Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 42: Ta? Ngươi không thể trêu!




Lúc rạng sáng nhiệt độ rất thấp, cửa kính xe ngưng đọng một lớp sương mờ, Tư Gia Di thả chậm tốc độ xe, bật cần gạt nước, con đường này cô lái qua không dưới mấy trăm lần, vừa mới bắt đầu trên căn bản mỗi ngày đều mang theo hi vọng mà tới, thất vọng mà về, giờ đây tâm trạng đã trở nên hết sức bình tĩnh.

Điện thoại di động vang lên, Tư Gia Di nhấc máy.

Thanh đầu dây bên kia kích động đến phát run:"Bà Diêu, ông Diêu, anh ấy ...... đã tỉnh lại!" .

Trong nháy mắt đó, đầu óc cô không còn trống rỗng, bầu trời trước mắt vốn phủ đầy sương mờ, giờ bỗng tràn ngập một màu xanh, cầm điện thoại lên đặt lại thật chặt vào bên tai, cô sợ mình nghe lầm, ngay cả âm thanh của chính cô, cô cũng không nghe rõ: "Cô nói cái gì?"

"Tôi nói, ông Diêu, anh ấy......"

Tư Gia Di chỉ nghe được tới đó, "bịch", một tiếng vang thật lớn làm rối loạn suy nghĩ của cô. Trời mưa, đường trơn trợt, cô lại cấp bách tiếp điện thoại, xe cứ như vậy cán phải vũng sình trên đường.

Trán Tư Gia Di đụng vào trên tay lái, bong bóng khí an toàn chợt mở ra, một hồi âm thanh lớn, nhưng Tư Gia Di lại cảm thấy chung quanh an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng nói của y tá vang vọng bên tai.

Anh đã tỉnh.......

Hôn mê đi qua, Tư Gia Di cố hết sức đẩy ra cửa xe, vừa chạy thật nhanh, vừa thở ra khí trắng lẫn vào trong sương, ngưng tụ rồi lại tiêu tan trước mắt, Tư Gia Di cũng không biết mình chạy bao lâu, xa xa nhìn thấy cổng bệnh viện, cô đâu còn thời gian mà nghĩ tới hạt ngọc nước đang đọng trên mi mắt mình.

Rốt cuộc, cô đã nhìn thấy cửa kính phòng bệnh rất gần. Đáng tiếc, bóng dáng bác sĩ đứng trước giường bệnh đã chặn lại tầm mắt của cô. Tư Gia Di cuối cùng đã được thả lỏng tim mình, bác sĩ cũng chạy đến, đồng nghĩa với việc anh thật sự.......

Tư Gia Di dùng hết sức mở cửa, một khắc kia, khung cảnh trước mắt cô bỗng tối đen, tay của cô cũng không còn sức để đè xuống nắm đấm cửa, thân thể cô nhẹ nhàng ngã xuống.

Tư Gia Di có thể nghe được có người đang cùng cô nói chuyện. Nhưng rốt cuộc là mộng hay là thực, cô cũng không có cách nào phân biệt, chỉ biết cô càng muốn mở mắt, thân thể lại càng nặng. Lỗ tai ong ong, phảng phất như cô vẫn còn đang ở tại thời điểm cán vào vũng sình trên đường, cuối cùng, cô rốt cục nghe rõ, thật sự có người đang bên tai cô thì thầm: "Em vẫn ghét anh như vậy à? Một khi ngủ là ngủ tận bốn ngày."

Một giây này, thân thể cô tựa hồ bị nỗi sợ hãi nuốt lấy. Sợ mình nếu không tỉnh lại, ai đó sẽ hoàn toàn rời xa cô. Lông mi trên dưới Tư Gia Di đánh nhau liên tục, rốt cuộc, “tách” một tiếng, cô mở mắt.

Ánh sáng sáng ngời dị thường làm cặp mắt cô có chút đau, cảm giác được tay của mình đang bị ai đó nắm lấy, Tư Gia Di chậm rãi cúi đầu.

Một người đàn ông, đang tựa đầu vào giường cô ngủ, Tư Gia Di nhìn đỉnh đầu của anh, nơi đó từng bị cạo tất cả tóc, giờ phút này mặc dù tóc mới đã mọc lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo giải phẫu.

Chẳng qua khi nhìn thấy vết sẹo quen thuộc này, Tư Gia Di đã không ngăn được tiếng khóc sụt sùi phát ra từ miệng mình, dần dần, cô khắc chế không được bật ra thành tiếng. Tay trái Tư Gia Di bị anh nắm thật chặc, theo bản năng cô dùng tay phải che miệng lại, không để cho tiếng khóc bật ra khỏi yết hầu, quấy rầy hắn ngủ yên.

http://diendanlequydon.com

Nhưng thân thể cô càng ngày càng run rẩy bởi vì khóc, rốt cuộc vẫn phải quấy rầy đến anh, Tư Gia Di cảm giác được bàn tay đang giữ chặt tay cô giật giật, anh từ từ buông lỏng tay cô, đồng thời, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thời khắc này phảng phất như dài một thế kỉ. Không người nào dám động, không người nào dám nói chuyện, hoặc giả ai nấy đều sợ đây là ảo giác.

Diêu Tử Chính đưa tay lau nước mắt cho cô, xúc cảm chân thật lan tràn từ đầu ngón tay, Diêu Tử Chính hơi cười.

"Khóc cái gì?"

Âm thanh quen thuộc phảng phất đến từ nơi xa xôi, phảng phất trở lại lần đầu tiên gặp mặt, anh nhìn tấm thẻ của cô, nhớ tên cô: "Tư, Gia, Di?"

Khi đó âm thanh của anh cũng giống như bây giờ, chầm chậm, trầm thấp, mang theo chút nghi ngờ. Khoảnh khắc anh nhớ tên cô, kiếp nạn của cô liền bắt đầu, hôm nay, ánh mắt anh vẫn phức tạp như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô, điểm khác biệt duy nhất là ngài Diêu hôm nay gầy hơn rất nhiều so với khi trước.

Hơn nữa anh rõ ràng là đang cười, song, sâu trong âm thanh lại tựa như đang đè nén điều gì đó khiến anh run rẩy:"Em có thể nhào tới đánh anh, cắn anh, mắng anh tại sao lại để cho em lo lắng lâu như vậy. Nhưng không được khóc."

Tư Gia Di cắn môi, cô như muốn cắn bật ra máu, nhưng vẫn như cũ không dám động đậy, lại không dám dời đi tầm mắt, Diêu Tử Chính vòng tay qua ôm chầm lấy cô, nhưng tứ chi anh không có sức, dù đang ngồi xe lăn, nhưng lại không có sức.

"Diêu Tử Chính." Cô rốt cục nghẹn ngào tìm lại được âm thanh của mình.

"......"

"Em hận anh."

"Anh biết." Anh nói thật bình tĩnh.

Không —— Tư Gia Di lắc đầu —— anh không biết. Anh làm sao biết những ngày đó đối với cô mà nói, đau khổ gấp trăm lần đoạn thời gian 6 năm đó như thế nào? Đó là một loại đau nhẹ và dài, không tìm được bất kỳ điểm phát tiết nào, chỉ có thể để nó làm tê cứng tim cô từng chút một.

"Cho nên anh, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần không thể chết. Anh nợ em, nợ cả đời cũng không trả hết. Trước khi anh có thể trả hết được, anh phải sống thật lâu, thật tốt."

Người đàn ông chưa từng rơi một giọt lệ, hôm nay hốc mắt anh đã đỏ bừng, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô, dốc hết sức lực toàn thân, ôm cô vào lồng ngực.

Nước mắt Tư Gia Di ấm áp rơi vào trong bộ quần áo bệnh nhân của anh, rồi thấm vào vào trong khe rãnh tim anh. Anh không có sức, không sao, đổi thành cô ôm thật chặc lấy anh là được. Anh còn có thể dịu dàng như vậy nhìn cô, còn có thể vén tóc ra sau tai cô, còn có thể hôn lên nước mắt cô, vậy còn gì quan trọng hơn.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã đừng lại, nghênh đón một bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.