Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 30: Phu nhân đại hỉ




Trong 6 năm kể từ ngày sinh ra, chuyến du lịch Singpore lần này là chuyến du lịch tệ nhất của Dao Dao. Lý Thân Ninh bận rộn công việc, Tư Gia Di còn bận rộn hơn so với anh ta, Dao Dao chỉ có thể chơi với cô bảo mẫu của mình, việc này khiến cô bé vô cùng bực bội.

Cô bảo mẫu nghĩ mọi cách trêu đùa làm cô bé vui lên, nhưng đều không có tác dụng, ngay cả khi cô ta đưa cô bé đến khu vui chơi có tên Escape, cũng không thấy mặt mũi cô bé tươi tỉnh lên.

"Chúng ta đi chơi thuyền hải tặc nhé ?!"

"Không"

"Vậy chơi trò 'tiến vào dòng nước xiết' ?!"

"Không thích."

"Hay là đi chơi trò đụng xe"

"Không đi !"

Cho dù cô ta có đưa ra bao nhiêu đề nghị cũng không thể khơi dậy một chút thích thú nào của Dao Dao, sau khi xuống xe vào khu vui chơi, cô bảo mẫu luôn đi theo sau cô bé, lang thang khắp nơi cùng cô bé.

Hôm nay vào đúng chủ nhật, những đứa trẻ xung quanh đều có ba mẹ đi cùng tới khu vui chơi, cách đó không xa, trò chơi thuyền hải tặc đang vận hành, chiếc thuyền đu đưa với độ cao kinh người cùng với những tiếng thét chói tai tạo nên cảnh tượng náo nhiệt, Dao Dao nhìn các bạn cùng lứa tuổi với mình có ba mẹ đi cùng, thậm chí phía trước còn có bé trai đang ngồi trên vai ba mình, dáng vẻ đó, độ cao đó, tất cả đều thể hiện sự kiêu ngạo, mạnh mẽ. Dao Dao nhìn bóng lưng cậu bé đang ngồi trên vai ba mình, trong lòng cảm giác không thoải mái.

Cô bảo mẫu nhanh nhạy nhận ra sự biểu cảm trên mặt cô bé "Hâm mộ ghen ghét", vội vàng dẫn cô bé tới chỗ yên tĩnh: "Đi, chúng ta sang bên kia mua đồ uống."

Dao Dao đi theo cô bảo mẫu tới quán nước giải khát, cúi đầu nhắm mắt làm ngơ. Vào quán nước giải khát liền tìm một góc khuất ngồi xuống, cô bảo mẫu đi gọi đồ uống, Dao Dao gục mặt xuống bàn, từ góc độ này, cô bé nhìn ra bên ngoài qua chiếc cửa sổ đặt sát đất, vừa hay nhìn đúng chỗ bán gấu bông, tình cờ thấy một người ba đang mua cho con mình con gấu bông cao gần bằng người, đứa bé đó ôm vào lòng, mặt mày hớn hở. Dao Dao chu môi không thèm nhìn, tức giận lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Thân Ninh, quyết định lần này phải trách mắng anh ta không xứng đáng với chức trách của một người cha.

Nhưng điện thoại vừa mới kết nối, cô chỉ mới nói một tiếng "Này", lập tức bị Lý Thân Ninh cắt ngang.

"Dao Dao à, ba đang bận tìm người, con có chuyện gì đợi ba về rồi hãy nói nha ?!" Nói xong anh ta liền tắt máy, cô bé cả kinh đến quên khép miệng, trong nháy mắt ngẩng đầu, liền thấy một cậu bé vẻ mặt lạnh lùng đứng trước bàn mình.

Nhìn dáng vẻ cô, cậu bé ngẩn người.

Lấy lại vẻ mặt bình thường, đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu bé chạc tuổi với mình, cô bé vô cùng không khách khí, nói: "Nhìn cái gì ?!" Hình như cậu bé bị dọa cho sợ, tuy là hô hấp có phần chậm lại, nhưng sắc mặt không thay đổi, cứ như không hề có chút cảm xúc nào với thái độ của người ngồi góc đối diện.

Nhìn quần áo và mũ của cậu bé này, Dao Dao cảm thấy quen quen hình như đã thấy đâu đó, nhưng đột nhiên không thể nhớ ra, bé trai vừa ngồi ở trên vai ba, không phải là cậu bé này sao ?!

Còn chưa kịp suy nghĩ những chuyện khác, ba cậu bé đã bưng chiếc khay đồ uống tới, đựng trên đó phải có ít nhất 5 ly nước giải khát lạnh.

Hai mắt Dao Dao đột nhiên sáng lên, vui vẻ vẫy tay chào hỏi: "Diêu Tử Chính !"

Người đàn ông bưng khay dừng lại, thấy cô bé đang vung cánh tay thật cao, như sợ anh không nhìn thấy, anh hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười.

Cô bảo mẫu đi mua đồ uống cho cô cũng về tới bàn, nhưng đồ uống không hợp khẩu vị cô bé tí nào, Dao Dao không chút do dự chạy tới bàn Diêu Tử Chính uống nước, những buồn bực trước đó đã sớm tiêu tan.

Nghe Diêu Tử Chính giới thiệu xong, đôi mắt to tròn của cô bé liếc qua liếc lại, nói ra một câu không đầu không đuôi: "Tôi với chú là bạn bè, cậu ta là con của chú, vậy có phải cậu ta nên gọi tôi một tiếng dì hay không ?!"

Dao Dao vừa cắn ống hút vừa nói, cảm thấy cực kỳ hài hước, nở nụ cười 'khanh khách' . Mặc dù Diêu Tử Chính gượng cười, nhưng tâm trạng hình như rất tốt, còn cậu bé kia từ đầu tới cuối chỉ bưng ly nước núp ở một góc, không nói tiếng nào, giống như không nghe thấy gì.

Cô bé hơi nổi giận, dù sao đi nữa trước giờ cũng không có ai dám coi thường mình, cô bé càng ức chế cậu ta càng hăng hái. Càng không để ý tới, cô lại càng cảm thấy hứng thú với cậu ta: "Tôi tên là Lý Duệ Dao, người quen đều gọi tôi là Dao Dao, còn cậu ?!"

Lúc nói chuyện, cô không kìm được dịch người đến bên cạnh cậu ta, cả khuôn mặt đều hướng về phía cậu ta, nhưng cậu ta lại càng dịch lùi vào trong góc.

Diêu Tử Chính trả lời thay cậu bé: "Tên con chú là Tư Tuấn Đạc, cháu có thể gọi là Đa Đa"

Cô bé cảm thấy cậu Đa Đa này so với tính khí nóng nảy của cô còn đáng ghét hơn, nhăn mũi nhìn về phía Diêu Tử Chính, oán giận nói: "Cậu ta không hoan nghênh tôi."

"Chỉ là con chú không thích nói chuyện thôi." Diêu Tử Chính tập mãi thành thói quen, đưa mắt nhìn cậu bé kia, ánh mắt đó, so với vẻ mặt lúc đầu không có gì thay đổi, nhưng Dao Dao không biết vì sao mình lại có chút ghen tỵ

Tuy rằng Diêu Tử Chính và Đa Đa đều không thích nói nhiều, là bạn chơi hợp tính nết, nhưng toàn bộ cảm xúc của Dao Dao đều bị khuấy đảo, rốt cuộc vẫn là cảm giác hâm mộ cậu bé có thể cùng người nhà tới chỗ này chơi đùa.

Mặc dù trước đó không có hứng thú chơi các trò chơi, bây giờ cô lại muốn chơi thử một lần tất cả các trò chơi, mặc kệ việc Đa Đa không muốn tham gia.

Có rất nhiều trò chơi nguy hiểm hạn chế độ tuổi, đi chơi một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được một trò chơi khá kích thích không hạn chế độ tuổi, cô bé xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Có rất nhiều đứa bé choai choai đứng ở bên ngoài cửa trò chơi đĩa bay trên không, rõ ràng Đa Đa cũng cảm thấy rất thích, dựa vào phía hàng rào bảo vệ, nhìn đĩa bay khổng lồ trên không trung không hề chớp mắt, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phấn khích. Dao Dao tuyệt đối là một cao thủ giật dây, lập tức lên tiếng dụ dỗ: "Chúng ta cùng chơi đi, chơi vui lắm!"

Đối với lời dụ dỗ của cô, Đa Đa làm vẻ mặt mắt điếc tai ngơ, vẫn vịn vào hàng rào bảo vệ như trước. Lại bị làm lơ một lần nữa, Dao Dao dứt khoát kéo tay cậu bé ra nói: "Này ! Có muốn vào chơi cùng tôi không?"

Chưa bao giờ Dao Dao nghĩ chỉ một cái kéo tay của mình, lại khiến cậu ta xúc động giống như cái nút mất kiểm soát, cậu ta thét lên một tiếng đầy sợ hãi, lúc đầu bị thu hút là do sự trầm mặc của câu ta, giờ đột nhiên cậu ta nổi lên chứng cuồng loạn khiến cô bé sợ tới mức đứng ngây ra tại chỗ, một giây sau đó cậu ta đã giật tay ra khỏi tay cô chạy về phía Diêu Tử Chính, trốn sau lưng anh, không chịu đi lên.

Những người xung quanh bị cảnh tượng đó hù dọa, Diêu Tử Chính đưa mắt liếc nhìn những người xung quanh, trong mắt bọn họ là sự kinh ngạc, hoảng sợ và khó hiểu. Anh ôm chặt đầu cậu bé, im lặng che chở cậu.

Mãi một lúc lâu sau Dao Dao mới hiểu ra, lần đầu tiên có cảm giác không biết nên làm thế nào, từ từ đi tới trước mặt Diêu Tử Chính, Đa Đa chỉ lộ một nửa khuôn mặt ra ngoài, sau một hồi đấu tranh cô mới mang theo vẻ mặt không không tình nguyện nói: "Xin lỗi."

Nhưng đối với lời xin lỗi này của cô bé, từ đầu tới cuối Đa Đa đều dùng thái độ mắt điếc tai ngơ, trốn sau lưng Diêu Tử Chính, nhưng cậu ta vẫn quay đầu nhìn trò chơi đĩa bay trên không qua hàng rào bảo vệ, thích thú đến vậy mà không chịu chơi thử. Đối với việc này, Dao Dao ở trong lòng kinh bỉ 1000 lần, lặng lẽ kéo cô bảo mẫu của mình đi xếp hàng. Sau khi xếp hàng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lên đĩa bay trên không, còn tìm chỗ ngồi kích thích nhất, cô bảo mẫu bị dọa sợ đến gần chết: "Chỗ ngồi này nguy hiểm quá, hay là chúng ta đổi chỗ ngồi khác đi."

Cô bé dùng hành động từ chối, dứt khoát kéo bảo mẫu ngồi xuống chỗ bên cạnh mình: "Thắt dây an toàn giúp tôi."

Cô bảo mẫu trăm nghìn lần không muốn, những không thể lay chuyển được vị tiểu quỷ này, mang vẻ mặt đau khổ thắt dây an toàn cho cô bé.

Dao Dao vừa quay đầu lại liền thấy Diêu Tử Chính và Đa Đa còn đang đứng ở bên ngoài hàng rào bảo vệ. Thấy Diêu Tử Chính không nhìn về phía mình, cô nhân cơ hội đó liền làm mặt quỷ dọa dẫm Đa Đa. Nhìn thấy cô bé nhe răng trợn mắt như vậy, cậu ta có hơi sửng sốt. Dao Dao đắc chí, không thèm nhìn nữa, nhảy nhảy ở trên ghế, thử mức độ an toàn của dây bảo hiểm.

Mặc dù cô bé cực kỳ ghét cái tên Đa Đa tích chữ như vàng kia, nhưng lại cực kỳ thích không khí náo nhiệt này, mấy lần cô bảo mẫu giục cô về khách sạn, cô đều không chịu, cứ như vậy bốn người bọn họ chơi cùng nhau đến gần tối, cùng ăn bữa tối với nhau xong, lúc này cô vẫn chưa muốn tạm biệt hai người bọn họ.

Dao Dao thực sự cảm thấy mệt mỏi, dù sao cũng đã chơi đùa cả một ngày, ăn cơm tối xong rời khỏi nhà hàng, ngay cả nhấc chân cô cũng không muốn bước, không để ý tới thể diện đòi bảo mẫu bế, nhưng vẫn quay đầu giương mắt nhình Diêu Tử Chính nói: "Chúng ta tới chỗ nào chơi tiếp đi ?!"

Cô bé chớp chớp đôi mắt dto tròn nhìn Diêu Tử Chính, không đợi anh trả lời, một giọng non nớt khác liền vang lên, trong giọng nói mang theo chút coi thường: "Mẹ mắng ... sẽ mắng ....."

Dao Dao quay “phắt” đầu về phía phát ra giọng nói đó, trong đầu từ từ hiện lên một suy nghĩ: Thì ra cậu ta không bị câm điếc....

Hình như Diêu Tử Chính còn khiếp sợ hơn cả cô bé, ngẩn người. Một lúc lâu sau, mới xoa đầu con trai, mỉm cười gật đầu: "Chúng ta về thôi."

Trong một lúc Diêu Tử Chính đã thay đổi rất nhiều vẻ mặt, đối với việc này Dao Dao rất tò mò, cô chưa từng thấy anh ta vui vẻ như vậy, tuy rằng vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng nhìn vào nét mặt, giống như miệng con trai anh ta vừa nhả ra lời lẽ vàng ngọc gì đó.

Dao Dao ở trong lòng lặng lẽ khinh bỉ: Không phải chỉ nói một câu thôi sao, có cần vui mừng vậy không ?!

Chỉ trong một ngày hôm nay, đã mấy lần Tư Gia Di gần như muốn lật tung toàn bộ cả Singapore.

Nghĩ cách làm thế nào để liên lạc được với Diêu Tử Chính, chạy tới khách sạn anh ta ở, thậm chí tới cả sân bay tìm thông tin xuất nhập cảnh, nhưng đều không thấy bóng dáng anh ta.

Lúc vừa mới phát hiện Đa Đa mất tích cô lập tức báo cảnh sát, đến giờ phía bên cảnh sát cũng không có thêm tin tức nào.

Lái xe đưa Tư Gia Di tìm kiếm trên đường cả một ngày, có mấy lần Lý Thân Ninh muốn nói lại thôi, ngoài trừ việc thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu xem tình hình của cô, thì không thể làm gì khác.

Tư Gia Di ngồi ở bên cạnh ghế lái, ánh mắt vẫn luôn nhìn về làn xe phía trước, mỗi lần nhìn thấy một chiếc xe nào đó có hình dáng hoặc màu sắc giống với xe của người đàn ông kia, trong lòng sẽ dâng lên một tia hy vọng, rồi lại thất vọng tràn trề.

Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay lần thứ 15, cuối cùng Lý Thân Ninh quyết định kết thúc cuộc tìm kiếm không kết quả này: "Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi."

Cô chỉ lắc đầu, vẫn nhoài người về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

"Người qua lại trên đường đông đúc tán loạn không khác gì ruồi bọ, cứ tìm như này thì sẽ không có kết quả, chi bằng...." Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang -

"Dừng xe!"

Lý Thân Ninh nghe vậy ngây ra, chưa kịp phanh xe lại, người phụ nữ kia đã mở cửa xe, dáng vẻ sốt ruột không kìm được bước xuống giữa đường. Làm anh sợ tới mức lập tức nhào người tới kéo cô lại, đồng thời đạp mạnh phanh xe. Chiếc xe dừng lại, anh mới khẽ buông lỏng tay, cô thoát khỏi tay anh, liền xuống xe, bước qua hàng rào bảo vệ đường quốc lộ, chạy thẳng tới làn xe đối diện, đuổi theo một chiếc xe hơi màu đen.

Tuy không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng sau khi xuống xe Lý Thân Ninh liền đuổi theo cô, lúc này Tư Gia Di đã chạy cách một đoạn khá xa, tiếc là chiếc xe hơi kia đã sớm rời khỏi đó.

Cô chạy theo gần mấy trăm mét, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc đèn sau xe biến mất trong cảnh đêm rực rỡ. Lúc Lý Thân Ninh đuổi tới, cô đang khom lưng há miệng thở dốc, anh nhìn bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt kia mà không chịu nổi, trong giây phút đó không thể nói nên lời. Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tôi nhìn thấy xe của anh ta rồi."

"Nhất định là do cô quá lo lắng, nên nhìn nhầm rồi"

"Tôi không nhìn nhầm."

Anh chỉ biết thở dài.

Tư Gia Di đứng thẳng người lên, đi nhanh về chỗ đỗ xe, không quên quay đầu lại nhắc nhở anh ta: "Lên xe thôi, chúng ta phải đuổi theo chiếc xe đó."

Lắc đầu một cái, anh ta không nói câu nào đi theo phía sau lưng cô, khi đã ngồi vào ghế phụ, thấy anh ta vẫn đứng bên ngoài cửa xe, Gia Di không kiên nhẫn nói: "Anh còn đứng đó làm gì ?! Lên xe thôi."

"Đây đã là lần thứ ba rồi, cô khẳng định mình không nhìn nhầm sao ?! Hai lần trước đó cô nhìn nhầm rồi đuổi theo xe của người ta, kết quả thế nào ?! Chỉ có thể nói xin lỗi với người ta. Cô không nên tự làm mình hoảng loạn lên như vậy."

Giống như trong nháy mắt bị đâm trúng tử huyệt, động tác đóng cửa xe của cô lập tức cứng đờ. Nhìn cô như vậy, anh cảm nhận được một cảm xúc đã lâu rồi mình chưa gặp phải - mMột loại cảm xúc, đau lòng.

Điều này làm anh dao động, nhanh chóng trở lại chỗ ghế lái, khởi động xe chuẩn bị quay đầu chạy sang làn xe đối diện.

Lúc này, lại nghe thấy người phụ nữ bình tĩnh nói: "Trở về nhà họ Phương."

Lý Thân Ninh kinh ngạc: "Không đuổi theo nữa sao ?!"

"Diêu Tử Chính không phải là hạng người cướp đoạt, nếu anh ta đã muốn giành Đa Đa, sẽ có 1000 cách, hành động cướp đoạt quá khích này sẽ chỉ tạo cơ hội cho tôi nắm được nhược điểm của anh ta, xin hủy quyền thăm hỏi của anh ta." Cô hơi khép mắt, chạy khắp nơi cả một ngày không tránh khỏi mệt mỏi che dấu ở dưới mí mắt: "Anh nói không sai, là do tôi quá lo lắng, chỉ tự mình làm mình hoảng loạn."

Lý Thân Ninh nhíu mày nhìn cô, cảm thấy ngạc nghiên, đâu mới là con người thật sự của cô ta ?!

Là người phụ nữ hoảng loạn khi nãy ?!

Hay là người phụ nữ bình tĩnh có nội tâm mạnh mẽ lúc này ?!

Lái xe trở về nhà họ Phương, trên đường đi ngang qua một tiệm ăn nhanh, anh xuống xe mua bữa tối.

Tư Gia Di đang chuẩn bị mở cửa đi xuống cùng, điện thoại di động của cô liền vang lên.

Trong lòng chợt giật mình, cô vội vàng lấy điện thoại ra, số điện thoại gọi tới không phải là của đồn cảnh sát hoặc là khách sạn chỗ Diêu Tử Chính ở.

Cô không tránh khỏi thất vọng, nhận điện thoại, cố gắng làm cho giọng nói của bản thân trở nên bình thường.

"Gia Di à, cháu dẫn Đa Đa ra ngoài chơi cả ngày, định mấy giờ về? Bác nấu chè đợi hai mẹ con cháu về ăn."

Bà Phương luôn coi Đa Đa như cháu trai mình, tâm trạng người già gặp chuyện kích động quá dễ dẫn tới chuyện không may, cô cũng không muốn người giúp việc đem chuyện Đa Đa mất tích nói cho bà Phương biết. Chuyện này chỉ có thể cố gắng giấu diếm: "Có thể chúng cháu sẽ về muộn, chắc là cháu sẽ dẫn Đa Đa tới khách sạn nghỉ một đêm, bác không cần đợi chúng cháu đâu."

Những lời này của cô giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu bà Phương, giọng nói của bà trở nên nhỏ hơn: "Ài, mấy ngày nữa là hai mẹ con cháu về nước rồi, mắt thấy thời gian ở chung càng ngày càng ít, thật sự là không nỡ xa hai mẹ con cháu...."

Vào lúc này trong lòng Tư Gia Di vừa chua xót, lại vừa hoảng loạn, dừng lại một chút mới có thể bình tĩnh nói tiếp: "Bác, bác đừng nói như vậy, cháu nhất định sẽ thường xuyên dẫn Đa Đa sang Singapore thăm bác."

Cả xe đóng kín cửa làm người ta cảm thấy bức bối, Tư Gia Di không khỏi bắt đầu hoài nghi, năm ấy trong nhất thời nảy sinh ý nghĩ trêu chọc người đàn ông kia, mấy năm sau gặp lại xảy ra phải đủ mọi chuyện, đây nhất định là sự trừng phạt đối với cô.

Tiếng gõ cửa xe vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ nghi ngờ, cô khôi phục tinh thần nhìn ra, thấy Lý Thân Ninh một tay xách túi giấy đựng đồ ăn, một tay ra hiệu bảo cô xuống xe.

Tư Gia Di xuống xe, anh đặt phần ăn của cô lên mui xe, bản thân thì dựa vào xe ăn. Nhìn dáng vẻ anh ta ăn như hổ đói, cô mới nhớ ra, cả ngày nay anh ta cũng chưa ăn gì. Cô đi tới bên cạnh anh, cầm lấy túi giấy bạc, cũng dựa vào xe ăn giống y chang anh.

Trước mặt là mặt biển bao la, bóng thuyền mông lung, hàng ngàn ngọn đèn đỏ lấp la lấp lánh, phía sau là một tòa cao ốc hiện đại, những ánh sáng lộng lẫy của thành phố phồn hoa, dường như không bao giờ tắt, đã tới Singapore nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ dừng chân thưởng thức cảnh đẹp của quốc gia này.

Chẳng mấy chốc Lý Thân Ninh đã ăn xong, quay đầu nhìn thấy cô vẫn còn chưa ăn, không thể trách mắng, chỉ có thể an ủi: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

Cô cười cười: "Đôi khi tôi thật sự rất ghen tỵ với anh, cùng là bậc cha mẹ đơn thân, vì sao anh lại có thể trải qua nhẹ nhàng như vậy, còn tôi thì không."

Nhìn người phụ nữ đang cười khổ trêu chọc, anh cảm thấy trong lòng như có cảm giác gì đó không nói lên được, cẩn thận nhìn cô một lần nữa, gò má xinh đẹp giống như khảm trong bóng đêm.... Tại sao vào giờ phút này anh lại rung động, chuyện này là không nên, không thể.

Anh quay đầu nhìn ra biển, hai người bọn họ giống như nhìn thẳng về phía trước, không ai nhìn ai, chỉ có như vậy anh mới có thể lấy lại được dáng vẻ xem thường nói: "Phụ nữ và đàn ông khác nhau, một người phụ nữ kiên cường cũng sẽ có lúc yếu đuối, giống như cô vậy, sẽ có giây phút nào đó, muốn tìm một bờ vai nương tựa."

Tư Gia Di cười khổ lắc đầu phủ nhận, nhưng trong nháy mắt nụ cười liền ngưng lại, bởi vì cảm thấy bờ vai trầm xuống. Là Lý Thân Ninh vòng tay khoác lên vai cô, để cho cô tựa vào bả vai anh.

Lý Thân Ninh vẫn nhìn thẳng phía trước, không cảm nhận được sự kháng cự của cô, anh nhỏ giọng nói tiếp: "Ví dụ như bây giờ chẳng hạn."

Bốn người ngồi trên chiếc xe màu đen đang vững chãi chạy trên đường. Diêu Tử Chính lái xe, Đa Đa ngồi trên ghế phụ, Dao Dao cầm điện thoại di động ngồi ở ghế sau chơi trò chơi, bảo mẫu ngồi bên cạnh, rất hiểu biết không quên nói lời cảm ơn với Diêu Tử Chính: "Diêu tiên sinh, làm ngài phải lái xe đưa chúng tôi về khách sạn, thật ngại quá."

Trong đầu Dao Dao chỉ lo vui đùa, nghe bảo mẫu nói như vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, lập tức vứt điện thoại sang một bên, vịn vào chỗ tựa lưng của ghế trước nói: "Đúng rồi, ngày mai chúng ta tới đâu chơi ?!"

Rõ ràng Diêu Tử Chính rất vui vẻ, nhưng vẫn quay sang xin ý kiến con trai, dễ dàng nhận thấy tâm tư Đa Đa không ở đây, Dao Dao quay đầu lấy chiếc điện thoại vừa nãy vứt sang một bên.

Trên điện thoại đang mở trò chơi vừa nãy Dao Dao bỏ dở giữa chừng, cô bé dựa trên nguyên tắc thái độ thân thiện, quyết định giải thích với cậu bé một chút: "Đây là một trò chơi chạy trốn, trong vòng 10 giây từ hình ảnh phải giải được mật mã mới có thể qua cửa. Rất khó chơi, tôi đã chơi ba lần rồi nhưng đều không thể qua cửa...."

Nói xong Dao Dao liền hối hận, cậu ta chỉ cố nhìn hình ảnh, hoàn toàn không nghe cô nói, để cứu vãn thể diện của mình, Dao Dao nhếch miệng nói: "Tôi nói vậy chắc cậu cũng không hiểu gì đâu, thôi quên đi coi như tôi chưa nói."

Đúng lúc này Đa Đa nghiêng người giật lấy điện thoại trên tay Dao Dao, âm thanh trong trò chơi lại vang lên lần nữa, 10 giây sau từ trong điện thoại vang lên tiếng nhạc qua cửa thành công. Cô bé nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể nào tin, cậu bé bắt đầu chơi cửa tiếp theo.

Dao Dao yên lặng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sự phách lối nhiệt tình trước đó biến mất, trong lòng chỉ còn lại câu nói: Hừ, tôi tuyệt đối không công nhận cậu tài giỏi.

Đúng lúc này, cô bé bị thu hút bởi một chiếc xe đang dừng ven đường. Cô bé ngẩng ra, vội vàng ngồi ngay người nhìn kỹ lại, bây giờ không chỉ có thể nhìn rõ chiếc xe kia, mà còn nhìn thấy rõ hai người đang đứng dựa vào sườn xe.

"Dừng xe!"

Diêu Tử Chính nghe vậy, vội vàng dừng lại, qua kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Dao Dao đang nhìn ra chỗ nào đó bên ngoài cửa xe, sau đó anh cũng nhìn ra phía ngoài.

Cô bé vui sướng nhào đến bên ghế anh ngồi, giải thích: "Tôi nhìn thấy ba tôi."

Câu nói này làm bảo mẫu sợ hãi nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô bé. Lúc này Dao Dao mới nhớ ra không thể gọi Lý Thân Ninh là ba trước mặt người ngoài, hậm hực làm mặt quỷ. Người đàn ông ngồi trên ghế lái dường như không nghe thấy cô bé nói gì, chỉ nhìn không chớp mắt đôi nam nữ đang tựa vào chiếc xe dừng ở ven đường, bàn tay đặt trên vô lăng cứng ngắc, tới mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Diêu Tử Chính khởi động xe lần nữa, từ từ đánh xe vào một chỗ khác sát ven đường. Xe vừa mới dừng hẳn, Dao Dao liền mở cửa xe chạy xuống, hai ba bước đã chạy đến bên cạnh hai người kia, hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên thét chói tai, định dọa người kia giật mình: "Lý-Thân-Ninh!"

Lý Thân Ninh còn đang kinh ngạc, vừa quay đầu đã thấy một cô bé tay chống hông bày ra dáng vẻ quan lớn cười 'khanh khách'.

Tư Gia Di từ trên vai anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dao Dao cũng có chút ngạc nhiên. Một chút ngạc nhiên này còn chưa kịp tiêu hóa hết, lại nhìn thấy chiếc xe dừng ở phía trước bọn họ, trên xe có một người nữa bước xuống, ánh mắt cô hơi thay đổi, khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, chợt cứng đơ lại.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đã chạy nhanh đến trước mặt Diêu Tử Chính: "Con tôi đâu ?!"

Thấy anh ta mãi không trả lời, cô liền đi vòng qua anh ta, mở cửa xe ra.

Đa Đa ngồi ở trên ghế phụ, đang chơi trò chơi trên điện thoại di động, dáng vẻ hết sức chăm chú, giống như toàn bộ thế giới này không liên quan gì đến mình.

Cô không lên tiếng làm phiền cậu bé, chỉ đứng khom người ở bên ngoài cửa xe, không nói lời nào, không khóc không cười.

Dao Dao đứng cách đó không xa, nhìn cảnh tượng này hoàn toàn không hiểu gì, đưa mắt hết nhìn Lý Thân Ninh rồi lại tới Diêu Tử Chính, dường như bọn họ không định nói cho cô biết chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng bảo mẫu chỉ có thể mang theo vẻ mặt khó hiểu giống cô bé, dẫn cô bé về phía xe Lý Thân Ninh. Vị bảo mẫu này chăm sóc cho Dao Dao hơn một năm, hiểu rõ tính khí nóng nảy của anh ta, nhưng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt kiêng dè cùng sự chán ghét của anh ta như lúc này. Bảo mẫu thấy thế, chỉ đành thay anh ta nói với Diêu Tử Chính: "Diêu tiên sinh, làm phiền anh cả ngày nay, tạm biệt anh."

Vẻ mặt của Diêu Tử Chính càng khiến cho người ta càng không đoán ra, giống như đang cố chịu đựng điều gì đó, lại vừa giống như không hề có gì xảy ra, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện tâm trạng của anh ta. Hơi gật đầu với người bảo mẫu, khách sáo nói: "Tạm biệt."

Tư Gia Di ôm Đa Đa xuống xe, tiện tay vẫy một chiếc taxi rồi nghênh ngang rời đi, Lý Thân Ninh còn chưa kịp nói gì, chiếc taxi đã biến mất trong làn xe cộ mờ mịt. Diêu Tử Chính cũng nhìn, dường như không có ý định ngăn cản.

Dao Dao ngồi vào trong xe nhưng vẫn nhoài người ra ngoài cửa sổ xe nhìn, ánh mắt tò mò không hề dời khỏi hai người đàn ông, Lý Thân Ninh vừa đưa tay ấn đầu cục cưng vào trong xe, vừa gọi điện thoại cho Tư Gia Di.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, tự nhiên anh cảm thấy ngại ngùng, ho khan một tiếng mới nói: "Cậu bé không sao chứ, có cần tôi giúp gì không ?!"

"Không cần. Hôm nay làm phiền anh cả ngày rồi, thật ngại quá."

Đối với sự khách sáo của cô, anh thật sự không biết phải nói gì tiếp theo, đầu bên kia nói xong liền cúp điện thoại. Anh ngẩn người nghe một tiếng tít, lên xe dẫn theo Dao Dao rời đi, để lại một mình Diêu Tử Chính đứng ở nơi đó.

Gió biển thổi lồng lộng, một bóng hình cô đơn ....

***

Chiếc taxi càng chạy càng xa, bên trong Đa Đa vẫn yên lặng ngồi chơi trò chơi kia, Tư Gia Di một tay ôm cậu bé, giúp tâm trạng bình tĩnh hơn, một tay gọi điện thoại về nhà họ Phương.

Người nghe điện thoại là Mã Lệ, giọng nói vẫn rất lo lắng: "Vẫn.... vẫn chưa tìm thấy sao ?!"

"Tôi tìm thấy rồi."

Mã Lệ thở phào nhẹ nhõm: "Bà Phương chưa ngủ đâu, nói là nhất định phải đợi hai người về cùng ăn chè."

"Chúng tôi đang trên xe rồi, chắc khoảng 10 phút nữa sẽ đến."

Căng thẳng thần kinh cả một ngày giờ mới tạm thả lỏng, Tư Gia Di cúp điện thoại, đôi mắt nhìn cậu bé trong lòng: "Sau này không được tùy tiện đi cùng người lạ ra ngoài, biết không ?!"

Đa Đa vẫn đang chơi trò chơi, mắt điếc tai ngơ với yêu cầu của cô, lúc đầu Tư Gia Di định giật điện thoại ra khỏi tay cậu bé, ép cậu phải nghe cô nói chuyện, nhưng suy nghĩ một lát lại chỉ có thể cho qua.

Cô nhìn cái móc có gắn tấm hình trên chiếc điện thoại của Dao Dao, có chút cam chịu, nếu chứng tự kỷ có thể làm cho con người ta sống cả đời trong cuộc sống không buồn không lo ở một thế giới của riêng mình, cô cần gì phải ép cậu bé trở lại cái thế giới hiện thực dơ bẩn này ?!

Đưa Đa Đa tới nhà họ Phương, mọi người cùng nhau ăn chè, chỉ một lúc sao Đa Đa liền về phòng ngủ. Bà Phương kéo cô nói chuyện thêm một lát, thấy không còn sớm nữa, bà mới tự mình tiễn cô ra cửa, Tư Gia Di đang đợi thang máy thì thấy Mã Lệ ra cửa tìm cô.

"Sao vậy ?!"

Dù sao cũng là cô ta mắc lỗi trước, cô ta rụt rè nói: "Cô Gia Di, tôi hứa với cô sau này nhất định sẽ trông nom Đa Đa thật tốt, chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa."

Tư Gia Di không muốn làm người khác thêm phiền lòng, cố gắng mỉm cười nói: "Không sao đâu, tôi tin cô."

Mã Lệ vẫn không dám thả lỏng người, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Vừa nãy lúc ăn chè, tôi thấy cô từ đầu tới cuối không nở nụ cười nào, tôi tưởng là cô vẫn còn đang giận tôi."

Cô có thể cảm thấy Mã Lệ lo lắng đến hai vai run lên, vì vậy vỗ vỗ vai cô ta cười nói: "Không phải là tôi giận cô, chỉ vì gần đây tôi gặp nhiều chuyện gây áp lực lớn, nên tâm trạng không tốt, không liên quan tới cô đâu."

Mã Lệ như trút được gánh nặng trong lòng: "Vậy.... sau này tôi sẽ không để cho vị Diêu tiên sinh kia vào nhà ?!"

Đột nhiên nhắc tới cái tên này, khiến nụ cười miễn cưỡng kia biến mất trong nháy mắt.

Sau khi rời khỏi nhà họ Phương, Tư Gia Di cũng không trở về khách sạn, lái xe chạy lang thang, đến khi nhìn ra mới phát hiện mình đã lái tới khách sạn Kim Sa.

Bên ngoài khách sạn Kim Sa này khá thanh nhã, cảnh tượng đèn chiếu sáng thật chói mắt, không thể bỏ qua được.

Có một số việc, nếu như người đó không có dũng khí đối mặt, thì mãi mãi chỉ có thể rơi vào thế yếu, cô cắn môi quyết định xuống xe vào trong.

Lần đầu tiên cô tới khách sạn Kim Sa là vào trưa nay, lúc ấy vội vã tìm kiếm tung tích Đa Đa, bất kỳ nơi nào Diêu Tử Chính có thể xuất hiện cô đều không bỏ qua. Tối nay cô trở lại nơi này một lần nữa, người trực ở bàn lễ tân không phải là người lúc trưa, ban ngày cô đã hỏi thăm được số phòng của Diêu Tử Chính từ người trợ lý của anh ta, lần này cô đi thang máy lên thẳng phòng anh.

Đi tới cửa phòng, cô hít sâu một hơi, ấn chuông cửa.

Nhưng mãi không có ai ra mở.

Diêu Tử Chính đứng bên bờ biển trọn một đêm.

Mui xe được mở ra, bên trong xe có rất nhiều rượu bia chưa bật, trên mui xe cũng đặt một chai rượu, Diêu Tử Chính dựa vào sườn xe, lon bia cầm trong tay chỉ còn một nửa. Trong nháy mắt đã uống cạn nửa lon bia còn lại, "Bốp" bẹp tiếp một lon bia, vứt sang một bên.

Trong giờ phút này, quần áo của hắn vẫn ngay ngắn, vẫn giống như ban ngày, cẩn thận tỉ mỉ trước mặt mọi người, mùi rượu bia cùng với bóng đêm che lại một mặt này của anh ta.

Gió biển lồng lộng cũng không thể thay đổi được vẻ mặt không chút cảm xúc của anh ta.

Đến gần rạng sáng lúc mặt trời mọc, Diêu Tử Chính trở lại khách sạn. Đến cửa đập vào mắt anh là bóng một người người con gái đang cuộn mình ngủ say, trong nháy mắt tất cả sự tự kiềm chế của anh bị sụp đổ.

Có tiếng bước chân ngập ngừng vang vọng trên hành lang yên tĩnh, anh tới gần, cúi người. Quan sát người phụ nữ trong khoảng cách gần như vậy, thấy rõ sự mệt mỏi, sự quật cường trên cánh môi bờ mi đang khép chặt, tất cả giống như chỉ mới là hôm qua.

Diêu Tử Chính cầm thẻ mở cửa phòng, một tiếng "cạch" hình như đã làm cô giật mình, anh đợi một lát, cô khẽ cau mày, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Anh liền ôm cô vào phòng.

Vừa đặt người lên trên chiếc giường mềm mại, lông mày cô liền giãn ra, có thể thấy gập người ngủ ngoài cửa cả đêm, khiến cho giấc ngủ của cô không yên, Diêu Tử Chính cởi áo khoác và giày ra giúp cô, sau khi đắp chăn xong, anh ngồi ở cạnh giường, có ham muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cô.

Bàn tay đưa ra một nửa, liền dừng lại, cuối cùng từ bỏ. Diêu Tử Chính vỗ trán đứng dậy, vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ để bay bớt mùi bia rượu.

Tư Gia Di tỉnh giấc.

Giấc mơ thật chân thực, mang cô trở lại quá khứ mà cô mãi mãi không muốn quay lại. Người đàn ông đó ôm cô vào lòng, cô có thể cảm nhận được sự cọ sát của bộ âu phục vào mặt mình, ở đầu gối có thể cảm giác được sựức mạnh và độ ấm của anh ta, anh ta còn dịu dàng tháo giày cho cô, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô...

Tư Gia Di đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà đầu tiên.

Cô ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh, đây rõ ràng là khách sạn, nhưng trong phòng không có người nào.

Bên ngoài cửa sổ khách sạn Kim Sa cảnh biển bày ra trước mắt, đó là cảnh bình minh ấm áp, đáng lẽ là nên bắt đầu một ngày mới bằng sự lười nhác nhưng khi Tư Gia Di nhìn thấy chiếc đồng hồ, áo vest và cà vạt đặt trên ghế dài phía cuối giường, bỗng chốc cô trở nên căng thẳng.

Cô xuống giường đi giày mặc áo khoác của mình vào, đi tìm người đàn ông kia.

Đi về phía cửa phòng tắm nơi phát ra tiếng nước chảy, suy nghĩ một chút, quyết định tới phòng khách chờ anh ta, vừa mới xoay người được một bước, phía sau lưng phát ra một tiếng "Cạch" - là tiếng mở cửa phòng tắm, cô đứng im tại chỗ.

Cánh cửa phòng tắm đựơc kéo ra không một tiếng động, cô có thể cảm giác được sự ấm áp của dòng nước ấm đang nhào về phía mình. Gia Di không hề quay đầu, lưng vẫn như trước. Giọng nói của anh ta cũng rất ấm áp: "Ngủ ngon không ?!"

Việc này giống như là tự tay mình đẩy người ta xuống vực sâu, rồi sau đó đứng ở vách đá hỏi người đó: Cô có sao không ?! Thậm chí trong giọng nói còn lờ mờ có sự lo lắng.

Thật buồn cười, nhưng cô cũng không cười nổi. Những cảm xúc trên mặt cũng đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, bình tĩnh nói: "Diêu Tử Chính."

Để bình tĩnh từ trong miệng nói ra được ba chữ này, khó khăn đến đâu, đau đớn đến đâu, chỉ có trong lòng mới hiểu

"Anh nên biết bây giờ Đa Đa là động lực sống duy nhất của tôi"

"...."

"Anh làm việc này không phải là muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch sáu năm trước anh chưa hoàn thành, dồn tôi vào chỗ chết hay sao ?!"

"......"

"Thực ra anh không cần phải hao tâm tốn sức như vậy, trái tim tôi đã chết vào sáu năm trước rồi, Tư Gia Di đứng ở đây lúc này, chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi."

Từ đầu tới cuối Diêu Tử Chính không nói lời nào.

Nhưng do khoảng cách rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta - mùi hương chỉ thuộc về Diêu Tử Chính, hương bạc hà lạnh, mặc dù cô cho rằng bản thân đã quên sạch sẽ, nhưng những ký ức của năm tháng đó lại khắc sâu trong đầu cô như vậy, làm thế nào cũng không thể xóa đi.

"Đồng thời tôi cũng muốn nói cho anh biết, tôi kiên cường hơn rất nhiều so với em gái anh hay Phương Tử Hằng, tôi sẽ không bao giờ lựa chọn con đường tự sát giống như bọn họ."

Cô không muốn suy đoán, giờ phút này người đàn ông kia đang mỉm cười đắc thắng hay là đang mặt lạnh quan sát cái gọi là 'kiên cường' kia. Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh của một người đàm phán nên có: "Ngoài Đa Đa ra, tôi đã không còn gì để mất, anh không giống như tôi, bây giờ anh muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn địa vị có địa vị. Nếu như anh cướp đi thứ quý giá nhất của tôi, tôi không thể tiếp tục sống, đến lúc đó chắc chắn cũng sẽ kéo anh theo chết cùng."

Cuối cùng Tư Gia Di cũng hiểu ra, dù mình có nói gì chăng nữa cũng không thể khiến anh ta nhượng bộ, bản thân cô không muốn ở lại nơi này chút nào.

Nhưng cô vừa nhấc chân, đột nhiên bị ôm từ phía sau.

Diêu Tử Chính đưa tay ôm ngang vai cô, hành động bất ngờ của anh ta khiến cô ngẩn ngơ trong chốc lát, bắt đầu giãy giụa, nhưng anh ta vẫn ôm chặt, vững chãi mạnh mẽ.

"Buông tay !" Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, sửng sốt.

Trên mặt người đàn ông này hiện đủ vẻ mặt hối tiếc, dịu dàng mà sâu sắc như vậy, giống như xé nát tất cả sự mạnh mẽ cường thế.

Nhưng cô sẽ không bao giờ tin anh lần hai. Nhắm mắt, đẩy tay anh ta ra tiếp tục đi về phía trước, Diêu Tử Chính đứng im tại chỗ nhìn cô sắp đi qua chỗ ngoặt, sắp bước ra khỏi thế giới của anh, cảm giác đó khiến anh vỡ tan, hoảng sợ, một loại cảm giác sợ hãi gần như mất đi.

"Nếu anh nói là muốn bù đắp ?!" Anh đột nhiên nói.

Tư Gia Di dừng lại, người đàn ông này lại đang dệt cho cô một chiếc lưới, nhưng cô không còn là Tư Gia Di năm xưa nữa rồi: "Anh cho rằng tôi sẽ tin sao ?!"

Yên lặng một lúc lâu, Diêu Tử Chính đột nhiên cười lạnh: "Đúng vậy, ngay cả chính tôi cũng không tin nữa là."

Cô đi rồi, cuối cùng cô vẫn đi. Khóe miệng Diêu Tử Chính nở nụ cười lạnh, từng chút từng chút biến thành nỗi cô đơn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.