Khế Ước Quân Hôn

Chương 21: Cô gái gặp một lần không thể nào quên




“Ừ, mời nàng ấy vào đi.” Cung Tuyết Thiến dặn dò.

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân nói rồi lui ra.

“Vũ, trước tiên ngươi cứ tránh đi một lát, ta cùng quận chúa muốn nói chuyện riêng.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lên tiếng.

“Được, vậy ta đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm nàng.” Mộ Dung Vũ gật đầu nói rồi xoay người rời đi, vừa lúc nhìn thấy Liễu Nhu đi tới, liền gật đầu chào nhau.

“Tâm Nghi, thương thế của muội khá hơn chút nào không?” Liễu Nhu quan tâm hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn người, quận chúa.” Cung Tuyết Thiến trước sau như một, vẫn giữ nụ cười.

“Đây là con gì vậy? Thật đáng yêu.” Liễu Nhu đột nhiên phát hiện Tuyết lang đang nằm ở đó, liền đưa tay muốn sờ nó.

“Quận chú cẩn thận, nó là sói đấy.” Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn cản nàng ta.

“Cái gì? Nó là sói sao?” Liễu Như hoảng sợ lập tức rụt tay lại, “Nhìn nó nhỏ như vậy, chắc sẽ không làm người bị thương đâu.”

“Quận chúa, cũng không thể nói như vậy, có nhỏ đi nữa thì nó cũng là sói, là sói thì sẽ tấn công người, đừng nhìn nó hiện tại rất yếu đuối, một khi cắn người sẽ rất hung ác, tựa như con người vậy, nhìn thì có vẻ không có ác ý gì với người cả nhưng lại âm thầm muốn đẩy người vào chỗ chết.” Cung Tuyết Thiến có ý sâu xa nói.

“Nói rất đúng, biết người biết mặt không biết lòng, đây là những điều người ta thường nói.” Sắc mặt Liễu Nhu thoáng cứng ngắc, phụ họa, lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ nàng biết chuyện gì? Nên mới cố ý nói cho mình nghe sao?

“Nhưng mà cũng đừng biến tất cả mọi người thành kẻ ngốc, có câu nói gọi là một vừa hai phải, người nói có phải hay không, quận chúa?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng ta hỏi, kể từ sau khi biết nàng ta muốn ám sát mình, vừa nhìn thấy nàng ta liền cảm thấy nàng ta diện mục khả tăng (mắt mày đáng ghét).

“Tâm Nghi, lời này là đang nói tới ai?” Liễu Nhu giả vờ không biết hỏi, nhưng trong lòng lại hoảng hốt. Nàng ta đã biết là chính mình rồi, vậy Mộ Dung Trần thì sao? Nàng ta sẽ không nói cho hắn biết chứ? Nhưng mà không giống, nếu đã nói cho hắn thì nàng ta sẽ không ở đây nói chuyện với mình.

“Không nói ai cả, là vừa rồi thập tứ Vương gia nói chuyện phiếm cùng ta. Hắn nói, nữ nhân trong hoàng cung đều là ghen tuông tranh đoạt, âm thầm tranh đấu, bên ngoài thì hòa thuận nhưng lại âm thầm tranh đấu không ngớt. Ta nói, vậy hẳn có một vài nữ nhân ghen tỵ trong lòng thôi chứ không phải ai cũng muốn tranh đấu. Có lẽ có người rõ ràng đã rút lui rồi nhưng lại có những người tự làm khó dễ chính mình, đến cuối có hại vẫn là chính mình. Quận chúa, người nói có đúng không?” Cung Tuyết Thiến tiếp tục hỏi, chắc hẳn trong lòng nàng ta đã hiểu rồi.

“Tâm Nghi nói rất đúng, chỉ sợ có những người rõ ràng muốn rút lui nhưng lại âm thầm dây dưa không dứt, như vậy lại càng đáng giận có phải hay không?” Liễu Nhu cũng không chịu yếu thế hỏi lại.

“Vậy phải hỏi chính nàng ta, nữ nhân thông minh là kẻ biết ăn mặc trang điểm thật quyến rũ để giữ chặt nam nhân mình yêu chứ không phải là hao hết tâm tư để đối phó người khác.” Cung Tuyết Thiến mỉm cười nói.

Sắc mặt Liễu Nhu cứng ngắc lại, nàng ta đang âm thầm châm chọc mình, đột nhiên cười nói: “Tâm Nghi nói rất đúng, ta thật là được ích lợi không nhỏ đâu.”

“Sao quận chúa lại nói như vậy chứ, ta chỉ là tùy tiện nói chút thôi. Đi thôi, chúng ta đến đại sảnh ngồi uống chén trà đi.” Cung Tuyết Thiến chuyển chủ đề nói. Nàng tin rằng nàng ta cũng đã nghe hiểu rồi, không cần phải nói tiếp nữa.

“Được.” Liễu Nhu nói.

Vừa vào đến phòng khách, không nghĩ rằng Gia Lỗ Tề cũng đến, Liễu Nhu liền nói sẽ rời đi trước, hôm khác lại đến.

Sắc mặt trầm trọng đi ra Mạnh phủ, lại không hẹn mà gặp Mộ Dung Trần.

“Trần, chàng đến thăm Tâm Nghi sao?” Nàng chủ động chào hỏi, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng, rốt cuộc hắn có biết hay không? Có hoài nghi mình hay không?

“Nhu Nhi, nàng cũng ở đây sao, ta không phải đến tìm nàng ấy, là tới tìm Gia Lỗ Tề Vương tử.” Mộ Dung Trần nói, vẫn dịu dàng trước sau như một, chỉ cần không có chứng cứ thì hắn vẫn không muốn hoài nghi nàng.

“Vương tử ở trong kia, Trần, chàng vào đi, thiếp về trước.” Liễu Nhu nói, nàng phải nghĩ thật kỹ xem sau này nên làm thế nào đây?

“Được, Nhu Nhi, chiều nay ta sẽ đi thăm nàng.” Mộ Dung Trần nói.

“Vâng.” Liễu Nhu khẽ gật đầu.

“Gia Lỗ Tề Vương tử, người tìm được Tuyết lang này ở đâu vậy?” Cung Tuyết Thiến vừa nhìn vào Tuyết lang với hắn vừa hỏi.

“Là Ba Cách nhìn thấy trên chợ, người kia còn không biết đây là sói, sau đó Ba Cách liền mua lại, ta đem đến cho nàng xem vốn là muốn dọa nàng một trận, ai biết nàng lại thích như vậy.” Gia Lỗ Tề nói.

“Tiểu thư, Vương gia đến.” Tiểu Vân đột nhiên đi tới nói.

“Tam Vương gia đến rồi, vừa lúc, để ngài ấy cùng đến xem Tuyết lang này.” Gia Lỗ Tề cũng rất sảng khoái nói.

“Cái gì mà Tuyết lang?” Mộ Dung Trần cũng vừa đi đến, khó hiểu hỏi.

“Đến xem đi, Tuyết lang ta tặng cho Tâm Nghi.” Gia Lỗ Tề dùng ngón tay chỉ vào Tuyết lang đang nằm ngủ, nói.

“Gia Lỗ Tề Vương tử, nó là sói, sao ngài lại tặng cho nàng?” Mộ Dung Trần nói, xoay người đối mặt với nàng nói: “Mạnh Tâm Nghi, nàng điên rồi, sói mà nàng cũng dám nuôi, nàng không sợ sẽ có một ngày mạng tang lang khẩu (mất mạng trong miệng sói) sao?”

“Ta còn không lo lắng thì ngươi lo lắng gì chứ? Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy.” Cung Tuyết Thiến không cho là đúng nói.

“Nó vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng đừng quên, nó sẽ lớn lên, chỉ cần mấy tháng mà thôi, đưa nó cho bổn Vương.” Mộ Dung Trần mắt lạnh liếc nhìn nàng một cái nói, nếu thật sự xảy ra chuyện thì đã quá trễ rồi.

“Không, ta sẽ nuôi nó, sói cũng là động vật thông minh, ta nuôi lớn nó thì nó sẽ nghe lời của ta.” Cung Tuyết Thiến lập tức cự tuyệt.

“Không được, quá nguy hiểm, bổn Vương nhất định phải mang nó đi.” Mộ Dung Trần cũng không cho nàng được phép thương lượng.

“Mộ Dung Trần, đây là sói của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta? Nguy hiểm hay không cũng là chuyện của ta, không cần người quan tâm.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn.

“Vương gia, Tâm Nghi nói rất đúng, sói cũng là động vật thông minh.” Gia Lỗ Tề nhìn hai người họ cứ khăng khăng liền lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.