Khế Ước Nhân Duyên

Chương 15




Bun Thit Nuong Vietnamese Grilled Pork Rice Vermicelli Noodles

Tần Hiện đích thân dẫn Khâu Dương đi kiểm tra tuổi xương, kết quả cho thấy nhóc Khâu Dương tròn mười tám tuổi, đã là người trưởng thành, chỉ tiếc cậu dậy thì không tốt, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Bác sĩ nhìn Tần Hiện bằng ánh mắt lên án, nghi ngờ anh ngược đãi trẻ em, trước ánh mắt đó anh chỉ biết im lặng, sau đó anh nắm cánh tay gầy nhỏ của Khâu Dương, dở khóc dở cười: “Sau này không gọi em là nhóc con được rồi”.

Khâu Dương không hiểu bản kết quả kia, bác sĩ nói gì thì cậu nghe nấy thôi, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, suy xét cẩn thận, trông có vẻ dễ thương như đứa bé giả vờ thành thục.

Tần Hiện nắm cổ áo cậu dắt đi bận rộn tùm lum, chiều đó mất hai tiếng làm CMND. Cuối cùng, Khâu Dương đã thoát khỏi thân phận không hộ khẩu, Tần Hiện giữ CMND giùm cậu, dọc đường cậu cứ nhìn nó như bảo bối, còn không nỡ nháy mắt.

“Vui lắm hử?” – Tần Hiện liếc qua Khâu Dương, Khâu Dương vui sướng gật đầu. Tiếc là cậu không có trình độ văn hóa nên không nghĩ ra lời hay gì để biểu đạt sự biết ơn của mình, hai con mắt sáng ngời dán chặt lấy Tần Hiện, nhìn anh hết mực chăm chú, Tần Hiện bị cậu nhìn xém trượt tay lái.

Sau một ngày vất vả, Tần Hiện không chở cậu về nhà liền mà dẫn cậu đi sửa sang từ đầu tới chân. Anh không biết Khâu Dương đã ghi chú số tiền Tần Hiện chi trả, con số cộng thêm làm trái tim cậu chết lặng.

Lúc gần tối đám bạn gọi tới, Tần Hiện đang lái xe, Khâu Dương lóng ngóng nhấn nút nhận cuộc gọi giùm anh, cậu cẩn thận đặt di động bên tai Tần Hiện.

Tần Hiện nhìn thoáng qua Khâu Dương, nói với người bên kia: “Tao sẽ tới bữa tiệc, dẫn theo bạn nữa”.

Về phần mấy thứ lộn xộn khác, Tần Hiện không muốn làm bẩn tâm hồn thuần khiết của Khâu Dương.

Tại nhà hàng lộ thiên ở tầng cao nhất của khu hoàng kim, mấy người bạn nghe nói Tần Hiện dẫn người tới chơi, ai nấy cũng hứng thú đoán rằng Tần Hiện đã nghĩ thông rồi, bắt đầu nuôi tiểu tình nhân.

Trong nhóm bốn người, lão Tam Vệ Hạo có mẫu hình yêu thích gần giống của Tần Hiện, bọn họ ngồi đoán tình nhân Tần Hiện dẫn tới bao nhiêu tuổi đây, không ngờ khi nhìn thấy người thật, cả đám đều im bặt.

Vệ Hạo cũng thích đôi mắt sạch sẽ của Khâu Dương, cảm giác sạch sẽ đơn thuần lan tràn đến tận trong xương tủy, không biết Tần Hiện tìm đâu ra người trong sáng thế này: “Nhỏ vậy à?”.

Ánh mắt dò xét thẳng thừng khiến Khâu Dương không biết trốn đi đâu, cậu vội lẩn tránh, lúng túng nhìn Tần Hiện.

Tần Hiện kéo cậu ngồi xuống, cảnh cáo đám bạn: “Bớt phóng túng đi, đừng có đặt thứ suy nghĩ xấu xa gì trên người cậu ấy”.

Mấy ánh mắt thăm dò lần lượt thu lại, Khâu Dương thầm thở phào một hơi. Sau đó phục vụ mang rượu ra, Tần Hiện đưa tay cản trước mặt Khâu Dương, bảo: “Cho cậu ấy ly nước trái cây”.

Vệ Hạo rất hứng thú với Khâu Dương, anh vui vẻ hỏi: “Em trai bao nhiêu tuổi rồi, sao anh Hiện nhà em chưa cho uống rượu thế?”.

Tần Hiện đè tay lên đầu Vệ Hạo, cưỡng chế anh ta quay đầu qua chỗ khác, cười lạnh: “Đủ mười tám rồi”.

Khâu Dương tò mò quan sát bọn họ tương tác với nhau, cậu cúi đầu lo ăn cơm, nhanh chóng uống cạn sạch ly nước trái cây chua chua ngọt ngọt. Cậu hơi xấu hổ giật áo Tần Hiện dưới bàn, Tần Hiện thấy cậu thẹn thùng muốn nói lại thôi bèn vẫy tay gọi phục vụ rót cho cậu ly nữa.

Khâu Dương uống hết mấy ly nước trái cây, cậu nhịn không đi vệ sinh trong lúc ăn, ngay khi bữa tiệc kết thúc, cậu không thoải mái sờ bụng, Tần Hiện cúi đầu nhìn qua, bụng cậu đã phình to ra.

Anh đưa tay xoa nhẹ, Khâu Dương vội kêu ôi ôi, sợ Tần Hiện bóp nữa là cậu tè ra quần mất.

Tần Hiện lắc đầu nhìn cậu, bật một âm khàn khàn tỏ vẻ bất ngờ, rồi nói: “Sau này muốn làm gì thì phải nói thẳng ngay”

Tần Hiện dẫn cậu tới WC ở bãi đỗ xe tầng hầm, Tần Hiện cũng giải tỏa nỗi niềm luôn. Khâu Dương nhịn lâu rồi, Tần Hiện cũng uống khá nhiều với bạn bè. Hai tiếng động liên tục vang lên trong không gian yên tĩnh, trong lúc đó, Tần Hiện nghe tiếng xè xè cách vách ngừng lại, sau đó ngắt quãng.

Lúc Khâu Dương ra khỏi WC, Tần Hiện đã rửa tay xong đứng chờ cậu bên ngoài. Gương mặt đã rửa qua nước lạnh hơi cúi xuống dò đường, cậu ngừng thở, nhìn chằm chằm Tần Hiện, ngọn đèn soi rõ cái tai đỏ bừng.

Tần Hiện cười cậu: “Đi vệ sinh cũng thẹn thùng”.

Mùi rượu phả lên mặt cậu, Khâu Dương ấp úng, bị Tần Hiện nói trúng nữa rồi. 

Cậu đổi chủ đề, buồn rầu hỏi anh: “Anh Hiện còn đi được không?”.

“Tửu lượng của anh nhóc không tồi đâu”.

Tần Hiện nhét Khâu Dương vào trong xe, anh ổn định khởi động xe, lúc đầu không ai nói tiếng nào, cho tới khi bả vai Khâu Dương chùng xuống, cậu quay qua thì thấy Tần Hiện đang nhắm mắt dựa vào cậu.

“Anh Hiện?” – Khâu Dương khẽ gọi anh, có cánh tay dài ôm chặt lấy eo cậu làm nó cứng ngắc.

“Để anh nghỉ ngơi xíu nào” – Hơi rượu đã xộc lên não khiến Tần Hiện không còn điềm tĩnh như ban nãy.

Người Khâu Dương ấm áp, eo không có tí cơ bắp, ôm vào mềm mềm dễ chịu lắm. Tần Hiện dứt khoát ôm chặt không chịu buông, người bị ôm cũng biết nghe lời, Tần Hiện nói muốn nghỉ ngơi, cậu bèn im lặng cho anh ôm, cậu sợ cậu cứng người làm anh ôm không thoải mái, thế là cố gắng hít thở để bình tĩnh lại.

Cậu lảo đảo dìu Tần Hiện vào nhà, Tần Hiện vẫn đang ôm cậu, anh hơi mạnh tay một chút, cậu lập tức té xuống, sững sờ nhìn trần nhà.

Cậu mơ màng nằm một lát, chợt có hơi thở nóng bỏng phả vào bên gáy, cậu giật mình, biến thành nhóc nói lắp: “Anh, anh Hiện, anh say rồi”.

Tần Hiện cười, giọng trầm khàn: “Anh say thì im lặng đi nào”.

Cậu A một tiếng, tiếp tục để anh ôm.

Hai người vừa về tới nhà là nằm vật trên sô pha, điều hòa chưa mở, giờ còn là mùa hè, hai người đàn ông ôm nhau một lát đã đẫm mồ hôi, nhất là Tần Hiện uống say nên nhiệt độ cơ thể tăng cao ngất ngưỡng.

Đầu Khâu Dương nóng hầm hập, cổ họng hơi ngứa, cậu muốn trò chuyện với Tần Hiện, nhưng bàn tay đang đặt chỗ thắt lưng cậu cố tính ngắt một cái, thế là cậu ngậm miệng.

Kim đồng hồ chạy tích tắc, Tần Hiện dần say giấc, lúc này Khâu Dương mới cẩn thận tránh khỏi lồng ngực anh.

Mồ hôi tụ lại trên chóp mũi cậu rớt xuống khóe môi của người đang ngủ say, Tần Hiện vô thức đưa lưỡi liếm nó. Lúc này Khâu Dương vẫn chưa hiểu suy nghĩ kiều diễm là cái gì, cậu thấy mông lung mà cũng có gì thông suốt, vì động tác của Tần Hiện mà cậu trở nên thẹn thùng, có cảm giác rung động lạ lẫm nào đấy.

Cậu thấm ướt khăn mặt của Tần Hiện, mở điều hòa phòng khách lên rồi lau gương mặt và cần cổ ướt mồ hôi của anh.

Trong lúc cậu lau, Tần Hiện có tỉnh lại một lần, anh bắt chính xác ngay cổ tay của Khâu Dương, thấy rõ là cậu mới chịu thả ra.

“Anh Hiện, anh đứng lên được không?”.

Đương nhiên Tần Hiện không dậy nổi rồi, Khâu Dương không đỡ anh được, chỉ đành để anh ngủ sô pha một đêm thôi.

Cậu lấy một thau nước nóng nhỏ, trộn thêm nước lạnh cho vừa ấm, sau đó cậu cởi áo sơ mi cho Tần Hiện, tiếp tục lau bằng khăn mặt.

Không hiểu sao áo sơ mi cởi một nửa lại mở rộng ra, làm lộ sự quyến rũ của một người đàn ông thành thục. Khâu Dương ngưỡng mộ sờ cơ bụng rắn chắc của người đàn ông, rồi lại một lòng một dạ kéo quần anh xuống, bỗng dưng thật lúng túng.

Cậu trừng mắt nhìn thứ đang bị quần lót đen bao bọc, vẻ mặt cậu biến đổi, bàn tay vươn ra lại thụt về, cậu ném khăn mặt, không lau nữa.

Khâu Dương đã thật sự ý thức được một điều, rằng trước mặt Tần Hiện, cậu chỉ là tên ăn mày chưa đủ lông đủ cánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.