Khe Hở Hạnh Phúc

Chương 5




Huyết Sắc Minh Vương nắm chặt phá đao, rồi chạy về phía cấm ngục của thần giới.

Thần giới – nơi chư thần biết. Đó là ma ngục, đó là cấm địa của thần giới. Bởi vì nơi đó giam giữ vô số nhân vật nguy hiểm, những thứ được gọi là “ma”.

Ma ngục đều giam giữ những “ma” từng trọ giúp ma vương chinh chiến thiên hạ. Mà Ma vương chính là nhân vật nguy hiểm cấp S trên thần giới.

Năm đó, đứa con trai thứ hai của Sáng Thế Thần cùng thủ hạ đã tranh đoạt quyền không chế thiên địa với anh trai. Hơn nữa đám người đó còn đang ở thế thượng phong.

Nhưng bởi vì Sáng Thế Thần ra mặt nên cuối cùng ma vương đã bại trận. Mà sau trận chiến đó đám “ma” theo ma vương cũng bị bắt giữ tại đây.

Kỳ thật lúc trước, khi đám “ma” bị giam giữ ở thân giới, chư thần đều phản đối chuyện này. Theo bọn họ nghĩ, những tên “ma” sa đọa này không có tư cách ở thần giới.

Nhưng về sau không biết vì cái gì. Chỉ sau vài ngày, đám thần phản đối mãnh liệt đều tắt hết, không ai nói tới chuyện phản đối nữa cả.

Có người đoán nhân vật đứng sau ma ngục đã làm chuyện này. Nhưng đáng tiếc trừ bỏ một số người. Cả thần giời không ai biết được người đứng sau ma ngục này chính là Thùy.

- Phù!

Huyết Sắc Minh Vương chậm rãi tiến về ma ngục với vẻ mặt ngưng trọng. Ánh mắt của hắn dừng trên vết nứt trên chiến đao. Vết nứt đầu tiên này chính là do chủ nhân của ma ngục lưu lại.

Mọi người đều biết Sáng Thế Thần có hai người con. Con cả là s, con hai là Satan. Chính hai người này đã trợ giúp Sáng Thế Thần tạo ra mọi thứ trên đại lục.

Nhưng có lẽ rất ít người biết. Sáng Thế Thần có ba đứa con, và đứa con út chính là Mặc.

Sau khi sáng tạo ra khối đại lục này, Phụ Thần và Mẫu Thần đã sinh thêm một đứa con nữa.

Thân là người con thứ ba của Sáng Thế Thần. Thân phận của hắn tự nhiên rât cao.

Huyết Sắc Minh Vương vẫn không thể quên được, chính cái tên cao cao tại thượng đã phong ấn hắn lên Tử Tinh.

Cái phong ấn này đã tốn vô số thời gian của hắn.

Thời gian phong ấn càng lâu, Huyết Sắc Minh Vương càng nghĩ tới việc phải tự tay đánh người phong ấn hắn tại đây. Minh Vương muốn cho tên kia cảm giác bị phong ấn như thế nào, cảm giác mà sống không bằng chết là như thế nào.

Cấm địa trên thần giới chỉ xuất hiện khi có ma. Mà từ lúc đó mới xuất hiện đám người máy thủ hộ.

Hơn nữa lấy trình độ của đám thủ vệ, căn bản không cảm nhận sự xuât hiện của Huyết Sắc Minh Vương. Nếu muốn nhận ra được tung tích của Huyết Sắc Minh Vương, thì phải có trình độ ngang bằng hắn. Mà thủ hộ của ma ngục không có ai có năng lực như vậy. Dù sao một kẻ có tài năng tương đương Huyết Sắc Minh Vương – một người kế cận đỉnh cao nhất của tam giác thực lực. Làm gì có thủ vệ nào mạnh như vậy được chứ.

Sau khi tiến nhập ma ngục, rất nhanh chóng Huyết Sắc Minh Vương đã tìm thấy mục tiêu của mình.

Trong ma ngục này, hơi thở của của người con thứ ba của Sáng Thế Thần rõ ràng như mặt trời làm mọi người không thể bỏ qua được sự tồn tại của hắn.

Phong cảnh của thần giới rất đẹp nhưng cho dù tại nơi ma ngục tối tăm này vẫn khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.

Hiện tại trước mặt Huyết Sắc Minh Vương là một thác nước. Thác nước rất hùng vĩ, lộ ra một khí thế mạnh mẽ, tưởng như dòng nước này chảy từ trên trời xuống.

Nhưng khiến Huyết Sắc Minh Vương chú ý không phải là thác nước đó cũng không phải là khung cảnh đẹp đẽ ở đó mà là thân ảnh mặc hắc bào ở cạnh thác nước.

Dường như Minh Vương cảm thấy chán ghét lây màu đen. Nên hắn mới mặc áo bào màu trắng.

Thân ảnh kia đều được chùm trong hắc bào khiến cho không ai có thể nhìn ra bộ dáng chân thật của hắn.

Khi Huyết Sắc Minh Vương đến, thân ảnh kia đã quay đầu lại nhìn hắn.

Đối với sự có mặt của Huyết Sắc Minh Vương dường như hắn cũng không có chút kinh ngạc nào cả.

Dù sao nơi này cũng là ma ngục. Là đại bản doanh của Mặc hơn một ngàn năm. Nếu để Huyết Sắc Minh Vương đến mà hắn không biết gì cả thì thật là làm xấu hổ danh hiệu người con thứ ba của Sáng Thế Thần.

Nhưng Huyết Sắc Minh Vương có thể ra khỏi Tử Tinh, mà trình độ của hắn cũng đạt tới trình độ này thật khiến Mặc kinh ngạc.

Dường như đã có giao ước sắn.

Cả hai bên đều không nói một lời mà tấn công như cuồng phong vũ bão về phía đối phương.

Phanh!

Huyết Sắc Minh Vương cầm đao âm hiểm chém Mặc.

Phản ứng của Mặc cũng không chậm. Một tầng thần lực màu trắng tạo thành khiên phòng hộ đỡ lấy một đao của Huyết Sắc Minh Vương.

Cả hai người dường như đã cực kỳ quen thuộc chiêu thức của đối phương.

Đao mang, thần lực cứ qua lại với nhau. Dường như hai người đang tập luyện với nhau.

Hơn mười chiêu thúc đã đi qua. Hai người như đã bàn qua, cả hai đồng thời dừng lại và nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Ngươi vẫn như trước, lực lượng mạnh mẽ tới mức có thể làm người khác điên cuồng.

Thân ảnh màu đen nói. Máu đã thấm trên vai của hắn. Đó là nơi bị thanh đao của Huyết Sắc Minh Vương lướt qua.

- Thật không?

Huyết Sắc Minh Vương bỏ tay khỏi vai mình ra, hắn cũng không chiếm được chút ưu đãi nào.

- Nhưng, ngươi cũng không mạnh mẽ hơn được bao nhiêu. Chẳng lẽ bị phong ấn ở Tử Nguyệt nhiều năm nên thực lực cũng không tiến bộ được bao nhiêu sao?

Mặc trào phúng nói.

- Ta không mạnh mẽ hơn được bao nhiêu? Những năm gần đây, ta vẫn không ngừng khổ luyện từ đao kỹ đến ngay cả tâm tình của ta.

Minh Vương vung đao lên, sắc bén nhìn Mặc:

- Thật ra chính la ngươi mới không mạnh hơn được bao nhiêu. Chẳng lẽ vì quản lý ma ngục này khiến ngươi không thể mạnh mẽ hơn được bao nhiêu sao?

- Ha ha, ngươi nói rằng ngươi mạnh hơn sao? Tại sao ta lại không cảm thấy thế nhỉ.

Mặc cũng không tức giận, hắn nhẹ nhàng nhìn nơi bả vai bị chém rồi cười đểu.

- Không cần kích đểu. Việc đó vô dụng rồi. Hiện tại ta mạnh hơn bao nhiêu, ngươi có thể tự mình cảm nhận.

Huyết Sắc Minh Vương hít sâu vào. Rồi hắn chợt bùng nổ như một con báo săn! Hắn lao thằng về phía Mặc.

Cây phá đao mà khiến vô số thần nhân điên cuồng được nâng cao lên. Một đao hạ xuống! Một chiêu rất đơn giản – Lực phách Hoa Sơn.

- Chậc chậc! Ngươi vẫn như xưa, vẻ cuồng ngạo khiến cho mọi người chán ghét.

Mặc khẽ cười, từ trong hắc bào của hắn vươn ra một vật màu đen.

Vật đó nhanh chóng đánh lên trên vết nứt đầu tiên trên phá đao của Huyết Sắc Minh Vương. Đó cũng chính là vết nứt hồi xưa Mặc lưu lại trên thanh đao đó.

Mặc dùng đánh vào điểm nứt đó, dường như hắn muốn làm Minh Vương mất bình tĩnh.

- Ngươi cũng khiến ta kinh tởm!

Huyết Sắc Minh Vương không lưu tình bốp chát lại một câu.

Lần va chãm này hoàn toàn bất đồng với những lần trước.

Đương!

Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Thật không giống với những lần trước, Mặc dùng thanh đoản nhận này đỡ lấy một đao, nhưng sức lực của Minh Vương lại khiến tay hắn run lên. Gót chân của Mặc bị kéo về đằng sau một tấc.

Dù hiện tại Mặc đang được che bởi hắc bảo, không ai có thể nhìn được. Nhưng xác thực hắn đã bị đánh lui một đoạn.

- Sao, sao lại như vậy được?

Mặc ngẩng đầu lên nói với Huyết Sắc Minh Vương. Rõ ràng chỉ là một phát chém bình thường, tư thế của hắn cũng rất thường. Nhưng lực lượng của đao mang lại tăng lên gấp hai lần.

- Khặc khặc, không phải ngươi nói ta không có gì tiến bộ hay sao?

Huyết Sắc Minh Vương điên cuồng cười một tiếng. Chiến đấu kịch liệt như thế này đã khơi dậy bản tính điên cuồng của hắn.

Mặc nhíu mày. Hắn thực sự không thích bộ dáng điên cuồng này của Minh Vương.

Nhưng Mặc cũng không nghĩ nhiều. Mà chính xác hơn, Huyết Sắc Minh Vương không cho Mặc cơ hội để nghĩ ngợi. Sau đao đầu, Minh Vương xoay ba trăm sáu mươi độ rồi lại chém xuống.

Giống như đao đầu tiên, cũng từ trên cao đánh xuống. Nhưng khí thế của đao mang lại mạnh hơn một bậc!

Đã ăn quả đắng một lần, Mặc cũng không dám chủ quan nữa. Hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị đỡ lấy phá đao của Huyết Sắc Minh Vương.

Lần này lại là một va chạm nặng nề.

- Đỡ rất tốt!!

Huyết Sắc Minh Vương điên cuồng thét lên.

Phá đao cùng đoản nhận màu đen lại chạm vào nhau. Những tia lửa không ngừng bắn ra ngoài.

Nhưng lúc này, mặc dù đã nắm chặt lấy chuôi đao, nhưng khi đỡ lấy đao này của Minh Vương, hắn vẫn bị bắn ra ngoài.

- Ha ha, để ta thắng ngươi một lần nào.

Huyết Sắc Minh Vương điên cuồng cười lên. Đôi mắt của hắn cũng bắt đầu đỏ dần.

- Xem đây! Đao thứ ba!

Cánh tay phải của Huyết Sắc Minh Vương lại nâng lên, những đường gân bắt đầu hiện lên trên cánh tay cường tráng đó.

Chỉ dừng một chút, Huyết Sắc Minh Vương lại chém về phía Mặc.

Giờ đây Mặc cũng không dám đỡ lấy đao của Huyết Sắc Minh Vương. Hắn vươn tay lên ném đoản nhận về phía chuôi của phá đao, rồi hắn vội vàng lui về phía sau. Hắn không chắc chắn đỡ được đợt công kích của Huyết Sắc Minh Vương.

Minh Vương cười ha hả. Đột nhiên, tay hắn cong lên một cách kì lạ làm thay đổi quỹ tích của đường tấn công, hơn nữa hắn còn gia tăng tốc độ tấn công.

Lưỡi phá đao hung hăng đập mạnh lên đoản nhận!

Ầm!

Kiếm phong nổ to một tiếng.

Ngay sau đó, lại vang lên những tiếng va chạm của kim loại, đoản nhận của Mặc không ngờ đã vỡ nát. Tuy rằng hắc nhận trong tay của Mặc không phải là tuyệt thế thần binh, nhưng vẫn hơn nhiều lần so với đám vũ khí rác rưởi của các vị thần khác.

Nhưng mà giờ này, đao thứ ba của Huyết Sắc Minh Vương không ngờ lại đập nó tan tác.

Không những thế, sau khi phá xong đoản nhận dư lực của chiêu thức cũng không giảm.

Phá đao mang theo đao kình đánh bề phía Mặc! Chỉ trong nháy mắt hắc bào của hắn đã bị rách toạc!

Sau khi xé nát hắc bào đao kình kiếp tục đánh lên thân thể của Mặc.

- Tê liệt

Lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên Mặc trầm giọng quát lớn một tiếng. Lại thấy một vật bắn về phía đao kình, khiến cho đao kình biến mất hoàn toàn.

- Thật đáng tiếc!

Huyết Sắc Minh Vương thu đao. Hắn cũng không nghĩ được Mặc dùng biện pháp gì để triệt tiêu đao khí của hắn.

Thu hồi trường đao, Huyết Sắc Minh Vương ngẩng đầu nhìn Mặc.

Ngay sau đó, hiện trong mắt của Minh Vương là một người có mái tóc dài màu đỏ.

Ở phía dưới là một khuôn mặt hơi tái nhợt. Có lẽ hắn tiếp nhận được gen của Sinh Mệnh nữ thần. Nên khuôn mặt hắn rất là được.

Nhìn khuôn mặt đó vài giây, Huyết Sắc Minh Vương lại hạ tấm mắt xuống. Bởi vì hắn khẳng định, phá đao của hắn không chỉ phá rách hắc bào. Cho dù Mặc mặc hết tất cả quần áo cũng đừng mong tránh được kiếp nạn này.

Đây là sự tự tin của Huyết Sắc Minh Vương với chiêu thức thứ ba của mình. Cho dù bản thể tránh được kiếp nạn, nhưng hắc bào của Mặc đừng có mong tránh được kiếp nạn này… ….

- Hừ.

Dường như không muốn khuôn mặt của mình hiện ra trước mặt người khác, Mặc hừ lạnh một tiếng.

- Không gian, tạm dừng!

Mặc trầm giọng nói.

Huyết Sắc Minh Vương chợt cảm thấy cứng lại, tay chân, ngay cả tròng mắt cũng không thể di động được.

- Không gian pháp tắc?!

Huyết Sắc Minh Vương kinh ngạc nhìn Mặc. Tuy rằng, là con thứ ba của Sáng Thế Thần, được sinh sau khi sáng tạo ra thế giới này. Nhưng chỉ cần mấy ngàn năm có thể nắm giữ không gian pháp tắc. Đúng là hổ phụ bất sinh khuyển tử.

- Đi, chết đi!

Mặc lạnh giọng nói. Trong lời nói, hắn đã không còn vẻ thong dong như lúc đầu, mà tràn đầy cảm giác ép buộc khiến người khác khó chịu.

- Không gian, phá toái!

Tất cả không gian xung quanh Huyết Sắc Minh Vương đều bị vỡ ra.

Sau đó, thân thể của Minh Vương chìm dần vào trong không gian.

- Phù phù!

Mặc mở to mồm hít sâu mấy hơi rồi cười khổ. Ngay cả phá nát không gian nhỏ như vậy cũng khó khăn như vậy, dường như đã vét sạch toàn bộ năng lượng của hắn. Quả thật hắn còn kém xa so với hai người anh trai của mình … ….

**************.

Chẳng biết được bao lâu, có lẽ đã kéo dài một thế kỷ.

Huyết Sắc Minh Vương nhỏ giọng rên rỉ. Hắn tưởng mình đã chết chắc, nhưng dường như hiện tại hắn còn chưa chết.

Sau khi khôi phục được thị giác, một mùi hương đạm nhạt truyền vào mũi của Huyết Sắc Minh Vương.

Hẳn mở nhỏ đôi mắt. Trước mặt hắn là một cô gái trong bộ quần áo màu tím.

- Cuối cùng cũng tìm được ngươi. Tìm ngươi tốn thời gian quá.

Cô gái nhẹ giọng nói.

Sau đó, nàng giơ tay lên, thân thể của Huyết Sắc Minh Vương bay lên, cứ trôi nổi cạnh người nàng… …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.