Khe Hở Hạnh Phúc

Chương 2




- Là ngài đã cứu tiểu nữ sao?

Mỹ nhân ngẩng đầu lên mê man.

Đồng thời thân thể nàng cũng không tự chủ được mà dịch lại sát Cao Lôi Hoa. Thân thể của nàng hoàn toàn hành động theo bản năng, đây là hành động được khắc sâu trong tâm trí nàng. Tuy rằng hiện tại không nghĩ được cái gì, nhưng Cao Lôi Hoa vẫn là mục tiêu bị nàng khắc sâu trong đầu

Cứ như thế, thân thể mảnh khảnh của nàng ỷ vào trong lòng Cao Lôi Hoa.

Thân thể mềm mại khiến tất cả mọi sinh vật giống đực đều trở nên điên cuồng, một làn u hương bay vào trong mũi của Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa nhíu mày, nghi hoặc nhìn mỹ nữ này.

Thật ra mà nói, mỹ nữ trước mắt chính là một ví dụ điển hình cho câu “hồng nhan họa thủy”.

Không một chút thổi phồng. Nếu nam nhân gặp phải nữ nhân này sẽ không tránh khỏi nổi lên dục vọng. Chỉ cần có người nhìn nàng, cho dù nàng không làm một điều gì cả, vẫn sẽ khơi lên được dục vọng của những sinh vật giống đực.

Rồi, cái gì mà sự nghiệp của tổ tông, trị quốc bình thiên hạ, tất cả đều theo gió mà bay.

Đa số người khi gặp cảnh này đều này sinh một ý tưởng….Đó là giữ nàng lại, dùng phương pháp vô sỉ nhất tàn phá người đàn bà hấp dẫn này.

-Thật đúng là một tiểu yêu tinh.

Cao Lôi Hoa thở dài rồi đẩy nàng ra.

- Cô là ai?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Mình là ai???

Mỹ nữ ngẩng đầu lên. Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày nàng cuối cùng lắc đầu tỏ vẻ không biết.

- Chết tiệt, quả nhiên là như thế.

Cao Lôi Hoa nhếch miệng nói.

- Chủ nhân, làm sao bây giờ?

Huyết kỵ sĩ ở bên cạnh hỏi.

Cao Lôi Hoa suy tư một lát rồi nói:

- Tạm thời giao nàng cho các ngươi. Phải nhớ rằng tuy trên người nàng không phát hiện ra khí tức của ma thú. Nhưng dù sao nàng cũng ở cùng một chỗ với đám ma thú đó, nên không thoát khỏi liên hệ.

Cao Lôi Hoa hiện tại rất lo lắng cho an nguy của vợ mình. Vậy nên làm sao hắn có thể để ý đến nữ tử kia. Sau khi tạm thời xử lý vết thương ở sau gáy, rồi ra lệnh cho đám huyết kỵ sĩ mang theo nàng rồi đi theo hắn.

- Rõ thưa chủ nhân.

Nhóm huyết kỵ sĩ cùng nhau nhận lệnh rồi nâng vị tuyệt sắc giai nhân này lên…. …

**************.

Mà ở kia, Tĩnh Tâm cùng Nguyệt Nhị nâng Hải Hoàng lên, chuẩn bị mang ông trở về.

Về phần đám xà nhân cùng Nguyệt Tích và Lạc Khắc đang bị đóng băng đã không còn nằm trong nỗi lo của Tĩnh Tâm nữa.

Dù sao khi Hải Hoàng trở về, sẽ có người tới đây và xử lý đám người này.

Chỉ là trong nhất thời, Hải Hoàng cũng không biết xử lý tảng băng to lớn này như thế nào.

Mà người tạo ra tình huống này là Tĩnh Tâm- người vừa lĩnh ngộ băng hệ thần cách chưa được bao lâu. Nàng có thể đóng băng là rất tốt rồi, mà hơn nữa, giải đông cũng không phải là việc làm của Băng Tuyết Chi Thần.

- Ba ơi, đi thôi.

Tĩnh Tâm nhấc Hải Hoàng rồi nói.

- Mẹ ơi, từ từ.

- Sao vậy?

Tĩnh Tâm quay đầu nói với Nguyệt Nhị.

- Có tin tức của ba!

Nguyệt Nhị lấy một quả cầu trong suốt từ trong không gian thủ trạc ra. Cao Lôi Hoa từng đưa cho mỗi đứa con của mình một khối thủy tinh định vị. Chỉ cần cầm thứ này, Cao Lôi Hoa có thể biết được vị trí cụ thể của mấy đứa nhỏ.

- Ba đang ở gần đây, ba đang chạy tới nơi này.

Nguyệt Nhị giơ khối thủy tinh ra rồi nói với Tĩnh Tâm.

- Con rể tới đây?

Hải Hoàng như quả bóng xì hơi nói:

- Chúng ta ở đây đợi nó.

- Vâng!

Tĩnh Tâm gật đầu rồi cùng mấy đứa nhỏ cùng nhau đợi Cao Lôi Hoa.

*************.

Nhờ thủy tinh định vị, Cao Lôi Hoa rất nhanh chóng tìm được vị trí của các con mình. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao tới vị trí đó.

Nhóm huyết kỵ sĩ không có tốc độ của Cao Lôi Hoa, nên bọn họ đành phải chậm rãi đuổi theo Cao Lôi Hoa. Dù sao họ cũng có khế ước với Cao Lôi Hoa, nên hắn căn bản không sợ họ chạy trốn.

Cao Lôi Hoa như một cơn lốc lao về phía Tĩnh Tâm.

Rất nhanh Cao Lôi Hoa đã phát hiện được mục tiêu của mình.

Tĩnh Tâm im lặng ngồi một chỗ như đợi hắn đến.

Vợ chồng tâm đầu ý hợp. Khi Cao Lôi Hoa mới phát hiện ra Tĩnh Tâm, nàng liền ngẩng đàu lên nhìn hắn.

- Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa vội hạ xuống. Hiện tại hắn có hàng vạn điều muốn nói. Ví dụ như tảng băng này từ đâu mà ra?

Tĩnh Tâm cười với Cao Lôi Hoa, tùy ý để hắn ôm lấy thân thể mềm mại của mình.

- Honey, em có việc gì không, em có bị thương không.

Cao Lôi Hoa ôm lấy Tĩnh Tâm khẩn trương nói.

- Dạ!

Tĩnh Tâm gật đầu ý bảo mình không có vấn đề gì cả

- Thật tốt quá!

Cao Lôi Hoa ôm lấy Tĩnh Tâm mà không hề để ý tới đám trẻ ở bên cạnh. Hắn hôn lấy đôi môi đỏ mọng hấp dẫn của nàng, và tham lam hút lấy mật dịch ngọt ngào.

Tĩnh Tâm nhẹ nhàng ôm lấy Cao Lôi Hoa. Dường như tình cảm của hắn mãnh liệt hơn bình thường?

Tĩnh Tâm không biết, vừa rồi Cao Lôi Hoa đã bị ngốc nữ “ hồng nhan họa thủy” hấp dẫn, làm bùng lên dục vọng của mình. Nên tình cảm hiện giờ của hắn có hơi mãnh liệt.

Sau nụ hôn, tất cả mọi người đều có thể thấy được ánh mắt tràn đầy xâm lược của Cao Lôi Hoa.

- Đừng! Hì hì!

Tĩnh Tâm đột nhiên nở nụ cười đầy mị hoặc, rồi áp người về phía trước. Ngọn ngọc nữ phong áp chặt vào vòm ngực chắc chắn của Cao Lôi Hoa.

Mà, càng tuyệt hơn đó là, Tĩnh Tâm lại thè lưỡi ra liếm lấy vành tai của Cao Lôi Hoa.

- Phù phù! Tiểu yêu tinh, nàng học mấy thứ này từ lúc nào thế.

Cao Lôi Hoa thở hồng hộc.

- Lần trước anh đã thử trên người em rồi, lần này em phải thử thí nghiệm trên người anh.

Tĩnh Tâm mở to mắt cười nói với Cao Lôi Hoa.

- A, em yêu! Em làm rất tốt.

Lão Cao hồng hộc nói:

- Tối nay, hai người chúng ta làm một vữa tiệc để chào mừng “ tiểu biệt thắng tân hôn” nhé… …

- Lôi.

Tĩnh Tâm cười giảo hoạt rồi dùng giọng nói tràn đầy mị lực nói với Cao Lôi Hoa:

- Nếu anh thích, thì em chiều.

Đôi mắt của Cao Lôi Hoa chợt sáng lên.

- Chỉ là thân thể của em vừa mang thai. Chồng em có thể bỏ qua được không?

Tĩnh Tâm mở to mắt nhìn Cao Lôi Hoa, như một người vợ nhỏ vừa bị ủy khuất.

Bỏ được không?

Cao Lôi Hoa nhìn bộ dáng của người vợ nhỏ này. Dục vọng của hắn đã bùng lên nhưng lý trí của hắn lại vùng lên mạnh mẽ hơn.

Làm sao Cao Lôi Hoa có thể bỏ được.

Nhưng từ khi Tĩnh Tâm nói.

Dục vọng của hắn nhanh chóng bị kìm xuống.

- Khanh khách. Được rồi mà, không đùa nữa, nếu anh muốn làm gì, buổi tối chúng mình cùng bàn.

Tĩnh Tâm yêu kiều nói với Cao Lôi Hoa.

Rất nhanh, Cao Lôi Hoa như thoát khỏi địa ngục trở về với thiên đường… …

- À, đúng rồi, Lôi. Anh xem ba xem, ba bị thương rồi.

Tĩnh Tâm lo lắng nói.

Khi Tĩnh Tâm nhắc nhở, Cao Lôi Hoa mới nhận ra vẻ mặt tái nhợt của Hải Hoàng, ông còn đang áp tay vào bụng mình.

- Ba, chuyện gì xảy ra vậy?

Cao Lôi Hoa chỉ cần liếc mắt qua cũng biết được Hải Hoàng đã bị tổn thương thần cách.

- A!!!!

Hải Hoàng thống khổ hít một tiếng, ông nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tích đang bị đóng bắng, người con gái đã tạo cho ông thương tổn này.

Con gái của ông đã suýt chút nữa giết ông. Cùng là con gái do ông sinh ra mà tại sao tính cách hai người lại khác nhau như vậy.

- Dù sao chăng nữa, vượt qua chỗ này rồi tính sau.

Nhìn thấy bộ dáng chán đời của Hải Hoàng. Cao Lôi Hoa liền tiến tới, nhấc tay của Nguyệt Chấn Thiên ra.

Ngay lập tức, miệng của Cao Lôi Hoa há hốc ra.

- Đây là vật gì, sao lại có thể gây ra thương tổn âm hiểm như thế này.

Cao Lôi Hoa tức giận nói:

- Ai đã làm việc này?

- Là Nguyệt Tích.

Tĩnh Tâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói rồi chỉ vào Nguyệt Tích đang bị đóng băng:

- Em đã đóng băng nàng ta lại để chính ba xử lý.

Nót xong Tĩnh Tâm nhìn về phía vết thương của Hải Hoàng, rồi đau xót thở dài.

Chỉ thấy rằng trên bụng của Nguyệt Chấn Thiên cắm một cây kim châm hoàng kim dài hai tấc. Mà điều khiến Cao Lôi Hoa muốn mắng chính là, cây kim này còn mang theo tính chất ăn mòn cực kỳ mạnh. Sau khi châm vào bụng Hải Hoàng, không chỉ khiến thần cách bị ăn mòn. Mà ngay cả thân thể cũng bị ăn mòn như thế này, đúng là tốc độ ăn mòn thật quá nhanh.

- Ba!

Nhìn thấy miệng vết thương, trán Tĩnh Tâm lại nhăn lại. Nàng trách ba tại sao lại giấu đi vết thương kinh khủng thế này.

Hải Hoàng cười khỏ, hắn cũng không muốn để con mình lo lắng.

- Ông nội, đau lắm phải không ạ?

Bảo Bảo, Tiểu Kim Toa Nhi cùng mấy đứa bé khác cũng vậy lại. Sau khi nhìn thấy miệng vết thương, miệng mấy đứa nhỏ cũng nhếch lên, tưởng như người đau là chính bọn chúng.

- Ha ha!!

Hải Hoàng nhẹ nhàng cười rồi vỗ đầu mấy đứa trẻ.

- Lôi, cây châm kia có thể rút ra không?

Tĩnh Tâm khẩn trương nói, thời gian cây châm lưu lại càng lâu thì càng bắt lợi cho ba của nàng.

- Rút cây châm ra thì không vấn đề, nhưng miệng vết thương có chút khó xử lý.

Cao Lôi Hoa nhìn thân thể bị ăn mòn mất một phần bụng, may mà Hải Hoàng dùng thần lực mạnh mẽ của mình ngăn cản sự xâm thực mạnh mẽ kia.

Cao Lôi Hoa cũng không thể không ca ngợi ba vợ của hắn thực sự là một hán tử. Đối với vết thương như vậy, không ngờ ông còn có thể cười đùa với bọn trẻ.

- Ba, ba kiên nhẫn một chút.

- Rồi!

- Ba thả lỏng ra nào!

Cao Lôi Hoa đặt tay vào mạch môn của Hải Hoàng rồi nhẹ nhàng nói với ông.

Hải Hoàng gật đầu rồi thả lỏng người ra.

Cao Lôi Hoa nhắm mắt lại điểu chỉnh thần lực trong đan điền của mình. Rồi thần lực ấm áp truyền vào bàn tay của Cao Lôi Hoa rồi tiến vào trong thân thể của Hải Hoàng.

- A?

Trên mặt Hải Hoàng lộ ra vẻ bất ngờ, hắn rất kinh ngạc bở phương thức vận hành thần lực của Cao Lôi Hoa. Dù gì thì trên thế giới này cũng không ai có thể đem thần lực vận hành như chân khí giống Cao Lôi Hoa.

- Phù!

Cao Lôi Hoa thầm hít một hơi. Sau một chu thiên truyền chân khí vào trong cơ thể Hải Hoàng, Cao Lôi Hoa cũng có phần nắm chắc:

- Ba chuẩn bị tốt nhé

Hải Hoàng gật gật đầu.

- Đốt!

Cao Lôi Hoa đột nhiên trầm giọng quát một tiếng. Lôi thần lực trong cơ thề mạnh mẽ phóng ra.

Lập tức, Hải Hoàng cảm thấy thần lực của Cao Lôi Hoa tụ tập về phía bụng của ông.

Sưu!

Cây châm kia bỗng bắn ra khỏi bụng của Nguyệt Chấn Thiên.

- Kỳ diệu quá!

Hải Hoàng thầm cảm thán.

Nhưng không chỉ như vậy, sau khi bức kim châm ra, Cao Lôi Hoa cũng không thu tay.

- Phá!

Cao Lôi Hoa lại trầm giọng quát một tiếng. Thần lực lại càng mạnh mẽ ập vào cơ thể Hải Hoàng.

Thần lực màu bạc lại tập trung ở bụng Hải Hoàng . Bộ võ sĩ bào của Cao Lôi Hoa cú phất phơ trong gió, nhìn hắn lúc này trong rất ngầu.

Hải Hoàng cảm thấy Cao Lôi Hoa truyền vào cơ thể hắn thần lực như bài sơn đảo hải.

- Trời ạ!

Hải Hoàng âm thầm nghĩ, nhớ lúc đầu tiên gặp Cao Lôi Hoa, khi cùng Cao Lôi Hoa chơi đùa. Ông có thể cảm thấy nhiều nhất Cao Lôi Hoa cũng chỉ có thể đánh ngang tay ông. Nhưng hiện tại nhìn thần lực như bài sơn đảo hải này Hải Hoàng thầm nhớ tới câu ”Trường Giang, sóng sau đè sóng trước''.

Một tay Cao Lôi Hoa không ngừng truyền thần lực vào, còn tay kia cũng không rảnh rỗi. Hắn nhanh chóng dùng thần lực tụ dòng máu đen thành một hình cầu.

Một nén hương trôi qua, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng thở ra, thả bàn tay từ mạch môn của Hải Hoàng xuống.

- Phù! Trên cơ bản là đã thành công. Chỉ còn một chút độc còn dư lại mà thôi. Ba chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi. Nhưng tổn thương của thần cách… …

Cao Lôi Hoa nói.

- Về chuyện của thần cách ba sẽ tự tìm cách ứng phó.

Sau một hồi sờ soạng, Hải Hoàng cũng biết được bụng của mình đã dần dần khôi phục.

- Vâng!

Cao Lôi Hoa gật đầu:

- Nếu ba muốn cái gì, thì cứ nói cho con một tiếng.

- Oa, ba, ba giỏi quá!!

Tiểu Kim Toa Nhi ở bên cạnh nói với Cao Lôi Hoa.

- Hắc hắc, mẹ con cũng thường nói với ba như vậy.

Cao Lôi Hoa đột nhiên cười to, rồi thâm ý nhìn Tĩnh Tâm.

- Phì!

Tĩnh Tâm nhanh chóng hiểu được ý nghĩa câu nói của Cao Lôi Hoa. Tĩnh Tâm âm thầm xì một tiếng khinh miệt. Khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên.

Hải Hoàng sửng sốt rồi cũng phá lên cười…. …

Chỉ có mấy đứa bé không hiểu nhìn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm… …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.