Khát Vọng Thành Tường

Chương 105: 105: Lão Đại Tinh Đạo Tự Chui Đầu Vào Lưới 10




Liêu Đình Nhạn vốn chỉ định đùa Tư Mã Tiêu một chút, ai biết lập tức hố chính mình, gia hỏa này từ khi nghe nàng nói đùa, liền nhận định nàng là rái cá yêu.

thật muốn nói, rái cá yêu là cái thứ quỷ gì, từ trước đến này chưa từng nghe thấy chủng loại yêu quái này, sao hắn cứ như vậy tự nhiên tiếp nhận rồi?

không chỉ có tiếp nhận, hắn còn thực thích, thường xuyên muốn nàng biến về ‘nguyên hình’, Liêu Đình Nhạn không để ý đến hắn, không thể lại dung túng hắn tiếp tục như vậy nữa. hiện tại nàng chính là đại lão, không có một đại lão não dễ nói chuyện đâu.

Liêu Đình Nhạn: “Ta nói với chàng, nếu chàng lại xoa bụng ta, ta liền biến chàng thành gà con.”

Nàng suy nghĩ lại hạ miệng thêm một câu, “Hoặc là biến thành rắn, nguyên hình của chàng là rắn, chàng biết rồi?”

Tư Mã Tiêu đã thông qua phỏng đoán ‘hợp lý’ mà biết đời trước mình có thể là con xà yêu lợi hại, hắn nhéo gương mặt Liêu Đình Nhạn không để nàng ngủ, nói: “Nàng có thể biến ta thành rắn, bất quá chính nàng cũng phải biến thành rái cá.”

Nam nhân này thế nhưng không tiếc chính mình biến thành rắn cũng muốn vuốt rái cá, đây là một loại chấp niệm thế nào? Bệ hạ này không thể giống sư tổ hoàn mỹ mà che dấu yêu thích. Cho nên nói, kỳ thật trước kia Tư Mã Tiêu trong lòng thực thích nàng biến thành rái cá?

Quả nhiên là thực thích, Liêu Đình Nhạn nhớ lại khi đó hắn đi chỗ nào cũng thích đặt nàng ở trên người.

không ngờ sư tổ nhìn một gương mặt cuồng bá khốc túm, thế nhưng thich vuốt rái cá?

Thái độ trước kia của hắn đối với xà xà, có khả năng là bởi vì xà xà không có lông đi? Đúng không?

Sơn khê sau núi ở Hạ cung nhiều ngày nay thường xuyên xuất hiện một con rắn to bằng bắp đùi, còn có một con rái cá da lông sáng bóng, rái cá ghé vào trên thân rắn, có vẻ thập phần có linh tính.

……

Nam Yển hầu thật vất vả vơ vét mấy kỳ nhân dị sĩ, dùng số tiền lớn lung lạc, muốn bọn họ ám sát Liêu Quý Phi và tiểu điện hạ đột nhiên xuất hiện, đương nhiên tốt nhất là có thể dứt khoát giết Tư Mã Tiêu.

Vì yểm hộ mấy người này, Nam Yển hầu hy sinh không ít thủ hạ, hai đợt thích khách ban đầu đều là dùng để làm Tư Mã Tiêu buông lỏng cảnh giác, dời tầm mắt đi, một đợt mấy người cuối cùng này mới là đòn sát thủ. Bọn họ được hai đám người phía trước trợ giúp, trà trộn vào trong thủ vệ hạ cung, những kỳ nhân dị sĩ này còn biêt ‘ dịch dung ’, lặng yên không một tiếng động không chớp mắt đã thay thế mấy nội thị trong Hạ cung.

Mấy người dò dẫm xong, biết được bệ hạ và Quý Phi sau giờ ngọ sẽ hóng mát nghỉ ngơi ở sơn khê sau núi, mà lúc này bên cạnh bọn họ đều không có cung nhân hầu hạ, có thể nói là cơ hội xuống tay tốt nhất. Sau núi thủ vệ trong lỏng ngoài chặt, chỉ cần có thể đột phá phòng tuyến bên ngoài, vào bên trong, bọn họ muốn mạng cẩu hoàng đế và Quý Phi, đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Nhưng người này không hổ là Nam Yển hầu tốn một số tiền lớn bằng nửa gia sản cầu tới, thành công đột phá phòng thủ, đi vào dòng suối bên núi.

“Sao lại thế này, sao người không ở nơi này?” một nam nhân giọng nói nhòn nhọn xem qua sơn khê này một lần, nghi hoặc nói.

“Suối này còn có bầu rượu, hẳn là nơi này không sai.” Nam tử ánh mắt trầm ổn nhất, cảnh giác chỉ vào bình rượu chìm nổi trong suối nước nói: “Có lẽ bọn họ đi thượng du hoặc hạ du, thời gian không nhiều lắm, chúng ta phân công nhau đi tìm!”

một nam nhân mắt hẹp mi dài trầm mặc ít nói đã không nói một lời nhanh chóng theo sơn khê đi tìm kiếm về phía trước. một người khác thân hình hơi béo, đôi mắt quay tròn chuyển khắp nơi, bỗng nhiên chỉ vào dưới một bụi hoa lan điếu thảo rũ bên hồ nước, “Ngươi xem, đó là một hắc xà! Trong núi này thế nhưng còn có hắc xà to như vậy!”

“Thôi, đây là khi nào, ngươi còn quản hắc xà với bạch xà, nhanh tìm giết được cẩu hoàng đế cùng với Quý Phi mới là chuyện quan trọng!” Nam tử trầm ổn nhìn một cái đại xà không có ý tứ phản ứng vân nằm trong dòng suối, chợt dời ánh mắt đi.

Bốn người này tách ra tìm kiếm, hắc xà dưới hoa phong lan ngẩng cái đầu lên, phun lưỡi rắn về phía bọn họ rời đi, sau đó lại rũ đầu xuống, tiếp tục chiếm cứ trong nước.

một con rái cá ghé vào thân rắn, vén lên phong lan dùng để che thái dương, nhìn nhìn phương hướng mấy người kia biến mất, móng vuốt gãi gãi chòm râu trên mặt, bỗng nhiên miệng phun nhân ngôn: “Sao lại có thích khách, bốn thích khách này có điểm không bình thường a.”

Bọn họ hình như sờ được một chút tu hành, nhưng không phải con đường đứng đắn gì, cũng không chính thức tu luyện, chỉ nắm giữ một chút năng lực lợi hại hơn người bình thường, có thể là gặp được một loại kỳ duyên gì đó.

Nàng ra vẻ nghiêm túc nói xong, cảm thấy không sai biệt lắm nên đến phiên mình lóe sáng lên sân khấu, đứng lên xoa xoa lông ướt át trên bụng: “Hôm nay cho chàng kiến thức một chút năng lực của ta.”

Con rắn vươn cái đuôi túm nàng trở về, cuốn lên.

Tư Mã Tiêu biến thành hắc xà: “không cần phải xen vào, những người hầu bên ngoài thực nhanh sẽ phát hiện không đúng, tới tróc nã, thái dương lớn như vậy nàng chạy loạn cái gì.”

Liêu Đình Nhạn bị cuốn trên cái đuôi, nghĩ thầm, vì sao chàng dùng đuôi thuần thục như vậy a? Trước kia rốt cuộc chàng thật sự không phải rắn a?! Chàng tiến vào giả thiết nhanh như vậy sao?

Lúc nàng mới vừa biến bệ hạ thành rắn, xuất phát từ yêu thích cá nhân, còn thêm cho hắn hoa văn màu đỏ trên thân. Kết quả bệ hạ này hắn không chịu, còn nói cái gì ngỗng tử là hắc xà, hắn vì sao lại có hoa văn, bắt nàng bỏ hoa văn đi, quả thực làm Liêu Đình Nhạn cười đến đau sốc hông.

Nàng dùng móng vuốt gãi gãi vảy rắn, “Ta là muốn cho chàng xem hiện tại ta có bao nhiêu lợi hại.”

Đáng thương còn không có đối thủ nào lợi hại, làm hại nàng hiện giờ đường đường một đại lão Ma Vực, thế nhưng còn phải tham dự vào xử lý mấy tiểu tặc để bày ra lực lượng. Quả thực giống như là dùng bảo đao đồ long đi băm kiến, dùng tên lửa xuyên lục địa để bắn ruồi.

Tư Mã Tiêu: “Đừng lăn lộn, ta biết nàng rất lợi hại là được.”

Liêu Đình Nhạn nằm trở về, “Ta cảm giác có chút nghẹn khuất.”

Tư Mã Tiêu: “Hử?” hắn thuận miệng trả lời.

Liêu Đình Nhạn đôi tay đặt ở bụng, “Trước kia đều là chàng che chở ta, có cái gì nguy hiểm, gặp kẻ địch nào, chàng đều sẽ giống như vậy ——” nàng vươn một móng vuốt, bày ra một chút, “Xoát một cái như vậy là giải quyết.”

nói ngắn gọn, nàng cũng thật muốn ở trước mặt bệ hạ trang bức a. Nàng đã lợi hại như vậy, vì sao không có cơ hội trang bức? Cái giá trị vũ lực này chơi thật vui mà?

Cảm nhận được hậm hực trên người nàng, Tư Mã Tiêu ngẩng lên đầu, “Biến ta trở về đi.”

Hai bọn họ biến trở về thành người, Tư Mã Tiêu thuận tay sửa sửa tóc nàng, sau đó lôi kéo nàng ngồi xuống, tự mình vớt ra cái bình rượu trong nước, uống một ngụm, “Được, chờ xem, chờ lát nữa bọn họ không tìm thấy người sẽ trở về, đến lúc đó tùy tiện nàng làm sao thì làm.”

hắn đây là vì dỗ mỹ nhân cười, để chính mình bày ở đây làm mồi câu.

Liêu Đình Nhạn: “…… Ta cảm giác ở trong lòng chàng nói ta ấu trĩ.”

Tư Mã Tiêu nhấp ngụm rượu, cười như không cười, liếc nhìn nàng một cái, ngân nga nói: “không có ——”

“Bọn họ ở đây!”

Bốn người tìm tới đây, còn chưa bắt đầu nói lời vai ác chuẩn bị nói, ví dụ như “Hôm nay các ngươi hẳn phải chôn mệnh dưới đao” linh tinh gì đó, đồng thời cảm giác đầu óc đau đớn, ngã quỵ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Liêu Đình Nhạn thu hồi ngón tay khai hỏa, dấu ở sau lưng, nghiêng người nhìn Tư Mã Tiêu một cái, rụt rè hỏi: “Thế nào?”

Tư Mã Tiêu buông bầu rượu, bình đạm mà vỗ tay hai lần, “không tồi.”

Liêu Đình Nhạn ngồi trở lại bên người hắn, “Ta cảm giác, hình như không có thành tựu gì, cũng khó chịu.”

Tư Mã Tiêu: “Có thể là bởi vì nàng không giết bọn họ.”

Liêu Đình Nhạn: “Ta đã bắt được, chàng còn không hỏi một chút chủ mưu sau lưng?” Giống như cốt truyện phim truyền hình quyền mưu đều diễn như vậy, chờ lát nữa nàng còn có thể triển lãm một chút kỹ xảo thế giới huyền huyễn hỏi chuyện, tuy rằng không có BUFF nói thật lợi hại của Tư Mã Tiêu trước kia, nhưng hoàn toàn không thành vấn đề đối với người thường.

Tư Mã Tiêu: “Đơn giản như vậy còn cần hỏi?”

Liêu Đình Nhạn: “Chàng biết là ai?”

Tư Mã Tiêu: “Nam Yển hầu.”

Nam Yển hầu? Chính là người này khi dễ bệ hạ của ta sao, thực tốt, ngươi đã thành công đắc tội ma chủ Ma Vực.

Liêu Đình Nhạn vẫy vẫy tay, làm bốn người kia mở mắt đứng lên, nàng nhìn về phía bốn người kia, biểu tình lãnh đạm, đồng tử khẽ nhúc nhích, ngữ khí bỗng nhiên có chút mờ ảo lạnh băng: “Các ngươi trở về, xử lý Nam Yển hầu.”

Bốn người đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn qua không có gì dị thường, nhưng lúc này bọn họ nhìn về phía Liêu Đình Nhạn, trong mắt đều là kính sợ và thành kính, không chút do dự quỳ xuống: “Vâng, ma chủ!”

Sau đó bốn người liền không chút do dự xoay người rời đi.

Liêu Đình Nhạn vừa quay đầu lại, thấy Tư Mã Tiêu đang nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, ngửa đầu lại rót một ngụm rượu, mới nói: “Trước kia nàng nói chuyện hay hành sự đều làm ta cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà vừa rồi, bộ dáng của nàng…… Ta cảm giác tựa hồ ta chưa từng gặp.”

hắn cười rộ lên, lòng bàn tay mang theo ấm áp, dán ở bên cổ Liêu Đình Nhạn, “Khiến ta có chút xa lạ.”

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên không còn muốn cười, nàng hơi nghiêng mặt, tránh tay Tư Mã Tiêu, nhìn về phía bầu rượu hắn buông xuống kia, “Chàng rời khỏi ta mười bảy năm, ta cũng không phải vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Tựa như hắn, từ trước cũng không thích uống rượu, nhưng hiện tại, hắn thường xuyên uống.

Tư Mã Tiêu ôm lấy gáy nàng, kéo nàng về, ấn đầu nàng, lại ấn nàng về ngực mình, “Vì sao tức giận? Bởi vì ta nói xa lạ?”

“Chỉ cần nàng vẫn luôn ở bên ta, toàn bộ xa lạ hiện giờ, đều biến thành quen thuộc ngày sau.” hắn cúi đầu, môi dán vào vành tai Liêu Đình Nhạn, tư thái phi thường thân mật, thấp giọng tiếp tục nói: “Hơn nữa nàng vẫn luôn ở ta người trên tìm kiếm cảm giác quen thuộc, cũng muốn ta ở trên người nàng tìm kiếm cảm giác quen thuộc, lặp lại cảnh tượng tương tự đã qua, sẽ không mệt sao?”

Liêu Đình Nhạn: “……”

Nàng cảm giác ngón tay như bị nóng một chút, có chút run rẩy đau. Nàng không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ chọc phá điểm này, chọc phá những tâm tư nàng giữ kín không nói ra.

Tư Mã Tiêu luôn như vậy, hắn nhìn luôn như không để bụng cái gì, cũng không chú ý, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cái gì cũng minh bạch, cái gì cũng rõ ràng.

Từ trước là như thế, hiện tại cũng như vậy.

Mười bảy năm, đây không phải một quãng thời gian rất ngắn, ít nhất đối với nàng không phải. Nàng là cửu biệt gặp lại, hắn là như mới gặp, nàng không am hiểu yêu, chỉ có dáng vẻ hắn quen thuộc nhất thôi. Bất luận là sơn khê ngày mùa hè, hay là rái cá, đều là nàng nhớ lại trong quãng thời gian dài lâu, hắn không nhớ, cho nên nàng tái hiện một lần.

Liêu Đình Nhạn yên lặng đứng dậy, đi vào suối nước, nàng biến mình thành một con cá nhỏ bình thường, trà trộn vào trong một đám cá to bằng ngón cái. hiện tại nàng không muốn nói chuyện cùng Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu duỗi tay vuốt tóc dài một phen, cũng đi vào trong nước, hắn xoay người lại nhìn những con cá nhỏ đó, như tự hỏi cái gì, duỗi tay xuống bắt cá. Những con cá nhỏ đó vào lúc hắn duỗi tay xuống sẽ lập tức giải tán, Tư Mã Tiêu không để bụng, tiếp tục ở nơi đó bắt cá, giống như nhất định phải bắt được Liêu Đình Nhạn kia đang muốn trốn hắn.

hắn đổi tới đổi lui ở sơn khê, bỗng nhiên nâng một vốc nước, khép bàn tay lại đi lên bờ, mang theo cười nhìn vào trong nắm tay nói: “Nào, đừng nóng giận, chúng ta đi về đã.”

đi đến bên bờ, sau lưng hắn bị hắt một đám nước, Liêu Đình Nhạn xuất hiện ở phía sau, xụ mặt hắt nước vào hắn, “Chàng nhận sai cá!” ánh mắt nam này thế nào?

Tư Mã Tiêu quay đầu lại như sớm có đoán trước, buông tay ra, trong lòng bàn tay hắn chỉ có một vốc nước, không có cá. hắn tách chân ra ngồi ở trên tảng đá lớn bên bờ, mang theo cười chống cằm nhìn nàng, phi thường hư hỏng.

hắn là cố ý, hắn đang lừa nàng.

Liêu Đình Nhạn đối diện với hắn một lát, nằm trong nước đọng, lại biến thành cá, lúc này nàng thật sự không muốn để ý người này.

Tư Mã Tiêu trở về trong nước, duỗi tay vào nước bắt cá, những con cá nhỏ đó vẫn cả một đám bơi đi, chỉ có một con, giống như đã chết, cứng đờ mà nổi trong nước, vẫn không nhúc nhích. Tư Mã Tiêu nhịn xuống cười trong yết hầu, hai tay nâng con cá đó lên, cố ý đặt câu hỏi: “Lần này không nhận sai đi.”

Con cá cứng đờ trong tay hắn lất người, phun về phía hắn: “Phì ——”

Tư Mã Tiêu cười ha hả, nâng nàng trở về.

Kỳ thật, hắn nhớ ra không ít chuyện, nhưng đều không có nàng, cũng hoàn toàn không làm tâm tình vui sướng.

“Nếu nàng không phải bộ dạng hiện tại này.”

“Nếu nàng không phải ‘ Liêu Đình Nhạn ’.”

“Ta cũng sẽ thích nàng.”

“Nàng tin hay không?”

Cá phun ra cái bong bóng: “…… Dựa vào cái gì?”

Tư Mã Tiêu: “Bằng bạch vô cố.” [không vì cái gì]

Liêu Đình Nhạn: “Cố lộng huyền hư.”

Tư Mã Tiêu: “Hư dữ ủy xà.” [Lá mặt lá trái]

Liêu Đình Nhạn: “……” thành ngữ mở đầu bằng chữ xà có cái gì? Xà hạt tâm tràng? Nhưng mà ‘ xà ’ trong hư dữ ủy xà âm đọc cũng là ‘ di ’, vậy không được rồi.

Tư Mã Tiêu: “Ha ha ha ha ha!”

Liêu Đình Nhạn mặt tối sầm, mẹ nó, vì sao đột nhiên ta lại chơi nối thành ngữ với hắn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.