Khát Vọng Đổi Đời

Chương 44: Xác nhận tình cảm




Chẳng mấy chốc đã đến tết âm, mặc dù nhà nước quy định là nghỉ từ 30 tết nhưng bình thường các công ty đều sẽ cho nghỉ thêm cả trước cả sau cho đủ mười ngày. Cho nên đến 28 tháng chạp số người đến ăn cơm tại nhà ăn tầng 6 đã giảm bớt rất nhiều. Lúc này, Hoàng Khởi Sâm, người sẽ tổ chức đám cưới sau khi ăn tết, đang vừa ăn cơm vừa nghe Ngải Lâm vặn hỏi. Bố mẹ của ông ta và Cầm Cầm cùng chết trong tai nạn, mặc dù bây giờ chú thím của Cầm Cầm vô cùng nhiệt tình, nhưng chỉ cần nhớ tới thái độ của bọn họ trước kia là Cầm Cầm lại cảm thấy không thoải mái, nên đương nhiên ông ta cũng lạnh nhạt theo. Họ hàng của chính ông ta cũng đều làm ăn ở xa, bình thường không thường xuyên qua lại, lúc này cũng không giúp được gì. Ông ta mới được triệu hồi từ thành phố D về, mặc dù là về làm nghề cũ, Mục Tư Viễn lại không hề hối thúc nhưng ông cũng muốn có một khởi đầu thuận lợi. Nếu không vì thời gian này vừa khéo là tết âm, mọi người đều được nghỉ ngơi một hồi thì có thể ông còn không rút ra được thời gian để ở bên Cầm Cầm. Cho dù như vậy chuyện chuẩn bị đồ cưới vẫn đều do Cầm Cầm kéo Mạch Tiểu Hân và Hà Đông đi mua từng chút một, chỉ có điều hai cô gái còn nhỏ hơn Cầm Cầm một tuổi đó lại càng không có một chút khái niệm nào về chuyện cưới xin, thường xuyên mua những thứ làm mọi người không nhịn được cười mang về nhà. Hoàng Khởi Sâm thì chiều cô vợ trẻ nên để mặc các cô quấy rối, đồ mua về nhà nếu không dùng đến thì cùng lắm là vất xó. Thấy Cầm Cầm hăng hái, tinh thần phấn chấn, ông cảm thấy thỏa mãn, chỉ hi vọng như vậy có thể bù đắp được một ít chuyện đau lòng mình gây ra cho cô ấy trước đây.

"Hôn lễ? Hôn lễ thì giao cho công ty tổ chức hôn lễ là được, bản thân không cần quan tâm một chút nào hết, ngày trước tôi cưới cũng như vậy. Anh biết đấy, bố mẹ Thiệu Chí Vĩ cùng anh trai anh ấy di cư ra nước ngoài, còn bố mẹ em thì đều là người không câu nệ lắm, cảm thấy kết hôn chính là hai người chuyển chỗ ở mà thôi, còn giáo dục vợ chồng tôi không cần phức tạp hóa những chuyện đơn giản". Ngải Lâm cười nói, "Có điều anh phải chuẩn bị tốt, Khởi Sâm ạ, hôn lễ quả đúng là một sự hành hạ. Anh làm bên kinh doanh mười mấy năm rồi nên chắc cũng phải có mấy chục bàn, không biết chừng đến lúc đó còn không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, như tôi, năm đó, sốt đến 39 độ trọn hai ngày, Thiệu Chí Vĩ sợ đến mức suýt nữa đưa tôi đến bệnh viện".

Mục Tư Viễn liếc nhìn cô, "Với tính khí của cô và đại sư huynh thì đương nhiên sẽ bị chuốc say mèm, bọn tôi ở bên cạnh muốn uống đỡ thì lại không cho, lại không biết cách dùng tiểu xảo".

Ngải Lâm nói: "Chờ đến lượt chính anh thì khắc biết, tưởng rượu cưới dễ nhờ uống đỡ lắm à? Nếu như tìm được một phù dâu vừa uống được rượu vừa xinh đẹp như hoa thì còn may ra, chưa uống đã làm cho khách khứa say hết rồi".

Hoàng Khởi Sâm cố ý nhìn sang Mục Tư Viễn, "Phù dâu như vậy thì cũng tìm được rồi. Chỉ có điều người ta còn chưa đồng ý".

Mục Tư Viễn không lên tiếng, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Ngải Lâm nói: "Đây là việc vui mà, làm sao lại không chịu đồng ý chứ? Hay là bạn trai cô ấy không nỡ để cô ấy làm?"

"Cũng không phải", Hoàng Khởi Sâm nói: "Tôi không biết là có nguyên nhân gì, Tư Viễn, anh nói xem vì sao Hà Đông kiên quyết không chịu để Tiểu Hân làm phù dâu, đó có phải đám cưới của cô ấy đâu. Cầm Cầm nhà tôi buồn quá, về nhà gọi điện thì thầm với nhau đến nửa đêm cũng không có kết quả, ba cái cô bé này, không biết là đang làm cái trò gì nữa". Đương nhiên Cầm Cầm đã thông báo kết quả của cuộc điện thoại nửa đêm đó cho ông ta: Nhất định phải để Mạch Tiểu Hân làm phù dâu, đồng thời Mục Tư Viễn nhất định không thể làm phù rể. Mặc dù Cầm Cầm sống chết không chịu nói nguyên nhân nhưng ông ta cũng lờ mờ đoán ra là giữa Mục Tư Viễn và Mạch Tiểu Hân có chút xích mích, điều này làm ông ta cực kì tò mò và vạn phần khó xử. Vợ mình đã mời Mạch Tiểu Hân, ông ta cũng đã mời Mục Tư Viễn, lời nói ra như bát nước đổ đi, cho dù bọn họ thân như anh em nhưng giờ đổi ý như vậy thì cũng thực sự khiến người ta mất thể diện. Vì việc này ông ta đã vài ngày không ngủ ngon được, cực kì khó xử, vì vậy mới cố ý nói chuyện cưới xin lúc ăn cơm với Ngải Lâm, hi vọng có thể mượn Ngải Lâm giải quyết vấn đề đau đầu này.

"Bà xã anh và Tiểu Hân là bạn học?" Ngải Lâm kinh ngạc nói, "Khởi Sâm, anh thật là có bản lãnh, tiểu Loli mà cũng có thể lừa được". Quả nhiên sức chú ý của Ngải Lâm đã hoàn toàn bị hấp dẫn, hưng phấn nói: "Tửu lượng của Tiểu Hân rất tốt, lại xinh đẹp nữa, làm phù dâu thực sự thích hợp. Vì sao Hà Đông không đồng ý? Con bé này lại quậy trò gì đây? Đừng quan tâm đến nó, tôi nghĩ cách cho anh, anh dứt khoát mời Tử Hãn làm phù rể, bắt Tử Hãn bảo đảm lúc uống rượu nhất định phải che chở Tiểu Hân, chắc chắn Hà Đông cũng không dám phản đối, đó chính là thái tử gia của công ty nó mà, thuộc dạng nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, nó không dám đắc tội đâu".

"Thật sự làm thế được à?" Hoàng Khởi Sâm ra vẻ kinh ngạc nói, "Tôi thấy cô bé đó dũng mãnh lắm, Cầm Cầm nhà tôi và Tiểu Hân đều không làm gì được cô ấy".

"Quá được ấy chứ, cái gọi là người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, hơn nữa theo tôi được biết thì Tử Hãn còn từng giúp cô ấy một việc không lớn không nhỏ, cô ấy sẽ không tiện phản đối, về bảo cô vợ nhỏ của anh cứ yên tâm". Ngải Lâm cam đoan.

"Vốn tôi đã định mời Tư Viễn hạ mình làm phù rể", Hoàng Khởi Sâm nói rất tiếc nuối, "Không dễ có cơ hội tôi làm nhân vật chính anh ta làm vai phụ, xem ra lại bị lỡ rồi. Cho nên mới nói người có số làm lãnh đạo chạy đi đâu cũng vẫn cứ là lãnh đạo. Tư Viễn, xem như chuyện khổ sai này lại để anh trốn được rồi, nhưng nhớ phải đến giúp đỡ sớm một chút đấy nhé!" Hoàng Khởi Sâm lập tức chốt lại vấn đề.

Nghe vậy Ngải Lâm âm thầm tự trách mình nói chuyện quá hấp tấp, nghĩ lại thì cũng cân nhắc ra nguyên nhân Hà Đông không muốn Mạch Tiểu Hân làm phù dâu, nói không chừng còn là chính bản thân Mạch Tiểu Hân không thích nên mới mượn miệng Hà Đông nói ra mà thôi. Lần trước đi đưa thẻ cho cô ấy, mặc dù thấy bề ngoài Mạch Tiểu Hân vẫn điềm nhiên như không nhưng thực ra trong lòng nghĩ thế nào thì cô cũng không đoán ra được. Dù sao sau một thời gian quan sát cô cũng phát hiện hình như cô gái đó cũng không phải không có cảm tình gì với Tư Viễn. Hơn nữa chính mình và bác gái cũng có ý lôi kéo, chúng khẩu đồng từ, ba người thành hổ, mặc dù không có cảm tình cũng bị người bên cạnh xúi giục đến mức có cảm tình. Sau đó lại đột nhiên bị Tư Viễn tàn nhẫn đẩy ra như vậy, trong khi các chàng trai khác đều nhất tâm săn đón, hỏi làm sao không tức giận được chứ? Từ thái độ xa lánh gần đây có thể thấy Tư Viễn nhất định là đã đắc tội cô ấy rồi. Trách ai được? Đang tử tế lại biến thành kỳ cục. Lại nhìn sắc mặt Mục Tư Viễn rõ ràng không tốt bằng vừa rồi liền không dám nói tiếp, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải hi vọng có thể nhìn thấy Mạch Tiểu Hân đến ăn cơm để giải vây cho mình, chỉ cần thấy cô ấy thì người ngồi đối diện này còn có thể tức giận gì mình nữa. Chần chừ một hồi, chỉ nhìn thấy Hà Đông đang cùng mấy đồng sự vùi đầu ăn ở một bàn không xa nên cô liền vội chạy tới, mặc kệ cô ấy đã ăn gần xong rồi, cứ bưng đĩa của Hà Đông về đặt lên bàn mình làm Hà Đông giật nảy mình.

"Tại sao em lại đi ăn có một mình? Tiểu Hân đâu?" Ngải Lâm vội vàng hỏi.

Hà Đông gật đầu với hai người đàn ông xem như chào hỏi, đáp: "Tiểu Hân về nhà rồi, đi xe buổi chiều hôm nay, bây giờ đang ở bến xe. Em vừa gọi điện thoại cho cô ấy, bến xe phía đông bây giờ đang đông nghịt, nghe nói đường cao tốc cũng kẹt cứng, bây giờ ai có sức chen thì người đó có thẻ lên xe, hoàn toàn không theo số ghế ghi trên vé xe, cô ấy nói đứng ở trong phòng chờ xe mà sắp ngạt thở đến nơi rồi".

"Tại sao có thể như vậy, không phải xe lửa mới phải chen chúc sao? Chẳng lẽ xe khách nội tỉnh mà cũng căng thẳng như vậy Ngải Lâm nói, "Biết trước như vậy chị đã hỏi giúp cô ấy xem có đi nhờ được xe ai không rồi, chị có mấy người bạn đều là người thành phố C, cũng đều về nhà trong hôm nay hoặc ngày mai, thế mà chị lại quên mất".

"Thì tại bến xe phía nam vừa giải tỏa mà, đại bộ phận xe khách đường dài đều được phân luồng đến bến xe phía đông cho nên bến xe này rất nhộn nhịp, chị xem kìa, TV đang đưa tin đấy". Hà Đông chỉ lên TV, mặc dù nhà ăn ồn ào nghe không rõ người dẫn chương trình đang nói gì nhưng hình ảnh trên TV lại làm mọi người nhìn thấy mà giật mình, hình dung bằng từ biển người hoàn toàn không hề quá đáng.

"Sợ thật!" Ngải Lâm cau mày nói, "Nhiều người như vậy, Tiểu Hân yếu đuối như thế làm sao chen được với bọn họ, để chị gọi điện thoại kêu cô ấy quay lại, ngày mai công ty chị được nghỉ, chị lái xe đưa cô ấy về".

"Cô ấy sẽ không đồng ý đâu. Bố cô ấy định lái xe tới đón nhưng cô ấy sống chết không chịu, cái con bé ngốc nghếch này, giờ thì khổ rồi. Chen chúc về tết thế này, lần trước không phải còn có một sinh viên bị chen rơi xuống tàu hỏa sao?" Hà Đông nhìn màn hình TV lo lắng nói.

"Đừng lo lắng, những nông dân ra thành phố làm thêm này phần lớn là đợi xe đường dài liên tỉnh, đi xe nội tỉnh chắc không có vấn đề gì lớn đâu". Hoàng Khởi Sâm nói: "Hơn nữa một cô gái xinh đẹp sẽ luôn có anh hùng đứng ra bảo vệ". Ông ta vô thức quay lại nhìn Mục Tư Viễn, Mục Tư Viễn đang cau mày nhìn chằm chằm lên TV.

Trong đại sảnh phòng chờ xe ở bến xe phía đông thành phố B, tiếng người ồn ào, không khí vẩn đục, Mạch Tiểu Hân vừa bị đám người chen về phía phòng soát vé vừa hối hận không để bố tới đón. Vé xe cô mua là chuyến 11 giờ trưa, bây giờ đã quá 2 tiếng mà cô bé xếp hàng phía sau mình kia vẫn còn giơ vé xe chuyến 10 giờ sáng lên oán giận. Khắp nơi là tiếng mắng chửi giận dữ, Mạch Tiểu Hân vui mừng vì mình không mang hành lý gì, quay lại nhìn xung quanh, không ít bao lớn bao nhỏ bị giẫm bẹp.

"Điện thoại di động của chị đang kêu à? Kêu hồi lâu rồi, em còn tưởng là điện thoại của em cơ". Cô bé phía sau kéo kéo ba lô của cô.

Mạch Tiểu Hân lấy điện thoại ra xem, không ngờ lại là Mục Tư Viễn, giờ này anh ấy tìm mình có chuyện gì? Cô thầm nghĩ, nghe xong cuộc gọi này cũng nên xóa số điện thoại của anh ấy đi, để lại hình như cũng không có ý nghĩa gì.

"Tiểu Hân, em ở đâu? Vẫn đang ở bến xe à?" Âm thanh của Mục Tư Viễn tỏ ra hơi sốt ruột, cơm nước xong anh vội vã lái xe đến bến xe phía đông, đường quá đông, mất trọn một tiếng mới chạy tới nơi.

"Vâng. Tổng giám đốc Mục, có chuyện gì không?" Xung quanh thật sự quá ầm ĩ, Mạch Tiểu Hân không thể không dùng một tay che tai rồi hét vào điện thoại di động.

Nghe thấy âm thanh của Mạch Tiểu Hân, Mục Tư Viễn thoáng yên tâm hơn một chút, "Nghe Hà tiểu thư nói hôm nay em về nhà, chiều này anh cũng phải về, để anh đưa em về".

"Không cần, em đã chen được lên phía trước rồi, chuẩn bị lên xe ngay đây, cảm ơn tổng giám đốc Mục". Mạch Tiểu Hân bị đám người đẩy một chút, không nhịn được "Ai da!" một tiếng.

Mục Tư Viễn nghe thấy tiếng kêu đó, lòng hoảng hốt, vội hỏi, "Tiểu Hân, em không sao chứ? Xe anh đang ở bến phía đông rồi, bây giờ em ra ngoài phòng đợi xe, đến trước cửa hàng KFC ở ngã tư, anh sẽ đến tìm em". Giọng nói sớm đã không còn sự chín chắn và xa cách ngày thường, lời vừa ra khỏi miệng ngay cả chính anh cũng nhận ra, có điều anh không còn quan tâm đến chuyện này nữa.

Chỉ tiếc, trong hoàn cảnh hỗn loạn, Mạch Tiểu Hân căn bản không thể nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Mục Tư Viễn, cô lại bị đám người đẩy về phía trước lần nữa, vì một tay cầm điện thoại một tay che tai, đứng không vững nên lao vào một phụ nữ trung niên ở phía trước. Người phụ nữ đó xoay người lại với thái độ hung dữ khiến Mạch Tiểu Hân sợ đến mức liên tục xin lỗi.

Nghe tiếng người ồn ào và tiếng xin lỗi bối rối của Mạch Tiểu Hân trong điện thoại, Mục Tư Viễn đâu còn giữ tỉnh táo được, vội nói: "Tiểu Hân, mau ra đây, anh không có vé không vào được phòng chờ xe, em nghe lời anh, anh tới cửa đón em".

Cửa soát vé hỗn loạn, Mạch Tiểu Hân cơ bản không nghe rõ Mục Tư Viễn đang nói gì, cô mong sao anh mau mau cắt điện thoại để mình còn tập trung chen về phía trước, liền hét vào điện thoại: "Em đến cửa soát vé rồi, anh mau trở về đi, cảm ơn anh". Hành lý của một người phía trước đụng vào bàn soát vé phát ra tiếng động rất lớn, có người kêu lên sợ hãi, át mất câu nói kế tiếp của Mạch Tiểu Hân.

Mục Tư Viễn lo lắng thót tim, căng thẳng đến toát mồ hôi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, "Tiểu Hân". Anh muốn nói xin lỗi. Xin lỗi vì đã đẩy em ra bằng một cách thức lạnh lùng và vô lễ như vậy. Nếu như không phải lúc đầu anh đòi giữ khoảng cách đó thì bây giờ có lẽ cô ấy sẽ không khăng khăng như vậy. Anh một lòng muốn tốt cho cô, muốn cô tốt hơn, nhưng ngay cả một việc đơn giản nhất cũng không thể làm được cho cô, nếu như anh không ở bên cô thì có lẽ cả đời này cô bé bề ngoài mềm mỏng nội tâm kiêu ngạo này đều sẽ từ chối tất cả trợ giúp và quan tâm của anh. "Tiểu Hân, em mau ra đây được không?" Trong giọng nói của Mục Tư Viễn ẩn chứa sự khẩn cầu, anh không thể chịu được khi thấy cô khổ cực như thế, anh nắm chặt điện thoại, những quyết tâm trong lòng dần dần sụp xuống từng mảng.

"Tổng giám đốc Mục, em phải soát vé đây, cảm ơn anh, tạm biệt". Mạch Tiểu Hân vội vàng cắt điện thoại, trong lòng vui vẻ, rốt cục cũng chen được đến cửa soát vé.

Đầu đầy mồ hôi, Mục Tư Viễn chen đến trước phòng chờ xe, bị cảnh sát ngăn ở ngoài cửa cùng vô số người không có vé xe trong ngày. Đưa mắt nhìn lại, trong đại sảnh đông nghịt, ánh mắt anh cố gắng tìm kiếm trong đám người đứng gần cửa soát vé có dòng chữ thành phố C nhấp nháy, đầu người nhung nhúc, sao có thể nhìn thấy người anh cần tìm chứ. Sự chán nản trong lòng tràn lên như thủy triều, vừa đắng vừa chát.

Anh đứng ở cửa phòng chờ xe mặc đám người phía sau chen tới đẩy mình về phía trước, cậu cảnh sát trẻ đứng ở cửa không nhịn được trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, rốt cục không nhịn được nói: "Anh có đứng đến đêm cũng vô dụng, có vé xe còn chưa chắc đã lên được xe, không có vé xe thì chắc chắn không thể vào được". Anh mềm mỏng cười cười với cậu cảnh sát nhưng lại không chịu rời đi.

Anh đã từng đi tìm bóng dáng cô giữa biển người mịt mờ giống như đói khát, sự lương thiện của cô đã đọng lại trong lòng anh khiến anh có thể cảm nhận được sự ấm áp của cuộc đời, nhưng đến khi cô thật sự đến gần bên người anh thì anh lại đánh mất tự tin đối với con đường trước mặt, anh nhát gan tự tay đẩy cô ra xa. Anh nhìn về phía xa xa, dòng xe cộ cuồn cuộn, tất cả mọi người đều chen lấn theo phương hướng của mình, còn cô ấy cũng đã xoay người rời đi, cách anh càng ngày càng xa. Mục Tư Viễn ngỡ ngàng nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy cực kì khó chịu.

Lên được xe khách, Mạch Tiểu Hân cảm thấy cuối cùng mọi việc cũng suôn sẻ, cô thoải mái vừa khe khẽ hát vừa cầm ba lô nhét lên giá hành lý, sau khi gọi điện về nhà xong liền nhét điện thoại vào trong túi chuẩn bị ngủ một giấc tử tế. Vừa nhắm mắt lại chợt nhớ tới một việc, lại móc điện thoại ra, tìm đến tên Mục Tư Viễn, do dự một hồi lâu, rốt cục lần lượt xóa ba chữ Mục Tư Viễn trong phần họ tên đi, nhập vào ba chữ "Chú Lôi Phong". Cô suy nghĩ một lát rồi ấn phím "Xác nhận", sau đó mỉm cười nhìn điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.