Khát Vọng Đổi Đời

Chương 36: Ngoan ngoãn đem thứ đó ra đây




Mục Tư Viễn cảm thấy kì lạ vì Lục Tử Hãn vẫn lẳng lặng ăn cơm không nói lời nào liền hỏi: "Cậu có chuyện gì vậy? Trúng tà rồi à? Tại sao lại không nói gì thế?"

Trần Vân Chi cười nói: "Xem ra là tán gái thất bại rồi, có vẻ ấm ức lắm. Tử Hãn, đại trượng phu lo gì không lấy được vợ, ủ rũ như vậy làm gì, ngày mai về tìm một cố bé tốt hơn là được".

Lục Tử Hãn giận dữ nói: "Tại con sơ ý quá nên bị con bé này đánh cho trở tay không kịp, cô ấy căn bản không hề tuân thủ quy tắc trò chơi gì cả, chỉ nổ một phát súng xong là chạy luôn làm hại con quay đi quay lại mãi mà vẫn không tìm thấy hồng tâm".

Trần Vân Chi nghe không rõ đến cùng là Lục Tử Hãn có ý gì, tiếp tục hỏi: "Con đưa cô ấy về đến nhà rồi chứ? Nhà cô ấy thế nào?"

Mục Tư Viễn và Lục Tử Tình đồng thời ngẩng đầu nhìn Trần Vân Chi, Trần Vân Chi không để ý, quay về phía bọn họ cười cười nói: "Tuổi lớn rồi hay thích hỏi thăm mấy chuyện lẻ tẻ này để giải buồn mà. Không phải nói nhà Tiểu Hân ở ngay gần đây sao? Mấy tiểu khu quanh đây đều không tồi".

Lục Tử Hãn vừa ăn mì cá đập vừa nói: "Con đưa về đến cửa tiểu khu, ai biết bé con này được trong nhà coi như bảo bối như vậy, trời thì lạnh thế mà bố mẹ cô ấy còn đứng bên đường đợi cô ấy về nhà, không biết đợi bao lâu rồi mà cũng không gọi điện thoại giục cô ấy nữa chứ. Còn nữa, ông bố cô ấy nhìn qua chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi, ngoại hình rất giống Tiểu Hân, ngũ quan không nói, vóc dáng cũng cao, mặc một chiếc áo bành tô dài, quả thật rất có khí chất. Ông ấy chiều con gái cực kì, vừa thấy cô ấy đã tháo găng tay của mình ra cho cô ấy đeo. Mọi người nói xem, nếu cô ấy tìm bạn trai theo hình mẫu của bố cô ấy thì không phải sẽ hạ chết bao nhiêu người sao?"

Trần Vân Chi hỏi: "Bố Tiểu Hân làm gì?"

"Bố cô ấy là giáo sư đại học C, con đã đến chào hỏi một chút, trời ạ, vậy mà thật sự căng thẳng như đến gặp giáo viên ấy, thậm chí lần đầu tiên đến gặp thầy hướng dẫn hồi học bên Mỹ con cũng không căng thẳng như vậy, mặc dù ông già người mỹ đó còn có tiếng là hung ác đấy".

"Hai chuyện này sao có thể giống nhau được, bây giờ em đang theo đuổi con gái người ta mà". Lục Tử Tình nói, "Nói như vậy gia đình Mạch tiểu thư cũng được coi là dòng dõi thư hương, em phải tiếp tục cố gắng, ban đầu cô bé nào chả thích làm cao, một lần hai lần rồi sẽ đồng ý thôi".

Trần Vân Chi liếc con trai thấy con mình đang vùi đầu ăn hết sức chăm chú, trong lòng âm thầm tức giận quay sang nói với Lục Tử Hãn: "Cô thấy Tiểu Hân là một cô gái tốt, con phải nghĩ rõ ràng rồi hãy theo đuổi người ta, cô còn lạ gì con, ỷ vào việc điều kiện của mình trên các phương diện đều tốt mà gặp ai yêu người đấy, yêu ai bỏ người đấy, không hề suy nghĩ lâu dài bao giờ".

Lục Tử Hãn ấm ức nói: "Cô à, bây giờ là con bị cô ấy bỏ, vậy mà cô còn mắng con như thế".

"Cô ấy không chấp nhận à?" Hai người phụ nữ đồng thời kinh ngạc hỏi, một với vẻ vui sướng, một với vẻ tức giận. Mục Tư Viễn buồn cười nhìn hai người rồi lại cười tủm tỉm cúi xuống ăn tiếp.

Biết mình lỡ lời, Lục Tử Hãn vội lấp liếm: "Kỳ thực cũng không phải như vậy, chẳng qua là cô bé này tương đối khó đối phó, cô ấy nói vòng vèo một hồi làm con chóng hết cả mặt, đến lúc vừa thấy bố mẹ là cô ấy bỏ con qua một bên luôn, còn nói con không đẹp trai bằng bố cô ấy. A, đúng rồi, Tư Viễn, cô ấy nói anh cũng không bằng, không hiểu là mắt mũi kiểu gì nữa, anh em mình cho dù không có học vấn bằng bố cô ấy nhưng ít nhất cũng trẻ hơn ông ấy nhiều chứ".

Mục Tư Viễn cười đến mức ho sặc sụa, "Vừa rồi cậu vội vàng chạy ra chính là để PK với bố cô ấy à? Mà lại còn thua nữa chứ! Đại thiếu gia, sau này cậu còn lăn lộn giữa đống phụ nữ thế nào được nữa".

Lục Tử Hãn tự mình suy nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, gặp phải một tiểu cô nương không thích nói lý như vậy thì chỉ có thể tự nhận là xui xẻo. "Được rồi được rồi, nơi này không chứa chấp ta thì sẽ có nơi khác chứa chấp. Có điều em cũng thích tính khí cô ấy, thẳng thắn dứt khoát, mỗi tội cũng không để lại đường sống cho người khác, lần sau phải tìm cơ hội dạy dỗ cô ấy mới được".

Trần Vân Chi nói: "Đó là con còn may mắn đấy, nếu gặp phải một cô bé thích dây dưa không dứt khoát thì còn không phải sẽ tiếp tục bị giày vò sao? Tử Hãn này, cô thấy Tiểu Hân kém tuổi bọn con nhiều, có nói chuyện thẳng thắn cũng là chuyện thường, chứ đâu có đầy một bụng mưu mô như dân làm ăn nhiều năm rồi như bọn con, vì vậy bọn con không được bắt nạt cô ấy. Nào, ăn một cái đùi gà đi, đây là gà quê chính hiệu cô nhờ bà giúp việc bán thời gian mua giúp từ quê mang lên đấy, ngon lắm! Tử Tình cũng ăn một cái đi, mặc dù bọn con ở ngoài suốt ngày ăn bào ngư vây cá nhưng kỳ thực đều chẳng có chất gì đâu, cô vẫn tin tưởng gà quê hơn mấy thứ đó. Nghe nói ngày xưa người ta ngày nào cũng ăn canh gà, lúc về già vẫn không hề có mấy sợi tóc bạc". Tâm sự làm Trần Vân Chi phiền muộn nửa buổi chiều giờ đã đặt xuống được hơn nửa, vừa vui vẻ trở lại bà đã bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Lục Tử Tình gắp cái đùi gà trong bát mình sang cho Mục Tư Viễn, "Tư Viễn ăn đi, lần trước anh phẫu thuật sau đó thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, chuyện ăn uống cũng vẫn không tốt".

"Phẩu thuật? Chuyện khi nào? Tại sao không nói với mẹ?" Trần Vân Chi hoảng sợ hỏi, "Tư Viễn, chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói với mẹ một tiếng?"

"Viêm ruột thừa, tiểu phẫu thôi mà mẹ, chưa được hai ngày đã xuất viện rồi, còn khỏi nhanh hơn cả cảm lạnh". Mục Tư Viễn nói hời hợt, trong lòng âm thầm trách cứ Lục Tử Tình nói mà không suy nghĩ trước.

"Phẫu thuật có nhỏ đến máy thì cũng là động dao động kéo, nếu có mẹ ở đó thì ít nhất cũng có thể nấu nồi canh cho con tẩm bổ. Thảo nảo mẹ cứ hỏi tại sao lần này sắc mặt con kém như vậy".

"Mẹ có thương con thì theo con đến thành phố B đi, mỗi ngày nấu ba bữa canh gà quê cho con tẩm bổ, thế không phải là yên tâm rồi sao?" Mục Tư Viễn vừa ăn đùi gà vừa nói, "Mẹ ở đây có một mình con đúng là không yên tâm".

"Đội đồng diễn thể dục của mẹ ở đây tuần nào cũng phải tập luyện, không đi được. Tư Viễn, con mau tìm cho mẹ một cô con dâu cho mẹ yên tâm đi".

Lục Tử Tình khẽ run trong lòng, cúi đầu ăn cơm dù không hề cảm nhận được mùi vị gì, chỉ nghe thấy Trần Vân Chi tiếp tục nói: "Tử Tình cũng vậy, mẹ nhớ Tử Tình còn lớn hơn Tư Viễn một tháng, sang năm là đã ba mốt rồi, cũng phải tranh thủ thời gian đi. Mặc dù điều kiện của chính mình không tồi, có tài có mạo, có tiền có của, nhưng mà thời thanh xuân của phụ nữ ngắn lắm, hoa vẫn trên cành thì hái sớm, chớ đợi hoa rụng bẻ cành không. Khi cô với mẹ con bằng tuổi hai đứa bây giờ thì con với Tư Viễn đều đã đi nhà trẻ rồi, nếu mẹ con bây giờ vẫn còn thì cũng nhất định sẽ không để con kéo dài chuyện này đến bây giờ đâu". Trần Vân Chi múc một bát canh gà cho Lục Tử Tình, lời đã sắp nói ra miệng lại nấn ná mãi chưa nói tiếp, con trai mình đã không có ý này rồi, mình cũng không thể trơ mắt nhìn con gái của bạn tốt quá lứa lỡ thì được, dù sao cũng phải có người đến làm kẻ ác này, vậy thì để chính mình đến làm. "Tử Tình à, tìm được bạn trai thì kết hôn sớm đi, bọn con trai đứa nào cũng ham chơi, bọn nó sẽ không để tâm đến loại chuyện này đâu, vì vậy phụ nữ phải biết cách tính toán cho tương lai của mình. Mẹ con không còn, cô vẫn coi con như con gái, cô vẫn chờ ngày con nở mày nở mặt lên xe hoa đấy!"

"Cô, cô thích chị gái con như vậy thì cũng đừng coi như con gái, coi như con dâu..." Lục Tử Hãn cười cười nói chen vào. Lúc nhà học Mục gặp chuyện hắn đang hoc ở nước ngoài, không hề hiểu rõ nội tình trong đó, bố và chị gái hắn cũng không bao giờ chịu nói rõ cho hắn, vì vậy trước mặt Trần Vân Chi hắn luôn luôn coi trời bằng vung không cần giữ mồm giữ miệng, bây giờ nghe Trần Vân Chi nói như vậy hắn mới có ý giúp chị gái nói ra cho rõ ràng.

"Tử Hãn!" Mục Tư Viễn quát lên ngắt lời hắn, "Cả ngày la hét đòi ăn mì cá đập cô làm, giờ còn không mau ăn đi!"

"Cô, cháu vẫn đang tìm nhưng mà tiếc là không tìm được". Lục Tử Tình gượng cười nói. Ý của Trần Vân Chi đã rõ ràng lắm rồi. Con gái? Cô nghĩ, có phải mình nên cảm kích vì sự khoan hồng độ lượng của cô ấy không? Cảm kích vì cô ấy còn bận tâm đến tình nghĩa với mẹ mình không? Xem ra trong lòng cô ấy trước sau vẫn còn vướng mắc, không chịu chấp nhận mình. Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết. Trần Vân Chi vẫn không quên được chuyện nhà họ Lục thấy chết mà không cứu năm đó, bất kể cô và bố mình bồi thường cho Tư Viễn như thế nào thì vì nỗi đau mất chồng chung quy cô ấy vẫn không chịu tha thứ. Lục Tử Tình vạn phần hối hận, Mục Tư Viễn là một đứa con có hiếu, rất nghe lời mẹ, nếu như Trần Vân Chi vừa ý với mình thì anh ấy nhất định sẽ vâng theo ý nguyện của mẹ. Tại sao mình lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Nếu như năm năm nay mình đổ công đổ sức ở chỗ Trần Vân Chi thì nói không chừng đã có hiệu quả rồi. Cô cảm thấy mình đúng là quá ngốc, lẽ ra phải chuyển sang tấn công mẹ anh ấy từ lâu rồi mới phải. Không biết bây giờ bắt đầu còn kịp hay không.

"Duyên phận của con người đều do trời định, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, chuyện gì cũng không thể gượng ép được, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nếu không người khổ cực sẽ là chính mình". Trần Vân Chi tiếp tục khuyên giải, gương mặt rất giống mẹ của Lục Tử Tình làm bà không thể nhẫn tâm nói ra những lời tuyệt tình hơn. Phụ nữ ba mươi tuổi, gia tài trăm tỉ thì sao, thanh xuân cũng đã qua một nửa rồi. "Đợi lát nữa cô làm ít a giao (*) cho con ngày mai mang đi, phụ nữ hay thiếu khí huyết, đến mùa đông tay chân sẽ bị lạnh. Mặc dù bên ngoài cũng có bán, còn làm thành từng viên như viên kẹo rất thuận tiện nhưng rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả thì khó mà nói".

"Cảm ơn cô". Lục Tử Tình cảm kích nhìn Trần Vân Chi, "Ngày mẹ con vẫn còn đến mùa đông cũng nấu cho con một hộp lớn, còn thêm cả hạch đào và rượu vàng nữa, chưa ngửi đã thấy thơm rồi, mang đến kí túc mọi người cùng nhau ăn, mới vài ngày đã hết rồi".

"Đó là trẻ con không hiểu chuyện, a giao tính nóng, ăn nhiều sẽ chảy máu mũi, phải nhớ kĩ, mỗi ngày chỉ được ăn một thìa thôi". Trần Vân Chi trìu mến nói, "Phụ nữ phải học cách tự chăm sóc thân thể mình".

Lục Tử Tình nói: "Đàn ông cũng cần chăm sóc mà. Cô, cô thu xếp dần việc nhà rồi ăn tết xong đến thành phố C đi. Tư Viễn thường xuyên phải tiếp khách, áp lực công việc rất lớn, Ngải Lâm nói anh ấy vẫn thường đau dạ dày, bọn con khuyên bảo anh ấy cũng không nghe, cô đến quản lí giờ giấc ăn uống cho anh ấy, cũng tiện cho con với Tử Hãn có thể thường xuyên qua lại".

Trần Vân Chi nhìn Lục Tử Tình mỉm cười không đáp. Cô gái này đúng là có khả năng kiềm chế rất tốt, sau khi nghe những lời mình nói vừa rồi vẫn có thể cười nói như thường vậy được, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, làm người ta không thể không hoài nghi có phải những năm gần đây cô ta thật sự vẫn một lòng theo đuổi con trai mình hay không. Có lẽ mình và Tư Viễn đều hiểu lầm rồi, Tử Tình chỉ là không tìm được đối tượng thích hợp cho nên mới quyến luyến với người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ là Mục Tư Viễn mà thôi, mà Lục Kiến Thành cũng chưa chắc muốn để con trai nhà họ Mục nhúng tay vào sự nghiệp của hắn. Như vậy thì càng tốt, bà thở phào trong lòng, mình cũng không cần cảm thấy có lỗi với Trương Xuyến nữa.

"Cô, sáng mai con và Tử Hãn sẽ về, chiều mai còn có một cuộc hẹn cần đi cho phải phép. Lần này bọn con tới bất ngờ, đúng là làm phiền cô". Lục Tử Tình nói với Trần Vân Chi, "Bao giờ Tư Viễn đi?"

"Sáng sớm thứ hai anh đi". Mục Tư Viễn đáp, "Chẳng mấy khi về nhà được một lần, dù sao cũng phải đảm bảo cả chất lẫn lượng mới được".

"Mạch tiểu thư thì sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng thứ hai mới đi? Cô ấy không phải tổng giám đốc như anh, thích trốn việc lúc nào thì trốn". Lục Tử Tình cười nói, "Tử Hãn, em hỏi một chút xem buổi sáng ngày mai cô ấy có cần đi cùng chúng ta hay không".

"Bà ngoại cô ấy đại thọ tám mươi, tối mai tổ chức tiệc mừng thọ, không đi được". Mục Tư Viễn ngăn Lục Tử Hãn đang rút điện thoại di động lại.

Lục Tử Tình nhẹ nhàng a một tiếng. Chế độ hội nghị thường lệ buổi sáng thứ hai hàng tuần của Viễn Dương 5 năm qua vẫn không thay đổi, chỉ cần không đi công tác bên ngoài thì bình thường Mục Tư Viễn đều sẽ tự mình chủ trì. Như vậy để kịp giờ tham dự hội nghị chậm nhất anh ấy sẽ phải xuất phát lúc sáu rưỡi ngày kia. Lục Tử Tình quá hiểu Mục Tư Viễn, anh ấy tuyệt đối là một người không chịu dậy sớm, rất nhiều lúc chỉ vì để buổi sáng hôm sau có thể ngủ thêm nửa tiếng mà anh sẵn sàng lên đường từ tối hôm trước, tóm lại là thích ngủ nướng không khác gì trẻ con. Mạch Tiểu Hân cự tuyệt em trai mình, Trần Vân Chi mở miệng chặn đường của mình, Mục Tư Viễn thay đổi thông lệ vì Mạch Tiểu Hân, đủ loại dấu hiệu kết hợp lại, đáp án hiện ra rất rõ ràng.

Trần Vân Chi âm thầm quan sát sự thay đổi thần sắc trên mặt Lục Tử Tình, một câu lơ đãng của con trai rốt cục đã phá vỡ sự bình tĩnh cố gắng gìn giữ của Lục Tử Tình, khiếp sợ, tủi thân, khó chịu, ghen ghét, không cam lòng, Trần Vân Chi từ từ đọc tên từng loại biểu cảm một. Cuối cùng thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé, bà than thở trong lòng, che giấu có tốt đến mấy cũng chỉ là nhất thời. Chỉ có điều đứa bé này không còn là con bé con năm đó nữa, nhiều năm lăn lộn trong thương trường đã tạo thành tính cách mạnh mẽ và khả năng kiểm soát cảm xúc cho nó. Một Lục Tử Tình gặp nguy không loạn, buồn vui không lộ như vậy đúng là người nối nghiệp của gia tộc họ Lục, đáng tiếc không phải đứa con dâu Trần Vân Chi bà cần. Lục Tử Tình vừa tốt nghiệp đại học đã vào công ty của bố làm việc, năm chồng mình xảy ra chuyện đó thì nó đang làm trợ lý hành chính cho Lục Kiến Thành, Lục Kiến Thành hết sức coi trọng đứa con gái này, vì vậy chuyện nhà họ Mục rơi vào khốn cảnh Lục Tử Tình không thể hoàn toàn không biết gì được, nhưng bây giờ bà chỉ có thể coi như đó là một mình Lục Kiến Thành thấy chết mà không cứu, chỉ mong là như vậy.

Trần Vân Chi chuyển ánh mắt qua gương mặt con trai, Mục Tư Viễn cũng đang nhìn lại, thằng nhóc này, nó cố ý đúng không? Lúc thì cố ý mang Mạch Tiểu Hân ra chặn Tử Tình, lúc thì lại trơ mắt nhìn Tử Hãn đưa người ta về mà không chút động lòng, rõ ràng nói là thích, nhưng mà là thích kiểu gì mới được chứ? Anh trai em gái? Bà không cần một đứa con gái, bà đang nóng lòng mong có một cô con dâu. Mạch Tiểu Hân, một cô bé sạch sẽ sáng sủa, sau khi trải qua chuyện đau đớn như vậy thứ con trai bà cần chính là một cô bé như ánh mặt trời như thế. Xinh đẹp ngoan ngoãn, con nhà gia giáo, chỉ tiếc con trai mình có mắt không phân biệt được vàng ngọc, Trần Vân Chi không nhịn được hung ác trợn mắt nhìn con trai khiến Mục Tư Viễn ngơ ngác không hiểu vì sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.