Khát Vọng Đổi Đời

Chương 20: Mối nguy lớn của tiểu đội cực mạnh (1)




Buổi tối, Hà Đông tắm rửa thoải mái xong đi vào phòng ngủ, thấy Mạch Tiểu Hân đang nằm sấp trên giường mở máy tính xem phim Hàn liền than thở: "Tiểu phú bà, sao cuộc sống của bạn lại dễ chịu như vậy chứ? Bạn xem, phòng ở 80 mét vuông, đầy đủ mọi thứ, mùa đông chưa tới đã bật điều hòa, đúng là quá xa xỉ".

"Phòng là tớ vay tiền mua, nếu bạn thích thắt lưng buộc bụng thì cũng đi mua phòng đi. Bật điều hòa bạn đã nói là tớ xa xỉ, vậy lúc tớ đi làm thêm sao bạn không nói tớ khổ cực? Tớ còn làm thêm ở hai nơi cơ đấy!"

"Làm thêm hai nơi tớ cũng hâm mộ bạn. Bạn xem tớ này, đã không được ra ở riêng lại cũng không được làm thêm, nếu không người ta sẽ nói mẹ kế bắt nạt tớ, ảnh hưởng đến danh dự của bố tớ. Ở nhà mặc dù hơn 100 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách nhưng em trai đã học lớp 12, lớn tồng ngồng, mùa hè ở nhà đã cảm thấy bất tiện rồi. Bây giờ giá nhà ở thành phố B cao như vậy, bố tớ lại không có năng lực tham ô, chắc chắn không thể mua được cái nhà nữa. Nếu như em trai tốt nghiệp đại học không tìm được công việc tốt thì nói không chừng sẽ lấy vợ sớm, lúc đó thì tớ thật sự không có tấc đất cắm dùi rồi".

"Chuyện xa lắc xa lơ, đến lúc em trai bạn lấy vợ thì bạn đã lấy chồng từ đời nào rồi, đúng là lo bò trắng răng".

"Nhanh lắm, nó lên đại học dẫn bạn gái về nhà mà thấy trong nhà có một bà cô già thì ai cũng không vui. Bây giờ mẹ kế tớ đã bắt đầu lo lắng chuyện này rồi", Hà Đông nhảy lên giường, nhìn màn hình, "Đừng để mấy cái phim truyền hình này lừa bịp, cuộc sống thực sự rất tàn khốc đấy. Phụ nữ sau 25 tuổi cũng không khác gì quạt điện giữa mùa đông, để đâu cũng thấy không hợp, ngay cả bố mẹ đẻ cũng chê mình chiếm chỗ trong nhà, huống chi còn là mẹ kế!"

"Hôm nay bạn ăn uống thoải mái lại gặp được cả đám đẹp trai, cái gì kích thích bạn mà toàn nói những chuyện làm mọi người lo lắng thế?” Mạch Tiểu Hân ngồi dậy, vuốt tóc Hà Đông, "Đừng lo lắng, có tớ đây, nếu em trai bạn lấy vợ thì chuyển đến đây, phòng này hai người ở thoải mái".

"Bạn có giống tớ đâu. Tối nay bạn biết Lục Tử Hãn nhìn bạn bao nhiêu lần không? Còn cả tên Mã Tô kia nữa, ân cần hết cỡ, gắp cho bạn liên tục, quả nhiên sắc đẹp vẫn là thứ quan trọng nhất đối với phụ nữ!" Hà Đông nhìn cô ai oán, "Mạch Mạch, bạn không được lấy chồng sớm, nếu không tớ sẽ cô đơn lắm. Ngày tháng tự do bây giờ tốt như vậy, bạn mà bỏ thì thật là đáng tiếc".

"Biết rồi biết rồi. Không phải bạn tớ không gả, không phải tớ bạn không lấy, thế được chưa?" Mạch Tiểu Hân cười nói, "Chúng ta làm lesbian, ok chưa?"

Hà Đông nhẹ nhàng véo cô, nghiêm mặt nói: "Mạch Mạch, mấy ngày nay tớ vẫn để ý, Lục Tử Hãn là một gã phong lưu, có đẹp trai thì chúng ta cũng chỉ cần nhìn mà chảy nước miếng là được rồi, đừng có làm thật. Mà bạn thì quá ngốc, một Ngô Cạnh đã đủ làm bạn nhiều năm không hồi phục được, nếu gặp phải một đại thiếu gia đa tình thì không khóc đến chết mới lạ! Hơn nữa chưa được bao nhiêu năm mà cơ nghiệp nhà họ Lục đã lớn như vậy, tổng giám đốc Lục không phải một người bình thường. Người ta đều nói trên thương trường ông ta lục thân không nhận, thủ đoạn độc ác. Lục Tử Tình cũng là một nhân vật lợi hại, gia đình như vậy có đến đó sống cũng không thoải mái, lúc đó chúng ta muốn tán gẫu với nhau phỏng chừng cũng sẽ có người bên cạnh giám sát, tốt nhất vẫn tìm một người giàu vừa vừa cho đời nó bình yên!"

Mạch Tiểu Hân nói: "Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lấy một người giàu có, bố tớ vẫn nói, con người sống trên đời, tự do là quan trọng nhất, phải sống đúng với tấm lòng mình. Bố mẹ tớ mua nhà cho tớ, cho tớ tiền tiêu chính là không muốn tớ khinh suất vì nguyên nhân vật chất. Những người mới ra khỏi cổng trường đại học như bọn mình nếu như không có người nhà giúp đỡ thì có mấy người có tiền? Không lấy được người giàu cũng không sao, mọi người cùng nhau cố gắng phấn đấu lên khá giả, cùng nhau kiếm tiền trả nợ mua nhà cũng không có vấn đề gì".

"Mạch Mạch, nếu mẹ tớ còn sống thì tốt thật, bố tớ nhất định cũng sẽ có thể nói với tớ như vậy chứ không để mẹ kế tớ sắp xếp cho tớ xem mặt như bây giờ". Hà Đông nói buồn bực, "Nghĩ đến chuyện này tớ lại thấy phiền, bị người ta xem xét không khác gì hàng hóa".

"Bạn giận vì chuyện này nên mới chuyển ra ngoài à?" Mạch Tiểu Hân cau mày, "Đừng nói như vậy, cô ấy đối xử với bạn cũng tốt mà, nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn chưa coi như người một nhà được sao? Hơn nữa xem mặt thì đã sao, người ta xem bạn thì bạn cũng xem người ta chứ có phải không đâu. Lúc tốt nghiệp vẫn muốn ở lại thành phố lớn, kỳ thực khi công việc đã ổn định thì hàng ngày cũng chỉ tiếp xúc với mấy người đó, phạm vi xã giao hẹp lắm, xem mặt cũng là một cách tìm kiếm cơ hội mà! Tớ không phải cũng vẫn ngoan ngoãn nghe lời bà chủ đi xem mặt đó sao, dù sao cũng không mất tiền, bây giờ mấy công tuy môi giới hôn nhân thu phí cao lắm đó!"

"Mạch Mạch, I phục you rồi!" Hà Đông ôm cô cười nói: "Nói như vậy mà vẫn có thể chính khí lẫm liệt được, bạn đúng là người yêu đời nhất trên thế giới đấy!"

Mạch Tiểu Hân lấy hai tấm mặt nạ dưỡng da ra, "Nào, chăm sóc da, tớ nhờ người mua với giá bán buôn mà vẫn hơn 300 ngàn một tấm, bảo đảm ngày mai bạn sẽ rực rỡ luôn!"

"Tiền làm thêm của bạn chỉ để mua mấy thứ này à?" Hà Đông vui vẻ mở túi ngoài ra, còn hỏi thêm một câu rất giả tạo.

"Chúng ta mới 24 tuổi mà, đương nhiên phải vất vả kiếm tiền để được vật vã tiêu tiền chứ, làm việc là vì cuộc sống, chứ chẳng lẽ là vì kiếm tiền?" Mạch Tiểu Hân vừa dán mặt nạ vừa nói, "Cứ để cho những người giàu có kiếm tiền đến mức đếm mỏi tay đi, tớ chả hâm mộ gì, người mà chỉ biết đến tiền thì cuộc sống còn có gì vui?" Đột nhiên nhớ tới vị Mục Tư Viễn kia, tuổi còn trẻ mà đã chèo chống Viễn Dương, nghe nói còn sẽ tấn công vào Văn Cẩm bằng con đường hôn nhân, đối với anh ta thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì? Cô nhớ tới phần thưởng 10 triệu đó, có vẻ anh ta cũng là một người nhạt nhẽo.

*** *** ***

Mục Tư Viễn nhìn ông ta từng bước đi lên sân thượng, anh ở phía sau cất tiếng gọi lớn nhưng ông ta hoàn toàn không nghe thấy.

Ông ta đứng trên sân thượng, bầu trời trắng nhờ nhờ, từng đám sương mù từ mặt biển tràn tới, hầu như đưa tay không nhìn thấy năm ngón. Đèn nê ông trên đỉnh tòa cao ốc xa xa lấp lánh ánh sáng dữ tợn như ma trơi, tham lam nuốt hết chút hi vọng đáng thương còn sót lại của mọi người.

Ông ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Dãy số này ông ta đã ghi nhớ kĩ trong lòng, ông bấm từng phím rất mạnh, cuộc gọi đã được kết nối nhưng không có ai nghe máy. Ông bấm tiếp, vẫn không có người nghe máy, không cam lòng, ông bấm tiếp, bấm tiếp liên tục như phát điên, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy âm thanh hằng mong ngóng, rốt cục ông tuyệt vọng.

Sương mù tràn lên sân thượng, quấn lấy ông ta, kéo ông ta về phía biển như một tờ giấy. Ông kinh hoàng ra sức tìm cách ổn định thân thể lại nhưng lực bất tòng tâm, sức mạnh đó quá lớn, ông liều mạng dùng toàn lực cũng không giữ thân thể mình lại được. "Tư Viễn!" Ông kêu to, rơi khỏi sân thượng...

"Cha!" Mục Tư Viễn đột nhiên giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Xem đồng hồ, chưa đến mười giờ. Có lẽ mấy ngày nay thật sự đã quá mệt mỏi, đến mức ngủ quên ngay trên sofa. Mục Tư Viễn đứng dậy, rót một chén nước rồi uống cạn, nhịp tim từ từ trở lại bình thường. Đã bao lâu không mơ thấy cảnh này rồi? Lúc cha anh gặp chuyện đó anh đã vội vàng từ Mỹ trở về, có lẽ là vì bị xúc động quá mạnh nên vấn đề lệch múi giờ sinh lí xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, một thời gian dài không thể điều chỉnh lại được. Mỗi khi màn đêm buông xuống tinh thần anh sẽ trở nên phấn chấn, mỗi một tế bào trên người đều tràn đầy sức sống. Thật sự không có biện pháp nào khác, anh xin việc lái taxi ban đêm, cả đêm lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm thành phố C như một du hồn. Ban ngày anh lại tới phòng bệnh của mẹ, nắm tay mẹ rồi mới có thể cố gắng ngủ một lát. Trạng thái như vậy kéo dài đúng một năm, một năm sau anh rời khỏi thành phố C, đến Viễn Dương.

Mục Tư Viễn gọi điện thoại về nhà, âm thanh ân cần của mẹ lập tức vang lên phía đầu bên kia điện thoại, "Tư Viễn, mới về nhà à con?"

"Hôm nay không phải tiếp khách nên con về sớm. Vừa rồi ngủ được một lát trên sofa". Nghe thấy giọng nói của mẹ, Mục Tư Viễn dần dần bình tĩnh lại.

"Buổi tối con ăn gì?"

"Mì Tứ Xuyên. Mẹ ăn gì?"

"Trưa nay cậu con tới, nấu nhiều cơm, buổi tối mẹ rang cơm, thêm quả trứng gà vào, một bát to đùng nóng hôi hổi". Mẹ anh nói tiếp, "Con cũng đừng có ăn mỗi bát mì thế nữa, sang năm đã 31 rồi, bây giờ Viễn Dương cũng đã cổ phần hóa xong, tổng giám đốc chắc có thời gian tìm bạn gái rồi chứ? Có người chăm sóc con thì mẹ mới yên tâm".

"Con gái bây giờ có biết nấu cơm đâu mẹ", Mục Tư Viễn cười nói, "Còn không bằng thuê người làm ngoài giờ còn hơn".

Mẹ anh không vui: "Không biết nấu cơm cũng không việc gì, quan trọng là hai người ăn cơm luôn ngon hơn ăn một mình. Mẹ không thích con tập trung hết tinh thần và thể lực vào công việc như vậy, công việc không phải mục đích của cuộc đời. Mẹ hi vọng con có thể sống hạnh phúc, có người yêu, có gia đình, có con cái".

"Mẹ đừng vội mà, con trai mẹ mới 30 tuổi, là người hấp dẫn có số ở thành phố này, gái theo cứ gọi là hàng đàn, mẹ tới đây chọn giúp con nhé! Đến lúc đó mẹ chính là lão Phật gia, không biết có bao nhiêu người bợ đỡ", Mục Tư Viễn cười nói, "Không phải mẹ nói hai người ăn cơm ngon hơn sao, tại sao mẹ không chịu tới đây ăn với con?"

"Ở đây nhiều năm như vậy đã quen rồi, mẹ không muốn đi đâu cả, cứ ở đây với cha con". Mẹ anh nói, "Trừ phi con tìm được người con yêu, kết hôn sinh con, lúc đó không cần con mời mẹ cũng sẽ lập tức chạy tới bế cháu".

"Sao mẹ không thương con trai mẹ ở đây một mình nhỉ? Bếp lạnh nồi lạnh, cơm lạnh canh lạnh", Mục Tư Viễn nói bất đắc dĩ, "Muốn có đời thứ ba xuất sắc thì trước hết phải chăm sóc tốt đời thứ hai mà!" Vừa nghĩ đến cảnh mẹ ở nhà một mình ôm những hoài niệm về cha, không có ai làm bạn, lúc đau đầu chóng mặt không có ai chăm sóc anh lại không thể an tâm được.

"Mấy việc này đều do bạn gái con làm hết, đàn ông đến 30 tuổi mà bên người còn không có phụ nữ là không bình thường rồi. Tư Viễn, không thể một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng, không nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa như vậy. Vi Giai Hinh chỉ là một ngoại lệ, rời xa được loại phụ nữ lạnh tim lạnh phổi như vậy thì con nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Nếu như vì nó mà con hủy hoại cả đời mình thì con nghĩ mẹ sẽ đau lòng thế nào? Cha con ở trên trời làm sao yên tâm được?" Giọng mẹ anh lại bắt đầu nghẹn ngào, "Cha con ngốc quá, trên thế giới này tiền có là gì đâu, công ty có là gì đâu, không có thứ gì quý hơn một gia đình hoàn mỹ cả".

"Mẹ, mẹ đừng buồn nữa", vừa thấy mẹ bắt đầu đau lòng Mục Tư Viễn liền vội vàng nói, "Không phải con không muốn lập gia đình, chỉ là con không tìm được người con muốn lấy. Con sẽ đi tìm, tìm một cô gái xinh đẹp nhất, tốt nhất, ngoan ngoãn nhất về cho mẹ, nhất định làm cho mẹ hài lòng".

"Chỉ biết lừa mẹ thôi", mẹ anh nín khóc mỉm cười, "Mẹ vẫn mong tết âm con có thể dẫn một đứa về nhà, nhưng xem ra chỉ là mơ mộng hão huyền thôi".

Mục Tư Viễn chột dạ nói: "Tử Hãn còn bảo tết này nó sẽ tới, nhất định phải ăn mì cá đập".

"Tới thì cứ tới chứ sao, muốn ăn cũng có gì là khó", mẹ anh dừng lại một chút, "Tư Viễn, mấy ngày nay Tử Tình hay gọi điện thoại về, hai đứa dạo này thế nào rồi?"

"Mẹ, con đối với Tử Tình cũng như đối với Tử Hãn, không có ý nghĩ gì khác. Lúc trước Tử Tình kéo con đến Viễn Dương, cô ấy nghĩ con bị tự kỉ, muốn giúp đỡ con. Dù không nói rõ với cô ấy nhưng con sẽ mãi cảm kích tấm lòng của cô ấy. Mấy năm nay cha cô ấy đối xử với con cũng xem như không tồi, có điều con cũng đã làm hết sức. Mẹ biết đấy, cổ phần hóa một công ty hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên, chỉ có nhà họ Lục nợ chúng ta chứ chúng ta không hề nợ nhà họ Lục. Còn muốn con gọi ông ta một tiếng nhạc phụ ấy à? Cả đời này đều không có chuyện ấy đâu".

"Tư Viễn, mẹ vẫn nghĩ, nếu như không phải là Lục Kiến Thành mà là chuyện thị thị phi phi giữa cho con với một người khác thì con và Tử Tình có thể đến được với nhau không?"

Mục Tư Viễn yên lặng rất lâu, trong những ngày tháng mà bây giờ không dám nghĩ lại đó, nếu có một cô bé quan tâm đến mình như vậy thì có thể ai cũng sẽ động lòng, "Đáng tiếc cô ấy họ Lục, cho nên con không thể tiếp nhận".

Hình như mẹ anh thở phào nhẹ nhõm, "Con đã không muốn thì nói rõ với nó sớm một chút, đừng để lỡ thời gian của nó. Hai đứa bọn con cùng tuổi, sang năm nó cũng 31 rồi, con gái không thể để quá lứa lỡ thì được".

"Con đã mấy lần bóng gió với cô ấy rồi, con nghĩ cô ấy cũng rõ ràng, nhưng dù sao sau này mọi người vẫn phải gặp nhau, nếu nói trắng ra thì hai bên đều sẽ khó xử", Mục Tư Viễn vuốt vuốt trán, đây đúng là một việc làm anh hết sức phiền lòng.

Mẹ lại thở dài, "Tính Tử Tình giống mẹ nó, đã theo là theo đến cùng, tính khí quật cường lắm. Con sớm tìm bạn gái đi, như vậy nó mới không còn hi vọng nữa".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.