Khát Vọng Đổi Đời

Chương 18: Đây là lần đầu tiên của Kha Bố




Lục Tử Hãn kéo ghế ngồi xuống, "Mạch tiểu thư, tôi vẫn đang suy nghĩ xem cô bé có số điện thoại di động thú vị như vậy sẽ là người như thế nào, thì ra là xinh đẹp thế này".

Số điện thoại di động? Mạch Tiểu Hân nhìn hắn kỳ lạ rồi cười ngượng ngùng. Số điện thoại của cô có 5 số 0, quả thật có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Chẳng lẽ Hà Đông nói số điện thoại của mình với vị thái tử này? Cô nhìn Hà Đông với ánh mắt nghi hoặc.

"Một buổi trưa hơn nửa tháng trước tôi lỡ đỗ xe trên bãi cỏ dưới lầu". Lục Tử Hãn nhắc khéo. Dáng vẻ ngây thơ không biết gì của Mạch Tiểu Hân rất đáng yêu, ngây thơ như trẻ con, hắn để ý cô không kẻ mắt nhưng lông mi vẫn rất dài, rất cong. Giữa hàng lông mày bên trái có một nốt ruồi mơ hồ, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện, ngoài ra toàn bộ khuôn mặt đề tươi sáng lộng lẫy như sữa bò, không có tì vết.

"A", Mạch Tiểu Hân hơi đau đầu, không biết mấy hôm nay mình làm sao mà toàn gặp mấy người ăn làm mình khó hiểu thế này. Trước đây mình hoàn toàn chưa gặp anh ta mà. Cô nhìn Hà Đông, ý hỏi tại sao thái tử công ty bạn nói mà tớ hả hiểu gì thế? Chẳng lẽ ở nước ngoài lâu quá giờ quên mất cách diễn đạt tiếng Trung rồi à?

Hà Đông nhếch miệng nhìn cô, khẽ nói một chữ "xe". Vừa nghe Lục Tử Hãn nói đến số điện thoại cô cũng đã biết là chuyện gì rồi, căng thẳng đến mức toát mồ hôi.

Mạch Tiểu Hân không hiểu ám chỉ của cô, vừa nghiền ngẫm vừa trả lời Lục Tử Hãn cho có lệ, "Không được đỗ xe trên bãi cỏ mà". Lại nghĩ, tòa nhà Văn Cẩm không phải nhà hắn sao, nếu hắn thích thì có đỗ xe trên nóc nhà cũng chả ai dám nói gì ấy chứ, liền lập tức sửa lại, "Thật ra có đỗ cũng chẳng sao!"

Lục Tử Hãn ngày càng cảm thấy thú vị, xem ra tiểu mỹ nữ này không muốn nhận nợ, thế thì còn cài số điện thoại lên cửa sổ xe mình làm gì? "Đúng vậy, sau đó tôi mới biết chỗ đó cấm đỗ xe, có người dùng hành động thực tế nhắc nhở tôi như vậy!"

"Mạch Mạch, không phải bạn nói hôm đó đi xe đạp điện quệt vào cửa xe người ta sao? Vì vội đi làm nên chỉ kịp để lại số điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy chủ xe liên lạc với bạn mà. Chẳng lẽ..." Hà Đông làm bộ làm tịch quay sang nhìn Lục Tử Hãn, "... Mạch Mạch, bạn quệt phải xe của trợ lý Lục à?"

Hà Đông nghĩ, nếu Lục Tử Hãn biết mình vu oan giá họa thì sẽ phiền phức lắm, sau này trong mắt lãnh đạo cô sẽ bị coi là không thành thật. Đối với một nhân viên tài vụ thì đây là nhược điểm trí mạng, vạn nhất có ngày thái tử lên ngôi thì nói không chừng mình sẽ bị tống cổ ra đường đầu tiên.

"A, tôi nhớ ra rồi!" Dưới ánh mắt vạn tiễn xuyên tâm của Hà Đông, rốt cục Mạch Tiểu Hân đành phải làm bộ sực nhớ reo lên, "Là xe của trợ lý Lục à? Đúng là xin lỗi, đã sơn lại rồi chứ? Tôi sẽ đền tiền cho anh!"

"Mạch tiểu thư sẽ không cho rằng tôi đến gặp cô là để đồi tiền đấy chứ?" Lục Tử Hãn bị vẻ trẻ con của cô làm bật cười, xua tay nói, "Xước có chút xíu thôi, không cần để ý. Chẳng qua là tôi tình cờ thấy nhân viên tới trao thưởng cho cô nên tiện thể tới gặp một chút, dù sao chúng ta cũng xem như hữu duyên".

"Tôi nhận tiền thưởng mà lại không đền tiền sửa xe cho anh, chỉ vào không ra, không phải là quá đáng lắm sao?" Mạch Tiểu Hân len lén liếc Hà Đông với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, bình thường toàn bị nó bắt nạt, chẳng mấy lúc có cơ hội tốt thế này, nhất định phải tận dụng cho triệt để. Không phải Hà đại tiểu thư đã nói chính mình sẽ đền sao? Hiện nay không có tiền cũng không sao, tiền đến tháng lương là sẽ có, "Nếu anh không nhận thì cô Hà nhân viên của anh đây cũng sẽ trách tôi đấy".

Nghe thấy vậy Hà Đông tức điên ruột, người ta đã nói là không cần đền mà con ranh này cứ nhất định bắt mình phải chảy máu. Có điều hiển nhiên người đàn ông đối diện nói vậy chỉ là vì nể mặt người đẹp thôi, xem ra sự xinh đẹp của phụ nữ quả nhiên rất đáng giá. Được, cái hóa đơn này cứ giao cho anh họ, đây không phải là mình đang loại bớt đối thủ cạnh tranh cho hắn sao? Nghĩ đến đây cô cũng cảm thấy yên lòng, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Lục Tử Hãn đã quên tên Hà Đông từ đời nào rồi, nghe Mạch Tiểu Hân nói mới biết cô bé họ Hà hơi mập với khuôn mặt quả táo này lại là người công ty mình, vậy thì chuyện sẽ dễ hơn nhiều rồi, liền nói, "Mọi người đều làm cùng khu nhà, cô lại là bạn học của Hà tiểu thư, nếu còn tính toán nữa thì lần sau tôi có chuyện gì cũng ngại không dám mở miệng nhờ cô hỗ trợ".

Thấy thái độ của hắn kiên quyết, Mạch Tiểu Hân suy nghĩ người giàu quả thật cũng không để ý đến chút tiền này, mình mà còn khăng khăng thì lại tỏ ra không phóng khoáng, sau đó lại còn bị Hà Đông hành hạ, liền gật đầu nhẹ nhàng ờ một tiếng.

Điều hòa trong đại sảnh đã mở, Mục Tư Viễn cảm thấy nóng, mồ hôi bắt đầu ướt lưng. Sau phẫu thuật anh vẫn bận việc nên vết mổ vẫn chưa tốt. Anh đi tới trước bàn, đang định tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn một chút lót dạ, một bát cháo thịt nạc trứng muối đã được đưa tới trước mặt, "Ăn đi anh. Em thấy cả buổi tối anh còn chưa uống ngụm nước nào đâu". Lục Tử Tình nhìn anh thương cảm, rút hai tờ khăn giấy ra, "Lau mồ hôi đi, nếu không chịu nổi thì sang phòng nghỉ ngơi ngồi một lát".

"Chủ tịch Lục vẫn còn đang tiếp khách, làm sao anh dám lười biếng chứ", Mục Tư Viễn cầm bát uống một ngụm. Quá ngậy, mùi vị cũng không tốt.

"Em bảo chị Trương mỗi ngày nấu một nồi canh mang tới cho anh nhé. Nghe Ngải Lâm nói thời gian này anh an uống không tốt, cô cũng không chịu tới, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng cũng phải cẩn thận mới được".

"Không cần, một tuần anh ăn được mấy bữa ở nhà chứ? Chuyện phẫu thuật anh không nói với mẹ anh vì sợ mẹ lo, em cũng chưa mật báo đấy chứ?" Mục Tư Viễn dừng lại một chút rồi cười nói, "Mà lẽ ra nói sẽ tốt hơn, vậy thì mẹ anh mới chịu tới đây".

Lục Tử Tình liếc anh với vẻ oán trách, "Anh không nói em đâu dám nói với cô để cô sốt ruột, người lớn tuổi không chịu nổi kinh động, hôm đó nhìn anh mà em sợ quá".

Mục Tư Viễn không để ý, "Chuyện nhỏ mà thôi, Ngải Lâm còn mắng anh ngay cả dạ dày với ruột thừa cũng không phân biệt được, đúng là mù kiến thức. Xem ra không phải phụ nữ bao giờ cũng giàu lòng thông cảm như em nhỉ, cái cô Ngải Lâm này quả thực còn hung ác hơn cọp cái, thật không biết làm thế nào Thiệu Chí Vĩ lại chịu đựng được nữa".

Lục Tử Tình khẽ nhếch khóe miệng, "Thiệu Chí Vĩ du học sang năm là về rồi, sau này Ngải Lâm cũng không thể đi theo phục vụ anh như vậy được. Dù sao tuổi cũng không nhỏ nữa, mẹ chồng cô ấy đang giục vợ chồng cô ấy sinh em bé. Lúc có con rồi thì không thích hợp với vị trí bận rộn như bây giờ nữa".

"Biết rồi, em với cô ấy là bạn học, anh cũng không quên chúng ta là bạn học, hơn nữa anh cũng không dám đắc tội Thiệu đại sư huynh!" Mục Tư Viễn nói, "Tổng giám đốc Tề của Dịch Đạt tới rồi, anh đến chào hỏi một chút", Nói rồi đặt bát cháo trong tay xuống, nở một nụ cười đi về phía trước. Lục Tử Tình nhìn bát cháo chỉ uống một ngụm, xem ra mình nói với anh ấy quá nhiều rồi.

"Đó chính là Lục Tử Tình? Ngoại hình không tồi! Năm nay cô ta cũng 30 rồi đúng không, vẫn đang chờ anh đến hỏi cưới à?" Tề Tuấn nhìn người phụ nữ cách đó không xa, vỗ vỗ lưng Mục Tư Viễn rồi nhét một li rượu vang vào trong tay anh, "Cạn li, chúc anh cầu gì được nấy".

Mục Tư Viễn cười cười từ chối cho ý kiến, hai chiếc li thủy tinh nhẹ nhàng va chạm phát ra tiếng vang trong vắt.

"Tôi vừa nói chuyện với chủ tịch Lục, ông ta cười trên mặt nhưng phỏng chừng không dễ chịu trong lòng. Ba tháng mà mất gần ba ngàn tỉ, chỉ vì mảnh đất phía nam đó. Tư Viễn, nếu ông ta biết là chính anh mua cổ phần của ông ta thì có lẽ phải hộc máu", Tề Tuấn ghé vào tai Mục Tư Viễn thấp giọng cười nói, "Vị trí chủ tịch này của tôi bao giờ mới châu về Hợp Phố đấy ông anh? Tôi bận đến mức không có cả thời gian tán gái đấy".

"Không phải anh làm rất tốt sao? Ai quy định người nắm cổ phần nhiều nhất nhất định phải làm chủ sự? Tôi sẽ không bỏ Viễn Dương, trước kia không bỏ, sau này càng không. Anh làm cho tốt, lần này thừa dịp tài chính của Văn Cẩm căng thẳng, Dịch Đạt đã thu mua một nửa cổ phần Viễn Dương của nó. Giờ Viễn Dương IPO, không phải anh cũng trở thành tỷ phú rồi à?"

"Biết biết, theo anh lúc nào cũng có thịt ăn. Vấn đề là mấy anh em chúng tôi đều không nghĩ ra tại sao anh phải vất vả mua của tập đoàn Văn Cẩm mà không mua từ những cổ đông khác?"

"Rất đơn giản, bất kể mua của ai thì việc chuyển nhượng số cổ phần lớn đều nhất định phải thông qua hội đồng quản trị. Như vậy chủ tịch Lục cũng sẽ biết Dịch Đạt muốn kiếm một miếng bánh ở Viễn Dương, còn không bằng trực tiếp mua từ trong tay ông ta. Dạo này khu phía nam đó của ông ta không bán được nhà, lượng tài chính bị nghẽn ở đó, ông ta cũng không thể rút tài chính từ Viễn Dương vì Viễn Dương đang chuẩn bị IPO, cho nên chỉ có thể chuyển nhượng cổ phần khống chế của Văn Cẩm tại Viễn Dương. Bây giờ trên tay ông ta chỉ có không đến 20% cổ phần, Viễn Dương không còn là của ông ta nữa rồi".

"Ông ta biết Dịch Đạt là của anh không?"

"Có lẽ đoán được, mà cũng có thể tạm thời còn chưa, không quan tâm. Chủ tịch Lục là người thông minh, ông ta có biết cũng sẽ không nói ra". Cũng như anh, 5 năm qua anh vẫn canh cánh trong lòng nguyên nhân tại sao bố mình không rút hết cổ phần ở Viễn Dương để tất tay một ván cứu công ty của mình, nhưng sống chết cũng không đến hỏi Lục Kiến Thành. Hôm nay anh cũng làm cho Lục Kiến Thành phải nếm cảm giác này, cổ phần của mình bị người khác khống chế không thể nhúc nhích được, trơ mắt nhìn tâm huyết của mình rơi vào hầu bao người khác, "Trước tôi từng khuyên ông ta đừng chuyển nhượng cổ phần".

"Loại lời khuyên hời hợt thế này ai mà chả chuyên được, hơn nữa nếu như ông ta thật sự đề phòng anh thì nói không chừng anh càng nói ông ta càng muốn bán".

"Ông ta chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm tôi, bởi vì ông ta có khúc mắc trong lòng. Lúc đầu chịu để tôi tới quản lý Viễn Dương có lẽ quá nửa là vì yêu cầu của con gái ông ta".

"Nếu như Lục Tử Tình thật sự đợi anh 5 năm thì anh cũng nên suy nghĩ đến mối thâm tình này. Huống chi lấy cô ta thì cuối cùng Văn Cẩm cũng sẽ là của anh".

"Tôi chỉ cần Viễn Dương, không hứng thú gì với Văn Cẩm, càng sẽ không lấy cô ta vì tiền. Nhưng cô ta muốn đợi thì tôi cũng không ngăn cản được". Mục Tư Viễn nhìn Lục Tử Tình xa xa đang bị vậy giữa mấy người đàn ông, "Cô ta cũng rất đáng thương, nhưng ai bảo cô ta là đại tiểu thư nhà họ Lục chứ? Cô ta lãng phí thanh xuân vì tôi thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi".

"Tư Viễn, lòng dạ anh đã trở nên sắt đá hơn rất nhiều, lúc chúng ta ở Mỹ bao giờ anh cũng tràn ngập tình thương với phụ nữ".

"Một tuần sau khi trong nhà tôi xảy ra chuyện, Vi Giai Hinh đã xa chạy cao bay cùng người đàn ông khác, từ đó trở đi tôi đã rõ ràng một lý lẽ", Mục Tư Viễn lắc lắc rượu vang trong li, ánh mắt lạnh dần, "Tình yêu tựa như rượu trong li này, anh có bao nhiêu tiền thì sẽ có chiếc li lớn chừng ấy, sẽ có thể giữ lại được bấy nhiêu tình yêu, một khi chén vỡ rồi thì thế nào cũng không giữ nổi nữa".

"Vẫn còn có những cô bé tốt mà. Bây giờ đường làm quan rộng mở, đừng bi quan như vậy nữa. Nhìn Lục công tử người ta kìa, bên người lúc nào cũng có người đẹp, thế mới là hưởng thụ! Cô bé này là tiểu minh tinh nào ấy nhỉ?"

Mục Tư Viễn nhìn lại theo ánh mắt anh ta, thấy Lục Tử Hãn đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ với Mạch Tiểu Hân.

"Mạch tiểu thư thích hải sản không? Lần sau anh mời em đến Hải Thượng Nhân Gia ăn cơm, hải sản ở đó làm rất ngon".

"Tôi là người thành phố C, từ nhỏ đã ăn hải sản mà lớn", Mạch Tiểu Hân tránh né lời mời của hắn, "Cho nên luôn cảm thấy hải sản ở thành phố B này không tươi cho lắm".

"Thì ra chúng ta là đồng hương, anh cũng là người thành phố C, khi còn bé anh học ở trường Thực Nghiệm 1", Lục Tử Hãn vui vẻ nói, "Mấy năm nay ở nước ngoài anh vẫn rất nhớ đồ ăn ở thành phố C, phố người Hoa cũng có quán ăn bán đồ ăn C, có điều mùi vị khác hẳn, món nào cũng thêm đường thêm sốt cà chua làm mọi người không chấp nhận được".

"Hải sản mà cho sốt cà chua vào thì đúng là hỏng hết!" Mạch Tiểu Hân phụ họa đầy đồng cảm.

"Mạch tiểu thư rất biết cách ăn mặc, bộ váy hôm nay rất đẹp", Lục Tử Hãn không hề che giấu ánh mắt tán thưởng của mình, "Nếu như có thể nhảy một điệu Waltz thì thật sự có thể nói là thiên nữ tán hoa".

"Cảm ơn! Kỳ thực là Đông Đông chọn bộ này trước, nhưng vì phải đến đây nên tôi đành phải mua thôi", Mạch Tiểu Hân có vẻ không thích ứng nổi với sự thẳng thắn của Lục Tử Hãn, hơi quẫn bách nói, "Vừa rồi hai chúng tôi đang đi dạo phố".

Lục Tử Hãn nhìn gương mặt chưa hề trang điểm của cô, kinh ngạc hỏi: "Tư Viễn vội vã gọi em tới như vậy à? Em với anh ta thực sự mới biết nhau trong thang máy sao?"

"Trợ lý Lục, nếu chú tò mò thì có thể hỏi anh", Mục Tư Viễn vỗ vỗ vai hắn rồi hơi hạ thấp người khách sáo với Mạch Tiểu Hân, "Mạch tiểu thư, chưa kịp tới chào cô, xin lỗi".

Mạch Tiểu Hân vội đứng dậy nói: "Tổng giám đốc Mục, ngài khách sáo quá!"

Ngữ khí của cô tỏ ra rất khách sáo, sớm đã không còn vẻ ân cần ấm áp trong thang máy, "anh" đã biến thành "ngài", khóe môi khẽ cười nhưng lại làm cho Mục Tư Viễn tự dưng cảm thấy vẻ châm chọc mơ hồ, nhất thời nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: "Nên mà!"

Lục Tử Hãn trêu ghẹo: "Lúc đầu em thật sự cho rằng chỉ có mình anh bị nhốt trong thang máy sống chết chưa biết, thì ra Mạch tiểu thư cũng ở đó. Người khác là anh hùng cứu mỹ nhân, anh thì khác, lại là mỹ nhân tới cứu anh hùng, a, đâu phải anh hùng chứ, rõ ràng là cẩu hùng mới đúng. Mạch tiểu thư, em cũng nhìn thấy vẻ chật vật của anh ấy đúng không? Khi đó có cầm máy ảnh chụp lại không? Gọi đến đường dây nóng của đài truyền hình chắc chắn có thể bán được giá rất cao đấy".

Mạch Tiểu Hân cười nói: "Tôi cũng hối hận lắm, khi đó không biết là tổng giám đốc Mục, nếu không dùng điện thoại di động chụp lại cũng tốt. Có điều xin tổng giám đốc Mục yên tâm, tôi đã nhận được phần thưởng lớn như vậy rồi thì nhất định sẽ không bán tin tức nữa".

"Tôi là thật tâm cảm kích Mạch tiểu thư", Mục Tư Viễn khó xử giải thích, cô gái này đã dễ dàng nhìn thấu dụng ý của anh, thế này mùi tiền trên người mình tỏ ra nặng quá!"

Lục Tử Hãn nói: "Tư Viễn, mọi người đều là đồng hương, không cần khách sáo làm gì. Mạch tiểu thư cũng là người thành phố C, nhắc đến mới nhớ, mì cá đập mẹ anh làm đúng là ngon thật".

Thấy Mục Tư Viễn không tự nhiên, Mạch Tiểu Hân cũng đang muốn thoát khỏi đề tài thang máy liền vội vàng nói với Mục Tư Viễn: "Nhà tôi ở khu gần chòi canh".

"Anh nhớ là đoạn ngõ Hoa Quang gần khu chòi canh vẫn lộn xộn lắm", Mục Tư Viễn dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, "Có rất nhiều côn đồ lưu manh".

"Bây giờ thành phố đang cải tạo, các phòng cho thuê trước đây đều đã bị dỡ bỏ để xây dựng trung tâm thương mại. Tôi cũng không hay đến đó lắm, cũng cách nhà tôi đến gần cây số".

Ngõ Hoa Quang? Một hình ảnh nhanh chóng thoáng qua trong đầu Mục Tư Viễn, một loại cảm giác giống như đã từng quen biết tràn ngập trong lòng. Anh cảm thấy nhất định là mình đã sắp nắm được thông tin gì đó, loại cảm giác này làm anh rất không thoải mái. Là một thông tin rất quan trọng, nhưng anh lại không thể nắm lấy được. Anh lần lượt suy nghĩ lại mọi chuyện từ bắt đầu bữa tiệc đến giờ nhưng không tìm được manh mối nào. Lại xem lại một số quyết định được đưa ra trong mấy ngày này, từng chuyện từng chuyện, nhưng vẫn không phát hiện có gì không ổn. Anh xoa huyệt thái dương theo thói quen, vấn đề ở đâu nhỉ? Dường như có một chuyện gì đó rất đáng nhớ, nhưng là chuyenj gì thì anh lại không biết, điều này thực sự rất không ổn. Từ nhỏ anh đã quen với việc chính mình phải nắm chắc được cục diện, học trường nào, học ngành nào, chọn chương trình học nào, thực tập ở đâu, tiếp xúc với ai, hết thảy đều khống chế vững vàng trong tay mình. Chỉ có một việc khiến anh trở tay không kịp, đó là việc bố anh đầu tư ở Ma Cao thua lỗ cả ngàn tỷ, nhảy từ tầng 35 xuống. Lúc được nghe tin tức này anh đang cháy hết mình trong một quán bar ở Mỹ với mấy người bạn để chúc mừng họ lướt sóng một tháng kiếm được hơn sáu chục tỷ. Tiếng huyên náo trong quán bar át tiếng khóc rống của cậu anh trong điên thoại, nhưng Mục Tư Viễn vẫn nghe rõ. Bố mất rồi, mẹ hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, công ty anh đang bừng bừng hùng tâm chuẩn bị về nước giúp bố IPO đã phá sản. Thì ra thế giới này không có người mạnh, ai cũng là đồ chơi trong tay Thượng Đế, Thượng Đế chán người nào thì sẽ đưa người đó xuống địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.