Khát Vọng Đổi Đời

Chương 17: Chỉ đợi một câu nói của cậu




Một tuần sau, tiệc rượu chúc mừng Viễn Dương IPO thành công được tổ chức đúng hạn tại khách sạn Shangri La, tai to mặt lớn các giới tụ tập lại với nhau, hội trường được trang trí long trọng, hoa tươi thắt lụa màu, chính khách cấp cao, minh tinh trợ trận, bầu không khí rất náo nhiệt. Mục Tư Viễn ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn lên bục đọc diễn văn đáp từ, thể hiện rõ phong độ của người đứng đầu Viễn Dương.

Lục Tử Tình đứng dưới đài thần sắc phức tạp nhìn anh. Ánh đèn tập trung vào bục phát biểu, dát một lớp ánh sáng mỏng manh lên trên người anh, càng tỏ ra cao ráo sáng sủa, khí chất bá đạo vẫn mang chút hơi thở trí thức nhã nhặn. Khuôn mặt có đường nét rõ ràng, hình khối sắc nét nhưng vẫn hài hòa vừa phải. Anh ấy là bạn học của cô, bạn cô, tri kỉ thanh mai trúc mã của cô, cũng là người đàn ông cô vẫn ngưỡng mộ trong lòng. Cô hiểu rõ anh ấy, từng cho rằng không ai hiểu anh ấy hơn cô, tuy nhiên bây giờ cô lại đứng nhìn anh từ xa, dần dần không còn tự tin nữa. Ai đó đã nói, đau khổ là giáo viên tốt nhất, chỉ trong thời gian 5 năm rất ngắn anh đã lột xác từ một cậu bé ngây ngô trở thành một người đàn ông trưởng thành tràn ngập tự tin. Anh đã đưa Viễn Dương lên một tầm cao mới, nhưng có lẽ cũng đang càng ngày càng xa mình. Tiếng thở dài của bố không lâu trước vẫn vang lên bên tai, "Tử Tình, Tư Viễn sớm đã không phải Tư Viễn trước kia rồi. Lúc nên từ bỏ thì phải từ bỏ thôi con ạ". Cô nên từ bỏ sao? Từ bỏ người đàn ông cô đã ái mộ hai mươi mấy năm sao? Quả thật so với anh coo chỉ được coi như có chút tài mạo, cho nên mặc dù họ là bạn học, mặc dù cô đã cố gắng gấp trăm lần nhưng ánh mắt anh vẫn chưa bao giờ dừng lại trên người cô. Vốn cô đã định từ bỏ rồi, đó là năm anh và bạn gái tình đầu của anh cùng đến Mỹ. Ai ngờ nhà họ Mục có biến, anh buộc phải bỏ học về nước. Khi được biết ả Vi Giai Hinh từng thề non hẹn biển với anh kia đã tuyệt tình bỏ anh mà đi trong lòng cô quả thực chưa kịp đau lòng thay cho anh thì đã vui mừng, thậm chí là mừng như điên rồi. Cơ hội để cô được yêu anh rốt cục đã đến. Cô cắt đứt một mối tình tạm bợ không hề lưu luyến, khuyên bố mình gọi anh về Viễn Dương, mong chờ anh đang trong cơn sốc có thể cảm động vì sự quan tâm dịu dàng như nước của mình. Nhưng bây giờ xem ra hết thảy chỉ là suy nghĩ từ một phía của cô. Cô nhớ lời bố mình nói khi đó, "Tử Tình, đến cùng con có phải một nhà đầu tư thông minh không? Vì con, bố có thể mang Viễn Dương ra đánh bạc để chữa thương cho nó, chỉ sợ cuối cùng con gái bố lại không thu nổi cả tiền vốn". Không thu nổi tiền vốn? Cô cười khổ, đúng là giá thành cao!

"Chị, thế nào, em và Tư Viễn ai đẹp trai hơn?" Lục Tử Hãn ghé vào tai cô nhỏ giọng hỏi, vẻ tinh nghịch rất rõ ràng, "Vừa rồi em nghe thấy những mấy quý bà hỏi thăm anh ta, chị phải nhận thưc rõ nguy cơ đấy".

Sau khi mẹ qua đời, dù bố không tái hôn nhưng bên người lại không bao giờ thiếu bóng má hồng, vẫn là chị gái quan tâm đến cuộc sống của hắn. Có lúc thậm chí hắn cảm thấy mình và chị gái thực sự đang sống nương tựa lẫn nhau. Tục ngữ nói chị cả như mẹ, cho nên Lục Tử Tình vẫn không rõ mình yêu quý chị nhiều hơn hay là kính trọng nhiều hơn. Đương nhiên, hắn cũng biết rất rõ tâm tư của chị gái.

Bài đáp từ của Mục Tư Viễn đã kết thúc, Lục Tử Tình vừa vỗ tay vừa quay đầu lườm em trai, "Bao giờ em mới có thể đứng đắn hơn được? Bằng tuổi em bây giờ Tư Viễn đã tiếp quản Viễn Dương rồi, đứng có lúc nào cũng trẻ con thế nữa!"

"Em trẻ con bao giờ? Cùng lắm là em may mắn hơn Tư Viễn một chút, có chị gái chăm sóc". Lục Tử Hãn cười đùa bỡn cợt, "Còn có cả một chuẩn anh rể như anh ta nữa, ai không muốn hóng mát dưới bóng đại thụ chứ?"

"Đừng nói bậy!" Sắc mặt Lục Tử Tình khẽ thay đổi, nhìn thấy Mục Tư Viễn cùng mấy vị lãnh đạo chủ yếu đi ra cửa liền nói: "Chương trình em thích bắt đầu rồi, đi tìm tiểu minh tinh của em đi!"

"Chẳng hay ho gì, từ lâu đã nhìn chán mấy bộ mặt tô son điểm phấn này rồi. Chị, vì sao trong tập đoàn em không tìm được một gương mặt sạch sẽ nào? Em thất vọng cực kì, thật!" Ánh mắt Lục Tử Hãn quát khắp hội trường, bây giờ trong nước đang thịnh hành kiểu người đẹp này chắc?

Lục Tử Tình không để ý tới hắn nữa, nhìn thấy bố đang đứng cách đó không xa vẫy tay với mình liền vội mỉm cười đi tới. Lục Tử Hãn lâp tức xoay người, hôm nay gặp mấy vị bề trên này hắn đã phải cười mỏi hết cơ mặt hơn một tiếng rồi giờ phải tìm một chỗ thả lỏng mới được.

Lúc Mục Tư Viễn gọi điện thoại tới Mạch Tiểu Hân đang cùng Hà Đông ra sức trả giá với bà chủ cửa hàng. Mấy ngày hôm trước Hà Đông mua một chiếc váy dài in hoa ở đây, khi đó cảm thấy rất đẹp, hơn nữa bà chủ tâng bốc ba hoa chích choè, nóng đầu lên thế là mua về nhà. Kết quả là lúc soi gương của bà chủ thì thấy bóng dáng thướt tha, về đứng trước gương nhà mình thì mới phát hiện trông rất giống mấy bà bác người Nga, dù thế nào cũng không có dũng khí mặc vào lần nữa. Nghĩ đến số tiền gần triệu bạc bỏ ra lại xót, vậy là sống chết kéo Mạch Tiểu Hân đến trả hàng. Vì là khách quen, bà chủ không tiện từ chối ngay, dù sắc mặt không dễ coi lắm nhwung vẫn cố chịu đựng nghe Hà Đông nhõng nhẽo. "Cháu thấy mấy bông hao này to quá, màu sắc cũng quá sặc sỡ. Hơn nữa thời tiết chỉ cần lạnh hơn chút nữa là không mặc được, Cô cho cháu trả lại đi!"

"Hà tiểu thư, nói bằng lương tâm nhé, cái váy này đẹp lắm, cô dám cam đoan ở thành phố B không tìm được cái thứ hai đâu. Hoa hơi lớn mặc vào có thể hơi béo nhưng váy lại sẫm màu nên cũng không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa cháu không mặc Mạch tiểu thư mặc cũng rất dễ nhìn. Mạch tiểu thư, cháu xem cái váy này đi với cái áo dệt kim cháu đang mặc rất hợp. Da cháu trắng như vậy, vóc người lại đẹp, mặc vào đi pạc ti nhất định có rất nhiều thanh niên theo đuổi. Trời lạnh một chút cũng có thể mặc được mà, bây giờ ở đâu chả có điều hòa, cô bớt cho một trăm ngàn được chứ?" Kinh tế tiêu điều, làm ăn khó khăn, đã mua rồi giờ đột nhiên lại nói không cần, người bán hàng nào chịu đáp ứng. Có điều hai cô gái này thường đến chỗ này chọn đồ, cũng không tiện đắc tội.

"Ờ, cũng đúng. Mạch Mạch, tớ cảm thấy bạn mặc nhất định sẽ rất đẹp. Hay là bạn mua đi". Hà Đông thấy vòng vèo hồi lâu bà chủ cũng không chịu nhượng bộ, trả lại trở thành hi vọng xa vời liền chuyển mục tiêu sang Mạch Tiểu Hân. Dù sao con bé này mặc cái gì cũng đẹp.

Mạch Tiểu Hân len lén trợn mắt nhìn Hà Đông, cô vừa bị Hà Đông lôi đến đây như bắt cóc, bây giờ lại còn bị gắp lửa bỏ vào tay nữa. Thật sự không trả được thì cũng chỉ có thể như vậy rồi. Đây cũng không phải lần đâu cô làm kẻ chết thay. Mạch Tiểu Hân vừa đánh giá chiếc váy vừa nhận điện thoại.

"Mạch tiểu thư đúng không? Tôi là Mục Tư Viễn". Một giọng nam dễ nghe vang lên.

Mạch Tiểu Hân rất bất ngờ, nhớ tới tờ thiệp mời bị mình ném vào sọt rác đó, thấp thỏm trả lời, "Chào tổng giám đốc Mục!"

"Tôi rất xin lỗi, có thể là cấp dưới của tôi sai lầm, không đưa thiệp mời đến tận tay Mạch tiểu thư". Mặc dù cửa đã đóng nhưng tiếng huyên náo trong hội trường vẫn vang tới, Mục Tư Viễn đứng trong đại sảnh không rộng lắm, vừa nhìn đồng hồ vừa thành khẩn xin lỗi. Trưởng phòng PR đã nhiều lần bảo đảm với anh quả thật thiệp mời đã đưa đến trên tay Mạch Tiểu Hân, như vậy chính là cô gái này không muốn đại giá ghé thăm rồi.

"Không có không có, tôi nhận được thiệp mời rồi", Mạch Tiểu Hân vội nói, "Chỉ có điều tôi..."

"Mạch tiểu thư đang ở thành phố này chứ? Không đi công tác đúng không? Có thể nể mặt tôi một chút không? Bây giờ cô đang ở đâu, tôi cho xe tới đón". Ngữ khí Mục Tư Viễn rất điềm tĩnh, không cho người nghe có cơ hội từ chối.

"Không cần phiền phức, tự tôi có thể bắt xe đến. Nhưng mà tôi để thiệp mời ở văn phòng rồi". Mạch Tiểu Hân âm thầm thở dài, cô đúng là không hiểu được vị tổng giám đốc Mục này. Có phải cần mình đến cắt băng đâu mà cứ nhất định bắt mình đi làm gì. Cho dù đó là dạ tiệc Oscar thì mình cũng chẳng hứng thú gì với một đám người lạ không hề liên can như vậy! Có thể người có tiền không nghĩ như vậy, có lẽ họ cho rằng mời cô tới dự một buổi tiệc long trọng như vậy là một loại vinh dự cực cao. Mạch Tiểu Hân nhớ tới vẻ hưng phấn của Hà Đông khi nhắc tới bữa tiệc này hai ngày trước, chần chừ hỏi, "Tôi đang đi cùng một người bạn, có thể cùng cô ấy đến không?"

"Đương nhiên hoan nghênh, tôi sẽ cho người đợi các cô ở cửa". Mục Tư Viễn khẽ cười, mấy cô bé chưa quen với môi trường này nên vẫn tỏ ra nhút nhát.

Mạch Tiểu Hân nhìn Hà Đông, một bộ đồ miễn cưỡng đủ để dự tiệc. Lại nhìn chính mình, quần jean, áo khoác dệt kim, thậm chí quần jean còn mài thủng đầu gối, đúng là quá bụi. Cô quay lại nói với bà chủ: "Cháu lấy cái váy này, thêm một đôi tất dài nữa". May mắn là hôm nay đi đôi giày da gót thấp, mặc váy vào trông cũng không khác người lắm. Cô lấy một chiếc khăn ướt trong túi ra lau qua mặt, rồi lại lấy son ra đứng trước gương thử quần áo đánh nhẹ lên môi, vừa trang điểm vừa nói với Hà Đông: "Bạn cũng trang điểm lại đi, bọn mình đến Shangri La ăn cơm".

Hà Đông thấy cô nhanh chóng thay váy, lấy khăn quàng từ trên cổ xuống quấn hai vòng quanh eo rồi thắt thành một chiếc nơ con bướm, hình tượng lập tức thay đổi hoàn toàn, liền đi tới bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ Mục Tư Viễn thích bạn thật? Hay là bạn cũng coi trọng anh ta, mới ăn mặc thế này đến dụ dỗ anh ta?"

Mạch Tiểu Hân tức giận trợn mắt nhìn: "Tiểu thư, chúng ta sẽ tới khách sạn cao cấp nhất thành phố dự tiệc, tổng giám đốc của bạn không thể để một người mặc quần jean thủng gối đi vào được". Cô gấp chiếc quần vừa thay ra lại nhét vào túi xách, kéo khóa, nổi giận nói, "Bữa cơm này đắt thật, tiền trang điểm, tiền bắt xe, ôi, cho nên vẫn nghe nói quan hệ với người có tiền nhất định sẽ táng gia bại sản".

"Không vấn đề gì, chúng ta đến săn lấy một gã có tiền là được", Hà Đông vui vẻ nói, "Cái váy này bạn mặc đẹp thật, Mạch Mạch, tầm tổng giám đốc tài sản vài ngàn tỷ chúng ta không với được, nhưng đám cổ cồn cao cấp thì nhất định dễ như trở bàn tay!"

Hai người vội vã bắt taxi đi tới khách sạn, quả nhiên có người chờ ở cửa, còn đưa cho họ một tấm thiệp mời. Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, người đã đến rồi vẫn còn làm chuyện thừa, cách thức của công ty lớn có lúc cũng thật buồn cười. Vừa vào hội trường, bên trong bóng người nhốn nháo, gần như không thấy rõ ai là ai. Nhân viên công tác đưa khu khách quý, mặc dù vị trí không phải trung tâm nhwung cũng đủ để làm hai người bất ngờ.

"Oách thế cơ à? Mạch Mạch, bây giờ tớ bắt đầu nghi ngờ hai người đến cùng đã xảy ra chuyện gì trong thang máy rồi?" Hà Đông đánh giá xung quanh, khu khách quý được trang hoàng rất cẩn thận, những chiếc bàn nhỏ hình vuông thích hợp cho việc bàn bạc trao đổi phạm vi nhỏ. Mỗi bàn có một người phục vụ đứng ở phía sau sẵn sàng chờ đợi. Những người phục vụ khác không ngừng mang các món ăn vừa làm từ bếp lên. Cô gọi một sữa, vừa uống vừa hỏi: "Tổng giám đốc Mục đâu? Anh ta giục bạn gấp thế cơ mà, dù sao cũng phải tới gặp bạn chứ?"

Mạch Tiểu Hân bật cười nói: "Bạn đúng là đồ háo sắc, hóa ra bạn vội vàng tới đây với tớ là vì muốn gặp anh ta à. Theo tớ thì bạn đừng có mơ mộng hão huyền nữa, trong thời điểm quan trọng như bây giờ thì anh ta có ba đầu sáu tay cũng không đủ để tiếp đón các nhân vật quan trọng ấy chứ. Được rồi, chúng ta đã bỏ công bỏ của rồi, giờ phải ăn một bữa thật ngon mới được, những chuyện cũng không đến lượt chúng ta quan tâm".

"Chán thật, chỉ được ăn thôi à? Tớ còn tưởng rằng có dưa lê để mà buôn cơ chứ", Hà Đông thầm thì, "Ngày mai chắc tớ xấu hổ không dám nói với đám yêu tinh đó là hôm nay đã tới đây mất, trời ạ, mau ban cho con mấy cân đi!"

Mạch Tiểu Hân vừa bực mình vừa buồn cười liếc cô rồi bắt đầu ăn rất ngon miệng. Nhưng hai phút sau cô đã biết Mục Tư Viễn nhiều lần mời mình đến thật sự là có ẩn tình khác.

Buổi tiệc không ngừng bị ngắt quãng bởi việc bốc thăm trúng thưởng, trên màn hình lớn lại xuất hiện một dãy số, tiếng hò reo vang lên, "Giải ba, tiền thưởng mười triệu đồng", Hà Đông cảm thán, "Thật là xa hoa, giá mà tớ trúng thì tốt biết mấy".

"Nằm mơ!" Mạch Tiểu Hân cười nói, "Bạn đã ăn uống miễn phí lại còn muốn lấy tiền của người ta, sao mà tham thế?"

Vừa dứt lời, một nhân viên công ty đi tới bên người cô, "Chúc mừng Mạch tiểu thư, cô đã nhận được giải ba". Thấy cô nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc lại bổ sung, "Cô có thể mở thiệp mời ra kiểm tra lại, trên đó có mã số".

Mạch Tiểu Hân nhìn dãy số trên màn hình lớn rồi lại nhìn thiệp mời vừa nhận được lúc nãy, hơi sững người một lát rồi mới hiểu ra, đưa tay nhận phong bì rồi nói với Hà Đông, "Công ty Viễn Dương đúng là lắm tiền nhiều của, cuối cùng hôm nay tớ cũng được biết đến cảm giác thế nào là ban ơn giọt nước mà được báo đáp suối ngàn rồi".

Vì sao mời cô dự tiệc? Vì sao nhất định phải sai người chờ ở cửa đưa thiệp mời cho cô? Vì sao sắp xếp cô ở khu khách quý? Vì sao nhân viên công ty có thể nhận ra cô? Bởi vì cô đã giúp đỡ Mục Tư Viễn hoặc nhiều hoặc ít trong thang máy, cho nên vị tổng giám đốc Mục này phải cảm ơn cô, dùng một loại cách thức mà cô không thể từ chối được. Cô nhớ lại lời Hà Đông đã nói, thương nhân, chuyện gì cũng thích dùng tiền giải quyết, quả nhiên là như thế.

"Chẳng lẽ bạn ban cho anh ta một giọt nước thánh trong ngọc tịnh bình của phật bà?" Còn chưa hết ngạc nhiên Hà Đông đã không quên săn dưa lê, "A, tớ biết rồi, anh ta đau đến mức ngất đi, rồi bạn hô hấp nhân tạo cho anh ta!"

"Con ranh này, sao toàn suy nghĩ xấu xa thế?" Mạch Tiểu Hân véo cánh tay mũm mĩm của Hà Đông, "Bạn còn nhớ vị bác sĩ tâm lý lần trước người ta giới thiệu cho tớ không? Chịu ảnh hưởng của anh ta, lúc đó tớ cho rằng Mục Tư Viễn bị nhốt trong thang máy quá sợ hãi nên tinh thần có nguy cơ suy sụp, vì vậy tớ nói với anh ta rằng có người gặp sự cố thang máy mà xuyên qua không gian thời gian đến một đại lục ở thế giới lạ, đầu tiên là làm minh chủ võ lâm, sau đó ma xui quỷ khiến còn làm hoàng đế, tóm lại là nhờ họa được phúc, vui vẻ thoải mái hết sức. Thế nên anh ta không cần căng thẳng quá mức mà gì".

"Mạch tiểu thư an ủi người bệnh như vậy à? Thảo nào suýt nữa anh ấy ngất xỉu", một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau, rõ ràng còn mang ý cười.

Mạch Tiểu Hân giật nảy quay đầu lại, người phía sau cao ít nhất cũng một mét tám, nước da màu đồng khỏe mạnh, dáng người vận động viên thể thao, gương mặt cực kì tuấn tú, đôi mắt sáng đến độ có thể phát ra ánh sáng, đúng là một gã vô cùng đẹp trai. Cô thầm khen trong lòng, đang muốn hỏi anh ta là người phương nào thì Hà Đông ngồi đối diện đã đứng lên, dùng giọng nói dịu dàng Mạch Tiểu Hân chưa bao giờ được nghe ngại ngùng chào một tiếng: "Trợ lý Lục".

Mạch Tiểu Hân ngất, bị Hà Đông đột nhiên biến thành thục nữ đánh gục, từ bao giờ con bé này trở nên thiếu nữ như thế? Cô nhìn Lục Tử Hãn nhưng sức chú ý lại hoàn toàn tập trung vào Hà Đông, nhưng trong mắt hai người này thì việc cô ngẩn ngơ không nói rõ ràng là bị vẻ đẹp trai của người ta làm sững sờ rồi.

Lục Tử Hãn âm thầm đắc ý, Hà Đông lại xấu hổ không thôi vì bạn mình lại mất khống chế như vậy, đành phải làm bộ ho khan hai tiếng rồi nói: "Trợ lý Lục, đây là bạn học của tôi, Mạch Tiểu Hân, làm việc tại công ty xuất bản Cao Tân bên nhà A. Mạch Mạch, đây là trợ lý chủ tịch công ty tớ, trợ lý Lục".

Mạch Tiểu Hân vừa nghe thấy giọng Hà Đông bình thường trở lại, nhất là lúc gọi tên mình còn mang mùi vị hung ác liền lập tức yên lòng, mỉm cười nhìn Lục Tử Hãn: "Chào trợ lý Lục!" Ánh mắt trong veo, tự nhiên hào phóng. Liên tưởng đến những gì cô nói về Mục Tư Viễn vừa rồi, Lục Tử Hãn lại hoài nghi cô nhìn mình chằm chằm trên thực tế là để thực hành kiểm tra tâm lý với mình theo lý luận tâm lý học của bạn trai cũ.

Kỳ thực Mạch Tiểu Hân và Hà Đông vừa tới Lục Tử Hãn đã chú ý rồi, khi đó hắn đang nhàm chán ngồi cùng bố hắn tán gẫu với chủ tịch công ty bất động sản Khai Nguyên, chính bộ váy dài in hoa rất sặc sỡ đó đã hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn đánh giá cô từ xa, vòng eo thắt khăn lụa mềm mại nhỏ nhắn, đường cong rất mê người, khuôn mặt tươi sáng đó lại càng mê người. Hắn nhìn thấy nhân viên đưa tiền thưởng tới, hỏi thăm được biết là Mục Tư Viễn dặn dò hứng thú lại càng tăng, bởi vì hắn vừa khéo cũng biết đến cái tên Mạch Tiểu Hân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.