Đảo Thừa Uyên, là hòn đảo gần đảo Ám Dạ, trước mắt thuộc về Viêm Lâm
Thiên con của Viêm Hạo Thừa, nhưng em trai anh ta - Viêm Hạo Quân, bây
giờ còn chưa có tư cách có hòn đảo của mình, cho nên lúc về đảo thường
sẽ đặt chân ở nơi này, mặc dù trên căn bản nhà họ Viêm không tồn tại
tình người anh em, nhưng trước mắt bọn họ cũng chưa có xung đột lợi ích
nào, ngược lại có chung kẻ địch là Viêm Dạ Tước, hai người coi như là
duy trì quan hệ người nhà.
"Anh cả rốt cuộc muốn làm gì?" Giờ phút này trên đảo Thừa Uyên, một
người đàn ông cường tráng cả người tràn đầy sát khí, vừa đi vào biệt thự
đã bất mãn.
Người này chính là nhị thiếu gia Viêm Hạo Quân, hiển nhiên, giờ phút này
trong lòng anh ta không thoải mái, theo ý anh ta, nếu anh cả đã liên
lạc với phía bên Nga, hoàn toàn có thể từ chỗ hai anh em bọn họ trực
tiếp gây khó dễ cho Viêm Dạ Tước, trong hội nghị gia tộc chỉ cần mỗi lần
bị nói ra, thanh thế dĩ nhiên là nhắc tới rồi, căn bản không cần tìm
người khác, các anh chị em đều có tâm cơ, khó đảm bảo không có ai có ý
phá hỏng chuyện lớn.
"Thủ đoạn của đại thiếu gia vẫn còn rất cao minh." Mặc dù thuộc hạ bên
cạnh biết Nhị thiếu gia vẫn còn đang nổi nóng, nhưng vẫn lý trí phân
tích: "Lôi kéo tất cả con em cùng chỗ, cho dù có Viêm Lệnh Thiên dốc sức
ủng hộ, trong gia tộc cũng sẽ cân nhắc vị trí người nói chuyện của Viêm
Dạ Tước, hơn nữa với bản thân là kẻ mưu kế, coi như truyền ra ngoài
Viêm Dạ Tước cũng không thể tránh được, đến lúc đó Đại thiếu gia sẽ giải
quyết chuyện bên Nga, lập tức có thể tiến vào trong tầm mắt gia tộc."
Cứ như vậy, chỗ tốt không phải đều bị anh cả chiếm hết à?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Viêm Hạo Quân càng trở nên âm trầm, đột nhiên
ngưng mắt nhìn về phía thuộc hạ của anh ta, anh ta có thể phân tích việc
này ra được, chẳng lẽ còn có biện pháp khác?
"Biện pháp của Đại thiếu gia tuy tốt, nhưng khó bảo đảm sẽ không xuất
hiện cái gì ngoài ý muốn, nếu như Nhị thiếu gia chịu buông tha một vài
thứ, không khó có thành tựu."
"Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nói đi, nên làm như thế nào, tôi
nghe cậu." Nghe nói như thế, cặp mắt Viêm Hạo Quân sáng lên, anh ta luôn
luôn tin tưởng vị quân sư này.
Vậy mà, giờ phút này trên đảo Ám Dạ là tình cảnh khác.
Sau khi lão đại đi, mặt Bôn Lang bất đắc dĩ nhìn hai vị mắt to trừng mắt
nhỏ, lão đại dặn dò nhiệm vụ này thật sự là khó khăn đến tình trạng tột
đỉnh rồi, trong hai người phụ nữ này một người anh ta cũng không đối
phó được, hiện tại bảo anh ta đưa các cô về biệt thự, khó khăn càng thêm
chồng chất.
"Tiểu thư Tina, chị dâu --"
"Không được gọi chị dâu!" Tina vừa nghe hai chữ chị dâu thì nhất thời cả
giận, anh Tước khi dễ cô thì thôi, hiện tại ngay cả con sói con thúi
này cũng tới khi dễ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận bừng bừng, phát điên
ra lệnh: "Cô ta chưa kết hôn với anh Tước thì không thể gọi cô ta là
chị dâu!"
Không sai, chưa kết hôn, cô ta còn có hi vọng, dĩ nhiên, nếu như kết hôn rồi, cô ta cũng nhất định có thể cho ly hôn.
Bôn Lang thở dài bất đắc dĩ, sao anh ta ôm thêm việc vào vậy.
Trình Du Nhiên chỉ có thể coi Tina là một đứa bé không hiểu chuyện,
không lãng phí nhiều nước miếng, còn không bằng xem hoàn cảnh trên đảo
rốt cuộc thế nào, còn nữa, bây giờ không biết Tiểu Nặc kia lại chạy đi
nơi nào chơi rồi.
Tina thấy Trình Du Nhiên không nói chuyện, tiếp tục nói ở bên cạnh cô:
"Dù sao, mặc kệ như thế nào, cô và anh Tước không thể có kết quả gì."
Nói xong, mở cửa xe, đem túi đắt tiền ném vào chỗ ngồi, đạp ủng da đi vào.
Thật không biết tại sao vị thiên kim tiểu thư này lại nắm chắc như vậy,
Trình Du Nhiên nhún vai đành chịu, mở cửa xe trước mặt ra, Trình Du
Nhiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô cũng không dám ngồi bên cạnh Tina,
tránh cho lại huyên thuyên cả đời.
Bôn Lang thấy hai bà cô đều lên xe, lập tức chui vào vị trí tài xế nhanh
chóng khởi động xe, hận không thể một giây kế tiếp đã trở lại trong
biệt thự.
Qua khu náo nhiệt, Trình Du Nhiên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi đột
nhiên nói: "Đần Lang, chẳng lẽ cậu cũng chưa phát hiện à?"
"Hả?" Trong lúc nhất thời Bôn Lang nghe không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trình Du Nhiên không nói gì, chỉ chỉ hướng phía sau, xem ra mình ở cùng
Viêm Dạ Tước quá lâu, tính cảnh giác cũng từ từ gia tăng, cho nên, chiếc
xe phía sau đã đi theo chúng ta tới ba con phố, xem ra có chút không
đúng lắm.
Thông qua gương chiếu hậu nhìn lướt qua hướng phía sau, một chiếc xe
việt dã đen như mực tựa như chim ưng dán chặt phía sau bọn họ, nhìn đến
đây, anh ta nhất thời nhíu nhíu mày, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, "Chị
dâu, tiểu thư Tina, các người ngồi xong."
"Tôi nói đừng --"
Còn chưa có nói xong, phịch một tiếng, chiếc xe kia trực tiếp đụng phải đuôi xe bọn anh, lời nói của Tina cũng nuốt vào.
Thật đúng là người đến không có ý tốt, mặt Bôn Lang trầm xuống, thật
muốn lái xe, giọng nói Trình Du Nhiên liền vang lên: "Thay đổi vị trí,
tôi lái."
Nói xong, cô vươn tay, nhanh chóng ấn mấy cái trên máy hướng dẫn ở trước
xe, nơi này chính là một thành thị hoàn toàn xa lạ với cô, cho nên, cô
cần chỉ dẫn đường.
Rất nhanh, bảng chỉ đường rõ ràng xuất hiện trước mặt cô, mà Bôn Lang cũng đồng thời nhường lại vị trí.
"Bọn họ lại xông đến." Tina nhìn tình huống ở phía sau, nói: "Còn có thêm một chiếc xe, Bôn Lang, bỏ rơi bọn họ."
Khi Tina nói xong lời này, lúc quay đầu, lại phát hiện ngồi ở chỗ tài xế
đã là Trình Du Nhiên, chỉ thấy cô nhíu mày, khóe miệng giương nhẹ: "Cái
này đương nhiên là không có vấn đề, cô cần phải ngồi yên." Dứt lời,
Trình Du Nhiên đánh tay lái thuần thục, đưa tay nhanh chóng đổi ngăn
cản, dưới chân đạp chân ga, xe đang chạy như bay đột nhiên phát ra tiếng
rít sắc nhọn, chợt, chuyển đuôi, xe cua 90 độ rồi phóng vào trong hẻm
nhỏ.
Nếu không phải cao thủ có tài lái xe, căn bản không có biện pháp tiến
vào cao tốc như thế, có thể làm được trừ Viêm Dạ Tước, cũng chỉ có Trình
Du Nhiên.
Rồi sau đó một chiếc xe đi theo, hình như không chuyển được, đụng vào
góc tường, chỉ có một chiếc xe tiếp tục đuổi theo hướng bọn họ.
Hẻm nhỏ chỉ đủ rộng cho một chiếc xe, cho nên, bọn họ không có cách nào
công kích từ mặt bên, chỉ đụng bọn họ từ phía sau, cũng không có nguy
hiểm quá lớn.
"Còn một chiếc xe, chị dâu, giao cho tôi giải quyết." Chị dâu mới vừa
quẹo cua khéo léo hoàn mỹ thế kia, hiện tại, cũng nên là lúc Bôn Lang
anh thể hiện một chút công lực của mình, vào lúc anh ta đang muốn cầm
súng.
Tiếng súng đã vang lên, mà người khai súng chính là Tina ngồi ở ghế sau,
mấy phát vững vàng đánh trúng bánh xe, tại sao anh ta quên mất, thiên
kim hắc đạo - Tina ra đời cũng không phải là thông thường thế hệ, Trình
Du Nhiên nhíu mày, nói: "Kỹ thuật bắn không tệ lắm."
Khóe miệng Tina giương nhẹ, hướng về phía cái gương ở vị trí tài xế nhìn khiêu khích, "Đó là đương nhiên."
Bôn Lang có chút ngu ngơ, lúc nào thì hai vị này có thể hòa hài như thế?
Tất nhiên, Tina và Trình Du Nhiên vốn không có thâm thù đại hận, dưới tình huống này, đương nhiên có thể hợp tác.
"Cẩn thận, đây chẳng qua là bắt đầu." Trình Du Nhiên nhíu mày, nói.
Dứt lời, lời này liền được nghiệm chứng, khi xuyên qua giao lộ chữ T,
hai chiếc Motorcycle từ một bên chạy như bay tới, chỉ nhìn tư thế bọn họ
cưỡi xe thuần thụ cũng biết tuyệt đối đều là cao thủ trong nghề.
"Ngồi vững." Trình Du Nhiên thản nhiên nói, ngay sau đó, cua đuôi tuyệt đẹp, xe quẹo vào một ngõ nhỏ khác.
Lúc này, Trình Du Nhiên cũng không tăng tốc rời đi, ngược lại lập tức
cắt đuôi, dưới chân đạp cần ga hết cỡ, tính toán tốt thời gian sau đó
lao cực nhanh đụng vào phía sau.
Hai chiếc Motorcycle vẫn đuổi sát không buông, nào sẽ nghĩ đến đối
phương thế nhưng lại đảo trở lại, một chiếc trực tiếp bị đụng đè ở trên
tường sau lưng, một xe khác bẻ lái nhân cơ hội đụng xe trong nháy mắt
nhảy lên mui xe, tay trái vững vàng víu lấy cửa sổ ở trên mái mới vừa bị
mở ra, tay phải dùng súng chỉ vào Trình Du Nhiên hô: "Dừng xe."
Trình Du Nhiên cười lạnh một tiếng: "Như mày mong muốn."
Xe đang va chạm kịch liệt chợt dừng lại, bị trùng kích to lớn, người trên mui xe cũng không kịp hừ hừ, lập tức bay ra ngoài.
Thấy cơ hội, Bôn Lang tiện tay vung, một súng bể đầu.
Lúc người bị văng ra, trong nháy mắt Trình Du Nhiên cũng đã đổi gia tốc,
hiện tại cô cần dùng thời gian ngắn nhất chạy về biệt thự.
Không ngờ ở chỗ này cũng có nguy cơ bốn phía, chỉ là, hiện tại, tạm thời không có kẻ địch.
Vậy mà, thời điểm xe đang rời khỏi hẻm nhỏ, năm chiếc xe thể thao đột
ngột xuất hiện ở phía trước, bao vây chiếc xe của Trình Du Nhiên ở bên
trong.
Bôn Lang liền nhận ra người đàn ông trên chiếc xe ở giữa mặc đồ Tây,
chính là Nhị thiếu gia Viêm Hạo Quân bên đảo Thừa Uyên, chẳng lẽ tất cả
đều do anh ta sắp đặt?
"Không biết Quân thiếu gia có ý gì?" Bôn Lang lạnh giọng hỏi.
"Không có ý gì, chính là muốn xem xem người phụ nữ này rốt cuộc có khả
năng gì khiến cho anh Năm không gần nữ sắc mê thành ra như vậy." Viêm
Hạo Quân như cười như không nhìn về phía Trình Du Nhiên: "Trình tiểu thư
không ngại đến đảo Thừa Uyên của chúng tôi ngồi một lát chứ?"
"Viêm Hạo Quân." Tina nâng súng lục đến trước ngực, tức giận quát lên:
"Hôm nay nếu như anh không nói rõ ràng chuyện này, tôi sẽ không tha cho
anh!"
Viêm Hạo Quân khẽ mỉm cười, không thèm để ý người chỉ súng lục ở trước:
"Không ngờ tiểu thư Tina cũng ở đây, tôi hình như không hiểu ý của cô,
tôi chỉ tới mời Trình tiểu thư đi cùng chúng tôi một chuyến, hình như
không có quan hệ gì với cô."
Đúng lúc này, mấy chiếc xe màu đen gào thét mà đến, cầm đầu là một chiếc
xe còn chưa dừng hẳn, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Cô ấy sẽ
không đi đâu hết."
"Viêm Dạ Tước?" Nghe giọng nói này, sắc mặt Viêm Hạo Quân nhất thời trở
nên hơi khó coi, lường hết tình huống, không ngờ Trình Du Nhiên không
những thoát khỏi bao vây chặn đánh dưới tay anh ta, ngay cả Viêm Dạ Tước
cũng nhanh chóng chạy tới.
"Viêm Hạo Quân, ở chỗ của tôi mà muốn làm gì thì làm, có phải nên cho
tôi một lời giải thích hay không?" Bóng dáng cao lớn của Viêm Dạ Tước từ
trong xe đi xuống, trong tròng mắt tản ra sát khí lạnh lẽo, thẳng ép
tới hướng Viêm Hạo Quân.
Thuộc hạ Thanh Bàng thấy tình huống không ổn, lập tức tiến lên nói:
"Tước thiếu gia đang nói gì vậy, thiếu gia của chúng tôi tới đảo Ám Dạ
dạo chơi, nghe nói có người dám hành hung ở chỗ này, đặc biệt tới đây
--"
Pằng một tiếng, súng trên tay Viêm Dạ Tước phát ra, đạn vọt vào trên đùi người nọ, máu tươi chảy ra tí tách.
Viêm Dạ Tước xoay đầu nhìn Viêm Hạo Quân, lông mày sắc, trầm mặt lạnh lùng.
Nếu là những người khác đả thương thuộc hạ của anh ta, Viêm Hạo Quân đã
sớm bạo phát, nhưng đối phương là Viêm Dạ Tước, anh ta tạm thời không
dám, hơn nữa hiện tại đang ở trên đảo của đối phương, cho dù có lửa giận
ngất trời anh ta cũng phải đè xuống, mi cưỡng giựt giựt khóe miệng,
Viêm Hạo Quân nói: "Có phải anh Năm lầm người không, tôi cũng chỉ vừa
tới mà thôi, anh Năm sẽ không hoài nghi những người đó có liên quan tới
tôi chứ?"