Khát Thú

Chương 70: Kết Thúc (Đầu)




Ở nhà họ Viêm, ngoài Viêm Dạ Tước thì còn lại toàn quả to là ba vị chú bác theo thứ tự là Viêm Lâm Thiên, Viêm Phá Thiên cùng Viêm Hạo Thiên.

Gia tộc nhà họ Viêm khổng lồ, nhưng tương ứng với tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, riêng huấn luyện trên đảo, gần như giết chết 50% trở lên đời sau nhà họ Viêm, hơn nữa ngoài có kẻ thù ám sát, bên trong có tranh quyền đoạt thế, có thể được chết già thì vô cùng hiếm có.

Dĩ nhiên, chân chính có thể sống sót, tuyệt đối đều không phải là thế hệ thông thường, trên tay ba vị chú bác mỗi người đều trông coi một phần đủ để sánh ngang thực lực với Viêm Dạ Tước, dù ba anh là chủ nhà đương thời, hơi không cẩn thận, cũng sẽ ngã quỵ trong tay bọn họ.

Rất rõ ràng, những người này đột nhiên xuất hiện không liên quan đến ba, dù sao chuyện Tiểu Nặc, chỉ có thể coi là ba dùng thủ đoạn biểu di với anh quyền chủ nhà uy nghiêm không thể xâm phạm, nhưng nếu như bị những người này nhúng tay vào, tất sẽ ảnh hưởng đến thân phận người nói chuyện của Viêm Dạ Tước ở trong Viêm bang, đây cũng không phải là điều ba hy vọng thấy.

Ngồi ở trên ghế, thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía sau, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: "Hiện tại có động tĩnh gì không?"

"Trước mắt chỉ thấy lão gia phái Viêm Trung về đảo, những thứ khác không có bất cứ động tĩnh gì, những người đó vẫn chưa trở về." An Chấn nói ra miệng, trong lòng luôn cảm thấy chuyện này không đúng lắm, vì vậy, lại nói: "Lão đại, chúng ta phải làm gì?"

"Trước tạm thời bất động, chờ ông ta trở về rồi nói." Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp mà lạnh lùng, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn bóng dáng đi dạo cách đó không xa, lạnh giọng nói: "Chỉ cần phái người âm thầm bảo vệ bọn họ."

"Dạ, lão đại." Lão đại nói âm thầm bảo vệ, anh ta đương nhiên biết, chính là muốn cho Trình tiểu thư và Nặc thiếu gia tự do nhất định, nhưng tuyệt đối không thể có chuyện ở trên đảo.

Lúc này, Trình Du Nhiên đang đi dạo ở trên đảo hít vào một hơi thật sâu, thật không nghĩ tới không khí trên cái đảo này thật là tốt.

Nhưng đang muốn đi tới bờ biển, chợt bị người ngăn lại.

Tina mặc trang phục màu tím nhạt, quần cụt ngang gối bao quanh bắp đùi mượt mà bóng loáng, bắp chân sáng trắng không tỳ vết, đi đôi ủng da trâu nhẹ nhàng, xem ra rất xinh đẹp, nhìn Trình Du Nhiên, nói: "Tôi có lời muốn nói với cô."

Trình Du Nhiên nghe giọng nói cô ta mang theo cậy mạnh, nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Cô muốn nói với tôi về Viêm Dạ Tước, vậy thì mi đi."

Trình Du Nhiên cô không phải là không có tính khí, dĩ nhiên biết ý định của vị thiên kim hắc đạo này, trước kia cô thờ ơ, hiện tại ấy à, tốt nhất nói rõ ràng Viêm Dạ Tước là của cô.

Chỉ là, không ngờ cô ta cũng xuất hiện ở nơi này, xem ra rất nhanh có nhiều người tới nữa.

"Trình Du Nhiên, rốt cuộc làm thế nào cô mới rời khỏi anh Tước?" Tina vẫn không nản chí, mở miệng hỏi.

Thật đúng là một cô em nhỏ, Trình Du Nhiên cười cười, nói: "Cái vấn đề này, cô có thể tới hỏi anh Tước của cô."

"Nếu cô vì anh Tước thì hãy rời đi, nếu không anh ấy sẽ nguy hiểm." Tina nhíu nhíu mày, vào lúc này giọng nói cũng thay đổi, nhìn Trình Du Nhiên, nói.

Nói thật ra, cô cũng không ghét cô em này, quan sát vẻ mặt cô ta biến chuyển, lại hỏi: "Tại sao nói vậy?"

"Tôi không nói cho cô, trừ phi cô rời đi, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ sắp xếp cho cô." Mặt Tina tự tin, lại tiếp tục nói: "Nếu cô không đi, sẽ không đi được, đây chính là quy củ nhà họ Viêm, mặc kệ là nam hay nữ, sinh con phải ở lại trên đảo Viêm Long, cho đến mười tuổi mới thôi."

Cô biết người phụ nữ này sinh con cho anh Tước, nghĩ tới đây trong lòng cô lại khó chịu.

"Nhưng cho tới bây giờ đứa bé kia cũng không xuất hiện trên đảo, lần hội nghị gia tộc này, người nhà họ Viêm nhất định mang chuyện này ra bức bách anh Tước ——"

"Không có bất kỳ người nào có thể để cho bọn họ rời khỏi tôi." Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng Tina, hai người bọn họ cũng không biết Viêm Dạ Tước xuất hiện từ lúc nào, đi tới trước mặt Tina, lạnh lùng nói: "Em cũng vậy, nếu có lần sau nữa, lập tức rời đi."

Giọng anh thật bình tĩnh, cũng là cảnh cáo Tina được anh coi như em gái.

Sắc mặt Tina trở nên thất vọng, cô ta không ngờ anh Tước có thể nói với mình như vậy, đây cũng bởi vì sau khi Trình Du Nhiên xuất hiện, trong lòng hừ một tiếng, nói: "Hiện tại gần như tất cả mọi người đều biết anh có con trai lớn sáu tuổi, lần này những người trong gia tộc nhà họ Viêm muốn dùng cớ này đối phó anh, anh Tước, sẽ không phải muốn cứng đối cứng với bọn họ chứ? Vậy người chịu thiệt sẽ là anh, chuyện lần này tuyệt đối không đơn giản."

"Tôi biết rõ." Giọng Viêm Dạ Tước rất trầm, kéo Trình Du Nhiên, sẽ phải đi vào biệt thự, không muốn để Trình Du Nhiên nghe những chuyện Tina nói, mà trong lòng cũng bắt đầu nghi hoặc, làm sao cô ta có thể đến nhà họ Viêm, đây cũng là do ba sắp xếp?

Vừa muốn rời đi, Bôn Lang vội vã chạy tới hướng bên này, "Lão đại."

Vừa muốn nói gì, ddax bị người trước mắt dọa sợ đến run rẩy, thiếu chút nữa quên những gì muốn nói.

Tina lộ ra một nụ cười dễ thương: "Sói con, nhìn thấy tôi không cần kích động như thế chứ?"

Bôn Lang muốn khóc, tại sao người phụ nữ bên cạnh lão đại đều khi dễ anh ta, chị dâu gọi anh ta là Đần Lang, vị này còn gọi anh ta là sói con, hai người này cố tình nhưng anh ta không đắc tội nổi, tiếp tục như vậy nữa anh ta thật muốn đổi tên.

"Chuyện gì?" Viêm Dạ Tước lạnh lùng hỏi.

"Lão đại, người anh chờ đến." Bôn Lang thầm kêu xui xẻo trong lòng, xem ra anh ta quả thật không phải đối thủ của phụ nữ, về sau nhất định phải trốn xa một chút.

Viêm Dạ Tước ừ một tiếng, nói: "Em trở về biệt thự trước."

Nói xong, liền xoải bước rời đi, chỉ để lại Tina và Trình Du Nhiên ở đây mắt to trừng mắt nhỏ.

Giờ phút này, trong phòng tiếp khách của Viêm Dạ Tước ở đảo Ám Dạ, một cô gái hơn 20 tuổi mặt lo lắng ngồi ở chỗ đó, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn tách cà phê trên bàn đang tản ra mùi hương, chỉ dồn sức nhìn chằm chằm cửa, hi vọng người kia có thể nhanh chóng xuất hiện.

Bởi vì, lựa chọn lần này của cô ta, quyết định nhà cô có thể vùng lên lần nữa hay không.

Cô gái cũng xuất thân từ nhà họ Viêm, tên là Viêm Hi Vận, chồng Vương Kình là một mãnh tướng trong Viêm bang, có thân phận như vậy, vốn có thể lăn lộn đấy thuận buồm xuôi gió, chỉ là một lần lúc thi hành nhiệm vụ ba mẹ cô ta bị kẻ thù sát hại, cho nên, mặc dù cô ta cũng huấn luyện ra tinh anh, nhưng nhà họ Viêm không biết có bao nhiêu nhân tài.

Hơn nữa, lúc trước Kim Vạn làm phản, Vương Kình đứng sai hàng ngũ, bị Văn Tĩnh bắt lại, anh ta có thân phận đặc biệt ở nhà họ Viêm, hơn nữa cũng không trực tiếp tham dự vào trong phản loạn của Kim Vạn sau đó là Kim Thượng, cho nên mới chưa mất mạng, nhưng trải qua chuyện này, nhà Viêm Hi Vận ngày càng thêm khó lăn lộn ở trong Viêm bang.

Lần này lấy được kế hoạch đối phó với Viêm Dạ Tước trong gia tộc, hai vợ chồng lại hợp kế cảm thấy có cơ hội tốt kết hợp với Viêm Dạ Tước, vì vậy chủ động liên lạc với Viêm Dạ Tước, chỉ là như vậy, về sau họ chỉ có thể gia nhập vào một con đường với Viêm Dạ Tước, cho nên không biết Viêm Dạ Tước sẽ đối đãi với họ như thế nào, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài cửa truyền đến, bóng dáng cao lớn của Viêm Dạ Tước đi vào.

Viêm Dạ Tước xếp hạng thứ hai ở nhà, nhưng ở cả nhà họ Viêm cũng là hàng thứ năm, Viêm Hi Vận vốn tới đầu quân, lập tức tiến lên cung kính gọi: "Anh năm."

Lạnh lùng gật đầu một cái, coi như là đáp lại Viêm Hi Vận.

Ở nhà họ Viêm, đặc biệt là giữa anh chị em, bởi vì tranh đoạt người nói chuyện trên căn bản không có thân tình để nói, lúc này Viêm Hi Vận tới cũng chỉ vì ích lợi mà thôi, huống chi Vương Kình còn từng phản bội anh, như vậy đã coi là không tệ rồi.

Khẽ nâng tròng mắt lên, nhìn em gái này, Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Em biết những thứ gì?"

Đều là tinh anh huấn luyện ra từ đảo, ở trước mặt Viêm Dạ Tước, Viêm Hi Vận lại hơi khẩn trương, nói: "Lần này nhà họ Viêm lấy Viêm Hạo Thừa cầm đầu, triệu tập những anh chị em chúng tôi, muốn đẩy thân phận người nói chuyện của anh năm xuống."

Nghe Viêm Hi Vận nói đến anh, Viêm Dạ Tước không có biểu hiện, Viêm Hạo Thừa, con cả của Viêm Lâm Thiên, đều là con em tương đối xuất sắc của nhà họ Viêm, khí phách lộ ra ngoài khác với Viêm Dạ Tước, Viêm Hạo Thừa thì ôn tồn nho nhã, nhưng Viêm Dạ Tước rất rõ ràng, ở nhà họ Viêm, bàn về bản lĩnh khẩu phật tâm xà, anh ta tuyệt đối đứng thứ nhất.

Lạnh lùng nhìn Viêm Hi Vận, Viêm Dạ Tước cũng không nói lời nào, có thể nói nhà họ Viêm trừ ba anh - Viêm Lệnh Thiên ra, tất cả mọi người đều muốn lật đổ anh, cho nên chuyện lần này anh cũng không thèm để ý là ai khởi xướng, anh chỉ muốn biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì.

"Viêm Hạo Thừa đã sai người tung tin anh năm có con ra ngoài, hiện tại tất cả bang phái có quan hệ với Viêm bang đều đã biết tin này, đến lúc đó nếu anh năm không có khả năng đè chuyện này xuống, sợ rằng phá hủy danh tiếng của anh."

Viêm Dạ Tước hừ lạnh, đôi sắc bén nhìn về phía Viêm Hi Vận, trầm giọng nói: "Nói chuyện chính."

Chuyện như vậy đừng nói là Tina đã nói qua, coi như không nói anh cũng có thể đoán được.

Trên mặt Viêm Hi Vận có chút lúng túng, cô ta vốn muốn ném tin tức này ra trước để thử phản ứng của Viêm Dạ Tước, không ngờ biến khéo thành vụng, ngược lại để lại ấn tượng xấu ở trước mặt anh, lập tức bổ sung: "Nhưng mà bọn họ chân chính muốn đối phó với anh năm, cũng là “làm văn” chuyện anh năm với Hắc bang Nga."

Trước động thủ Hắc bang Nga chính là tai họa ngầm lớn nhất, tự nhiên sẽ có người lấy ra làm văn.

Nét mặt Viêm Dạ Tước đều không có biến hóa, nghe Viêm Hi Vận nói xong, anh hơi giương mắt, lạnh giọng nói: "Tôi biết rồi."

Viêm Hi Vận mừng rỡ trong lòng, những lời này của Viêm Dạ Tước cũng không đơn giản là biết, cũng là đang nói cho cô ta biết, anh đã nhớ kỹ công lao của cô ta.

Chỉ cần lần này Viêm Dạ Tước thắng lợi, nhà họ rất nhanh sẽ có thể lên cao, về phần có thể thắng hay không, nhìn vẻ mặt trấn định của Viêm Dạ Tước thì cô ta càng có lòng tin.

Vậy mà, vừa lúc đó, trong biệt thự nằm ở rừng núi ở Newyork, trong tay Viêm Lệnh Thiên cầm cờ, lúc này, một người làm vội vã đi tới, cung kính mở miệng nói: "Lão gia, chú Trung truyền đến tin tức, hiện tại tuyệt đại đa số con em nhà họ Viêm đã về đảo rồi."

Viêm Lệnh Thiên khẽ nhấp trà thơm, nhìn ván cờ trên bàn đá, khẽ mỉm cười, để viên cờ xuống, thản nhiên nói: "Đừng có gấp, kịch hay giờ mới bắt đầu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.