Khất Nhi Hoàng Gia

Chương 27




Dận Hữu thật không ngờ, khi mình bước vào đại môn của Càn Thanh cung lại gặp được một màn khó xử như thế.

Tam a ca đang quỳ trên mặt đất, mà trước mặt hắn còn có một cái chiết tử, tình huống như thế, Lý Đức Toàn vẫn cho mình vào cửa, đây có phải là muốn hại chết mình không chứ? Cũng không dám nghĩ nhiều, y lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Nhi thần thỉnh an hoàng a mã.”

Sáng nay mí mắt y đã nháy nháy rồi, cho nên khi xuất môn y đều rất cẩn thận, trên triều cũng không dám nói lung tung, kết quả, trốn đông trốn tây, cuối cùng lại bị té tại nơi này.

“Ừm, đứng lên đi.” Âm thanh của Khang Hi có chút trầm, sắc mặt cũng khó coi khiến cho Dận Hữu liền thối lui đến một góc, người ngồi trước bàn dài kia cũng không hề động.

Y thật cẩn thận đứng lên, rồi chạy tới đứng một bên, Tam a ca vẫn còn quỳ thẳng người trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, uy nghi của đế vương này quả thật rất đáng sợ, nhưng mà, trong tình huống này, Khang Hi kêu mình tới làm cái gì? “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Tứ a ca, Ngũ a ca, Bát a ca, và Thập a ca cầu kiến.” Những lời này của Lý Đức Toàn nhất thời làm cho Dận Hữu thở dài nhẹ nhõm, may mắn không phải chỉ có một mình mình đối mặt với trường hợp này, bi kịch duy nhất của y là bước đi quá nhanh, tới trước mấy huynh đệ khác một bước.

Thấy đầu Tam a ca dường như cúi thấp hơn một chút, Dận Hữu cũng có chút đồng tình với hắn, dù sao chỉ có một mình, bị cha phạt quỳ cũng không sao, nhưng hiện tại còn có những huynh đệ khác ở đây, mặt mũi chôn kín trong chăn xem như đã bị bóc sạch sẽ.

Đợi mấy huynh đệ khác đi vào hết, sắc mặt Khang Hi vẫn không quá tốt, Dận Hữu đứng ở một bên, vụng trộm đánh giá biểu tình của mấy vị huynh đệ kia, trong mắt Thái tử hiện lên tia đắc ý rất rõ rệt, Tứ ca vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, lão Ngũ thì vẫn giống như từ trước đến nay, đều là một dạng bàng quan. Còn lão Bát, người từng bị lão Tam hãm hại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như lão Tam có quyền thế cũng được, mà thất thế cũng vậy, không có liên quan gì đến hắn. Mà Lão Thập thì đã lui mình đến trong góc, xem ra cũng không muốn trêu chọc vào phiền toái này.

“Trẫm biết ngươi có tài văn chương, nhưng làm việc ngày càng liều lĩnh, ngày thường ngươi làm vậy, trẫm chỉ xem như không thấy, nay ngươi lại bao che cho môn khách của mình giết người, quả thật đã làm cho trẫm đau lòng đến cực điểm. Ngày xưa trẫm niệm tình ngươi hữu ái huynh đệ, nhưng hiện tại, xem ra trẫm đã nhìn sai rồi.” Khang Hi vừa mắng vừa ném thêm hai chiết tử khác đến trước mặt Tam a ca, “Ngươi tự mình nhìn xem, ngươi đã làm những gì?!”

Hiển nhiên Dận Chỉ không dám cầm lấy tấu chương, thậm chí ngay cả chạm vào cũng không dám, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, những tội nêu trong tấu chương này hoàn toàn là do thủ hạ của Thái tử ra tay, là mình đánh giá sai tình hình, làm cho hoàng a mã nổi lên lòng nghi ngờ đối với mình rồi.

Có lẽ việc hắn tố giác lão Đại trấn yểm Thái tử đã làm hoàng a mã bất mãn với mình rồi, cho nên mới được phong chữ “Thành” buồn cười đó, nay đi đến tình cảnh này, giấc mộng dã tâm kia của hắn coi như xong.

Nghe Khang Hi liệt kê từng tội trạng của Dận Chỉ, mọi người trong phòng không ai dám thở mạnh. Trộm nhìn Tam a ca đang run rẩy quỳ trên mặt đất, Dận Hữu chợt nghĩ, hành động lần của Khang Hi không phải là giết gà dọa khỉ chứ, bằng không kêu mấy huynh đệ mới lớn bọn họ đến đây làm gì? Nghiêng đầu liếc nhìn lão Thập cách mình hai bước, quả nhiên vẻ mặt đối phương đã trắng bệch, cũng bị tình huống trước mắt dọa sợ rồi.

Chỉ có lão Tứ và lão Bát vẫn giữ biểu tình như lúc mới vào cửa, không hổ là hai nam nhân vật chính được chọn trong những tiểu thuyết thanh xuyên sốt dẻo nhất của đời sau, tố chất tâm lý, cử chỉ, diễn xuất đến bậc này, ai nhìn mà không khen một câu hoàng gia uy nghi chứ.

“Truyền ý chỉ của trẫm, Tam a ca Dận Chỉ trị hạ không nghiêm, ngôn hành sơ suất, nay giáng xuống làm Bối lặc.” Một câu của Khang Hi liền đem một Thân vương trực tiếp xuống làm bối lặc, Dận Hữu lại ẩn ẩn cảm thấy có chút quái dị, trong những huynh đệ này, người có tước vị Thân vương chỉ còn có lão Tứ và lão Ngũ, lão Ngũ là người như thế nào, tất cả huynh đệ đều thấy rõ ràng, Khang Hi là muốn đem Tứ ca đẩy tới bên phe đối lập với Thái tử sao? Hay mình đã nghĩ nhiều rồi?!

Nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn Dận Chân một cái, kết quả nhìn qua vẫn là bản mặt than kia, Dận Hữu ngầm thở ra, có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi, với tình huống trước mắt này, xem như Tứ ca có lợi rồi. Thái tử đã gần như mất đi tâm của các quan viên trên triều đình, Bát a ca lại sớm bị đè ép, ngay cả ngạch nương của Tam a ca vốn được sủng ái cũng bị tước đi thế lực, Thập Tứ tuổi còn nhỏ, tuy nói Đức Phi có thiên vị, nhưng nhìn thời thế lúc này, có lẽ…

Không đúng, theo như y biết thì Khang Hi làm hoàng đế đến sáu mươi năm, nay mới là năm Khang Hi thứ bốn mươi hai, còn lại những mười tám năm mới phải, hình như tình huống này có cái gì đó không đúng?

Dận Hữu lại một lần nữa hối hận mình đã không học kỹ về lịch sử triều đại Khang Hi, thế nên cho dù y xuyên qua, cũng không có một cái bàn tay vàng vô địch, điều này làm y vô cùng mất mát.

Lão Tam đáng thương kia, đời này lên như diều gặp gió, tước vị thăng nhanh, nhưng thật vất vả mới có được một tước vị Thân vương, lại bẹp một cái, ngã xuống mặt đất, cái này thật đúng là hài kịch mà.

“Các ngươi biết hôm nay trẫm cho gọi các ngươi đến là vì cái gì không?” Khang Hi đột nhiên chuyển đề tài, đem lời phóng tới trên người mấy huynh đệ đang đứng, nhất thời làm cho sự đắc ý trong mắt Thái tử biến mất, ngay cả gương mặt hững hờ của lão Bát cũng đông cứng lại tức khắc.

Thấy mấy huynh đệ đều trầm mặc không nói, Khang Hi cũng không gấp, kêu Tam a ca đứng dậy sang một bên, rồi cầm lấy chiết tử chậm rãi mở miệng: “Trẫm muốn các ngươi nhớ kỹ điều này, các ngươi là huynh đệ!” Nói xong lời này, tầm mắt của hắn đảo qua người Thái tử, “Trẫm không muốn nhìn thấy các ngươi ngay cả huynh đệ của mình cũng không dung!”

Chuyện Thái tử với Tam a ca không hợp, rồi chuyện chèn ép Bát a ca, mấy vị hoàng tử kia đều biết, cho nên Khang Hi nói lời này, rõ ràng là để cho bọn họ nghe. Mặc dù không đến mức vô tình như đối với lão Tam, nhưng mấy câu nói đó vẫn làm cho Thái tử có chút không tiêu, nhưng lại chỉ có thể làm bộ như không có việc gì nói một câu: “Nhi thần cẩn tuân hoàng a mã dạy bảo.”

Sinh nhiều nhi tử như vậy, đương nhiên việc tranh giành gia sản phải xảy ra rồi, huynh đệ ruột thịt còn có thể vì gia sản mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, huống chi mấy tên trước mắt này đều là khác mẹ, hơn nữa còn là người ở hoàng gia.

Đây là Khang Hi tỏ vẻ bất mãn đối với Thái tử sao?

“Tiểu Thất, ngươi ở công bộ đã quen chưa?”

Dận Hữu âm thầm kêu khổ trong lòng, tại sao Khang Hi lại đem lời chuyển tới trên người mình rồi, y nhìn tầm mắt “ôn hòa” của Thái tử, rồi đi về phía trước hai bước: “Hồi hoàng a mã, nhi thần ở công bộ rất tốt, các vị đại nhân đều rất chiếu cố nhi thần.” Vấn đề này không phải đã sớm hỏi qua rồi sao, sao bây giờ lại đem ra hỏi nữa?

“Ngươi có học tập, rất tốt.” Khang Hi gật gật đầu, đem tầm mắt chuyển sang người Bát a ca, “Lão Bát, công việc của ngươi có thuận lợi không?”

“Nhờ hoàng a mã thiên long phù hộ, hết thảy đều thuận lợi.” Bát a ca hiển nhiên không ngờ Khang Hi còn có thể quan tâm đến hắn, trong lúc nhất thời liền có chút thất thố.

Dận Tự còn nhỏ tuổi hơn mình mà được Khang Hi kêu là “lão Bát”, còn mình thì lại kêu “tiểu Thất”, Dận Hữu âm thầm nghi hoặc trong lòng, đãi ngộ này cũng thật khác biệt đi.

Dường như nhận thấy được tâm tư của Dận Hữu, Dận Chân hơi hơi nghiêng đầu nhìn Dận Hữu một cái, thấy bộ dạng ngoan ngoãn của y, hắn âm thầm nghĩ, nếu bộ dạng của Thất đệ trước mặt mình cũng thành thành thật thật như vậy, thì mình cũng không cần phí nhiều tâm tư như vậy.

“Các ngươi làm huynh trưởng mà chẳng tiến bộ như đệ đệ, trở về hảo hảo suy nghĩ lại đi.” Khang Hi khoát tay, “Đều quỳ an đi, trẫm cũng mệt mỏi rồi.”

Khang Hi, ngài thật sự là cha ta sao? Lời này không phải để khen người, đây là đem người đạp xuống hố lửa a, Dận Hữu chỉ cảm thấy tầm mắt của Thái tử giống dao găm đang cứa lấy mình. Anh trai, đây là Dưỡng Tâm điện đó, ngươi kín đáo chút được không?

Ra khỏi Càn Thanh cung, nụ cười giả tạo trên mặt Thái tử cũng không còn, hắn âm dương quái khí nhìn Dận Hữu cùng Bát a ca, “Thất đệ, Bát đệ, sau này còn phải nhờ hai đệ dạy bảo Nhị ca phải làm việc thế nào nữa a.”

Dận Hữu đã có thể xác định rằng Thái tử đã mắc bệnh tâm lý rồi, lời nói bất mãn lộ liễu đối với Khang Hi như thế, chỉ càng làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hắn cùng Khang Hi mà thôi, căn bản không mang lại nửa phần lợi ích nào, thiếu niên phong tư trác tuyệt năm ấy, lúc này lại biến thành bộ dáng liều lĩnh.

“Thái tử nói quá lời rồi, đệ với Thất ca chỉ biết làm tốt việc của mình, còn phải học tập ở những người khác rất nhiều.” Bát a ca nghe ra bất mãn trong lời của Thái tử, liền thay Dận Hữu đỡ lời.

“Hừ!” Thái tử trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Dận Hữu thật không ngờ Dận Tự từ trước đến nay đều là người tâm kế thâm trầm, nay lại chọc giận Thái tử, cũng thay y đỡ lửa giận của Thái tử, lão Bát như vậy khiến y có chút không thích ứng.

Nhìn thấy Thái tử đã rời đi, Dận Tự chỉ cong cong khóe miệng, đối với Dận Hữu nói: “Thất ca, ta còn có một số việc cần làm, đi trước một bước.” Nói xong, hắn cũng cùng với mấy huynh đệ khác chào hỏi, rồi bước đi trước, ngay cả kết thân cũng không làm.

Cho đến khi bên cạnh chỉ còn lại Dận Chân, Dận Hữu mới dùng vẻ mặt mờ mịt thấp giọng nói: “Như thế nào mà ta cảm thấy mọi chuyện có chút không thích hợp?” Cái dạng kia của lão Bát có điểm giống như đã khám phá được hồng trần, chẳng lẽ hắn đối với vị trí kia đã không còn hứng thú?

Dận Chân nhíu mày, “Đi thôi, hắn có tâm tư gì là chuyện của hắn, ngươi cũng đừng lãng phí đầu óc vào chuyện không đâu.” Từ nhỏ, thái độ của lão Bát đối với Thất đệ đã có chút bất đồng, bất kể là loại tâm tư nào, hắn cũng sẽ không ở nơi này mà tìm chuyện phiền toái cho mình.

Đảo cặp mắt trắng dã, Dận Hữu liếc nhìn mặt trời phía chân trời, dùng tay áo phẩy phẩy, “Khí trời càng ngày càng nóng rồi, chúng ta cứ trở về trước rồi nói sau.”

Thấy y không nghĩ tới việc của mấy huynh đệ kia nữa, Dận Chân cũng yên tâm. Hai người cùng nhau trở lại phủ Thân vương của hắn, Dận Chân còn chưa kịp đem người đến vào thư phòng, Dận Hữu đã bị người khác cướp mất.

“Thất thúc, lần trước ngươi dạy ta gấp con chuột bằng lụa, ta đã biết gấp rồi nè.” Một tiểu hài tử sáu tuổi bổ nhào vào trong lòng Dận Hữu, trong tay còn cầm một đống vải nhìn không rõ hình dáng, xem bộ dáng chắc là nghe nói Dận Hữu đến đây liền vội vàng chạy tới.

“Hoằng Huy, ngươi đã lớn rồi, còn đi chơi thứ này?” Dận Chân thấy Hoằng Huy cứ dính trên người Dận Hữu, liền nhíu mày nói: “Tại sao hôm nay không đi học?”

Dận Chân vừa lên tiếng, Hoằng Huy nhất thời ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Dận Hữu, nhỏ giọng nói: “A mã.” Cúi đầu nhìn đống vải trong tay, lại liếc nhìn sắc trời, hiện tại đã hết giờ học rồi mà.

Thấy Hoằng Huy bị Dận Chân dọa sợ tới mức không dám thở ra, Dận Hữu vỗ vỗ đầu của nó, lại lau mồ hôi trên trán nó, mới nói: “Tứ ca, hài tử còn nhỏ như vậy, ngươi hung dữ như thế làm cái gì?” Nói xong, từ trong lòng ngực lấy ra một khối hàn ngọc đưa cho nó, “Trời nóng như vậy, ngươi lấy cái này mà chơi.”

“Cám ơn Thất thúc.” Hoằng Huy tiếp nhận khối ngọc hơi lạnh kia, cầm trong lòng bàn tay thực thoải mái. Nó biết có Thất thúc ở đây, a mã nhất định sẽ không nổi giận. Trong phủ ai cũng sợ a mã, chỉ có Thất thúc là không sợ. Đương nhiên, tiểu hài tử kia đã quên đi một sự thật rất hiển nhiên là, vị Thất thúc này không phải người của Ung Vương Phủ.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng nó lại ẩn ẩn có chút hiểu được, mặc dù mình không phải hài tử duy nhất trong phủ, nhưng lại là hài tử được a mã coi trọng nhất, trừ lý do mình là trưởng tử ra, còn có một nguyên do khác là Thất thúc thích nó.

Ngạch nương cũng từng nói với nó, phải nghe lời a mã cùng Thất thúc, nó không rõ vì sao ngạch nương không nhắc tới mấy thúc thúc khác, nhưng vẫn đem những lời này ghi tạc trong lòng.

“Đừng chơi nữa, trời nóng lắm.” Dận Hữu thấy Dận Chân vẫn còn đen mặt đứng cách năm bước chờ mình, liềnn nói, “Kêu ma ma chơi với ngươi, Thất thúc có chút chuyện cần bàn với a mã của ngươi.”

Hoằng Huy gật gật đầu, thành thành thật thật hành lễ với Dận Chân, “A mã, con lui xuống trước.” Nói xong, liền hướng Dận Hữu khoát tay, “Thất thúc, lần sau con lại đến tìm thúc chơi.”

Đợi Hoằng Huy đi xa, Dận Chân mới giận dữ nói: “Hài tử này càng ngày càng không ra thể thống gì.”

“Hoằng Huy còn nhỏ.” Dận Hữu không để ý lắc đầu, đi theo Dận Chân đến viện vả hắn, viện này đông ấm hè mát, cho nên vô cùng thoải mái. Dận Hữu vừa vào cửa đã cảm thấy cái nóng toàn thân như tiêu tan hơn phân nửa, kéo áo choàng trên người xuống, y lười biếng ngồi trên ghế thái sư, “Tứ ca, nhà của ngươi tốt hơn nhà ta nhiều.”

“Nếu ngươi nguyện ý, có thể ở đây luôn cũng được.” Dận Chân đi đến bên cạnh, đối diện với Dận Hữu, “Viện của ta, sẽ là viện của ngươi.”

Dận Hữu bỗng nhiên muốn hỏi, nếu ngươi được giang sơn, khi đó ngươi còn có thể nói “Giang sơn của ta cũng sẽ là giang sơn của ngươi” không? Nhưng nghĩ lại, y đối với giang sơn này không có chút hứng thú nào, mắc gì phải đi nói một câu mất mặt như vậy?!

“Cái này không thể được, nơi này là Ung Vương Phủ, cũng không phải Thuần Quận Vương phủ của ta.” Dận Hữu cười cười, ngữ khí bình thản vạch trần sự thật.

Dận Chân nhịn không được cúi người khẽ cắn môi của y, đem người gắt gao giam vào trong ngực.

Ngọn lửa trong lòng như được đổ thêm dầu, nó bắt đầu bùng nổ, Dận Hữu trở tay ôm lấy cổ Dận Chân, cả hai trao đổi hơi thở cho nhau, triền miên, hơi nóng như thiêu đốt.

Y bào bất tri bất giác giác đã tán loạn, không biết là ai nắm lấy đối phương trước, đụng chạm nóng bỏng làm không khí ái muội trong phòng càng có vẻ mẫn cảm.

Cùng phóng thích trong tay đối phương, Dận Chân không cam lòng hôn hôn xương quai xanh Dận Hữu, “Thật muốn đem ngươi hoàn toàn biến thành người của ta.”

Không thèm để ý đến áo choàng tán loạn trên người, Dận Hữu đẩy Dận Chân ra, “Đừng tìm ta chen chúc, không ngại nóng à?” Nói xong lại kéo y phục xụp xệ lỏng lẻo trên người mình lên, “Ai là của ai chứ, ta còn chưa cho phép đâu.”

Hai mắt của y long lanh, khiến Dận Chân nhìn mà cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, lại lần nữa nhịn không được mà hôn mi gian đối phương, “Ta không sợ nóng.” Rồi mặt dày sờ sờ vành tai mềm mại của đối phương, “Ngươi là của ta, mà ta cũng là của ngươi.”

Lúc này Dận Hữu không đẩy hắn ra nữa, mà ôm eo đối phương, nhẹ giọng nói: “Biết rồi.”

Ôm lấy người trong lòng, khi tâm viên ý mãn thì đó là chuyện bình thường, nơi nào đó trên người Dận Chân lại mọc ra một cái lều, lại lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại kia, tay liền sờ soạng trong y phục Dận Hữu, “Lại đến một lần nữa đi.”

“Cầm thú, tự dùng tay của mình đi.” Dận Hữu thở phì phò, cắn vành tai Dận Chân cho hả giận, nhưng thứ ở giữa bụng y lại làm cho y nhăn lông mày lại, người này, tinh lực dường như rất tốt a.

“Nó có vẻ rất yêu ngươi nha.” Dận Chân ủy khuất đem tay Dận Hữu kéo qua, đụng đụng chỗ kia, “Cho nên liền cứng.”

Cứng cái muội ngươi! Dận Hữu cắn răng, nhưng thấy đối phương nhịn tới đầu đầy mồ hôi, nên mềm lòng mà gọi ngũ huynh đệ (bàn tay năm ngón =]]) của mình tới hỗ trợ hắn.

Dưới cái nắng chói chang của ngày hè, trong phòng vẫn lửa cháy bừng bừng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.