Khất Nhi Hoàng Gia

Chương 11




Nam nhân thú đươc vợ đẹp như hoa là chuyện may mắn, mặc dù Dận Hữu chỉ thú sườn phúc tấn, nhưng cả triều đình đều cho y mặt mũi, ai rảnh rỗi đều tới tham gia một lúc, còn bận thì gọi người đưa quà tới, nữ quyến các phủ khác cũng kéo nhau tới chung vui, tặng lễ cũng nhiều như lần trước, dù sao vạn tuế gia cũng đã nói, lấy nghi thức phúc tấn đưa Phú Sát Thị vào quý phủ Thất a ca, bọn họ cũng là ấn theo quy củ của phúc tấn mà tặng.

Người Nạp Lạt gia cũng bảo trì bình thản, vẫn phái người trong tộc đến tặng lễ vật, ngồi vui cười ở bàn tân khách, hoàn toàn không thấy nửa phần suy sụp khi bị đá vào mặt.

Một số ít người thông minh, hiểu rõ chân tướng đều đoán được việc này liên quan đến việc cách cách của quý phủ Thất a ca gặp chuyện không may, trong lòng đều hiểu Nạp Lạt gia lần này e là phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, vạn tuế gia không trừng trị bọn họ đã là vạn hạnh rồi.

Cùng các huynh đệ khác ngồi cùng một chỗ, sắc mặt Đại a ca có chút khó coi, dù sao Nạp Lạt gia cũng là thế lực mẫu gia của hắn, chuyện lần trước e rằng hoàng a mã cũng đã biết rồi, việc này đối với hắn rất bất lợi.

Tân lang đã gần đến lúc vào động phòng, vài huynh đệ còn lại đều cười đùa, nhốn nháo không chịu rời đi, Thái tử lại không lưu tình, đem Đại a ca nói đến lửa giận ngút trời, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Sau buổi tiệc rượu, các huynh đệ đều tự hồi phủ, Dận Chân đi ra đại môn, quay đầu nhìn quý phủ của Dận Hữu đang treo đèn lồng màu đỏ, vẻ mặt đầy u buồn. Rồi hắn nhìn ra đường phố, tuyết đọng trên mặt đất đã bị giẫm đến bẩn. Những huynh đệ khác vừa cười vừa nháo bước lên kiệu, đều tự mình trở về phủ, chỉ còn lại một mình hắn đứng ở chỗ này, trong lòng không khỏi cảm thấy rét lạnh.

“Tứ gia, thật mừng là ngài chưa đi, bằng không nô tài lại phải đến quý phủ ngài làm phiền một chuyến rồi.” Đúng lúc này, Phúc Đa từ trong phủ đi ra, thân hình hơi mập cộng thêm bộ y phục dày đang mặc, trông hắn càng thêm mập mạp, hắn chạy đến trước mặt Dận Chân, hành lễ xong rồi nói: “Tứ gia, hôm qua chủ tử có phân phó nô tài, muốn nô tài đem cái này giao cho ngài, hôm nay chủ tử bận nhiều việc, nô tài nhất thời không kịp đưa, kính xin Tứ gia tha thứ.” Nói xong, liền dâng lên một cái hộp nhỏ tinh xảo, mặt hộp khắc hai đóa Phù Dung, xung quanh khảm các ngọc nhỏ, thập phần dễ nhìn.

Dận Chân tiếp nhận, mở ra liền thấy một khối noãn ngọc, trên miếng ngọc thạch trắng như sữa có chạm trổ hoa văn rất đẹp, nhìn kỹ một chút, đó là hai hài đồng đang đùa vui xùng một con chó nhỏ. Trong lòng Dận Chân ấm áp, hỏi: “Chủ tử nhà ngươi đào đâu ra cái này?”

“Đây là chủ tử tìm được trong điếm của một nhà ngọc khí ở thành đông hai ngày trước, lúc ấy nó bị một vị công tử Đồng gia nhìn trúng, chủ tử không muốn để lộ thân phận, mất công sức một phen mới lấy được.” Phúc Đa thấy sắc mặt Tứ gia hòa hoãn, liền cười hì hì nói, “Chủ tử nói, hai tiểu đồng khắc trên mặt rất giống chủ tử cùng Tứ gia lúc còn nhỏ, cho nên liền muốn mua tặng cho ngài.”

Đem miếng ngọc nắm chặt trong lòng bàn tay, khóe miếng cứng ngắt của Dận Chân dần trở nên nhu hòa và lộ ra ý cười không rõ ràng, “Chủ tử của các ngươi đúng là cố tình mà.” Nói xong, đậy cái hộp lại, “Trời lạnh, các ngươi nên đi hầu hạ chủ tử của mình đi, gia cũng nên hồi phủ rồi.”

“Cung tiễn Tứ gia.” Phúc Đa cười ha ha nhìn theo bóng dáng Tứ gia đi xa, cảm thấy có chút khó hiểu, chủ tử nhà mình rất thích khối Ngọc Thạch kia, thế nhưng lại đem tặng cho Tứ gia? Chẳng lẽ cảm thấy hành vi ngày thường chạy đến chỗ Tứ gia vui chơi giải trí có chút quá đáng, cho nên hiện tại bắt đầu bù đắp?

Nắm chặt y sam trên người, Phúc Đa lắc lắc đầu, tâm tư của chủ tử, hắn cũng không rõ a.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dận Hữu tỉnh lại, trợn mắt nhìn khung cảnh đỏ rực xung quanh, y ngồi dậy, người bên cạnh cũng dậy theo, “Gia, ngài tỉnh?”

“Trời còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi.” Dận Hữu xoay người xuống giường, người đứng chờ bên ngoài cửa liền tiến vào hầu hạ y rửa mặt thay quần áo, đột nhiên một cái tay trắng noãn giúp y đem ngọc bội treo lên thắt lưng, tuy rằng động tác có chút ngượng ngùng, nhưng không dừng lại.

Phú Sát Thị thấy Dận Hữu đang nhìn mình, liền cười cười.

Dận Hữu nhìn nụ cười trên mặt Phú Sát Thị, mở miệng nói: “Ngươi đi trang điểm đi, những chuyện nhỏ nhặt này để cho hạ nhân làm là được, ngày sau chuyện tình trong phủ còn phải nhọc cho ngươi, e là ngươi phải đảm nhận nhiều việc rồi.”

“Sao gia lại nói vậy?” Phú Sát Thị cười nói, “Hầu hạ gia là việc thiếp nên làm, còn chuyện quản lý phủ kia. . . Thiếp e là có chút không thích hợp, huống chi thiếp chưa từng quản qua, sợ gây cho gia thêm phiền toái.”

“Không ngại, hiện tại người trong phủ cũng không nhiều, ngươi từ từ học đi.” Dận Hữu giang tay, để thái giám trước mặt mình buộc nút, “Bây giờ ngươi chính là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ, ngươi bỏ thì ai quản?”

Phú Sát Thị nghĩ đến Nạp Lạt thị, nhưng lời muốn nói đến bên miệng liền nuốt xuống, nhớ lời dặn của ngạch nương trước khi xuất giá, nàng cúi đầu khom lưng: “Thiếp sẽ cố gắng học hỏi, nhưng nếu gặp phải chuyện phiền phức, làm phiền gia thay thiếp giải vây.”

“Ta và ngươi là phu thê, sao gọi là làm phiền?” Dận Hữu dùng âm thanh vững vàng nói những lời này, không biết tại sao trong lòng lại bình tĩnh đến không ngờ, giống như nữ nhân này là thê tử y, là trách nhiệm của y, nhưng những cái khác lại không có, không có rung động khi yêu như kiếp trước, cũng không có xúc động của thiếu niên.

Y nghiêng đầu liếc nhìn nữ tử với ngũ quan nhu hòa này, đời này đối với nữ nhân, chỉ sợ cũng chỉ có như vậy đi.

Một tháng sau, Thất phúc tấn Nạp Lạt thị bệnh nặng không qua khỏi, long trọng hạ táng. Rồi không lâu sau, Khang Hi hạ chỉ tấn phong sườn phúc tấn Phú Sát Thị làm phúc tấn của Thất a ca. Sau lần đó, Thành phi ở trong thâm cung cũng ban không ít thứ cho Phú Sát Thị, đối với ngôn hành của nữ nhân này, nàng phi thường thích. Phú Sát Thị là người hiền lành, xử lý việc trong phủ Thất a ca vô cùng gọn gàng ngăn nắp, cách mấy ngày liền truyền bài tử thỉnh an Thành phi, thậm chí ngay cả Khang Hi cũng từng vui đùa nói với Mã Kỳ, ngươi nuôi nữ nhi thật tốt.

“Cẩm Tố, hôm nay gia thấy một cái lược ngọc, chất lượng không tệ, ngươi cầm lấy đi.” Dận Hữu đem cái lược ngọc bích đưa cho Phú Sát Thị Cẩm Tố.

Cẩm Tố nhận lấy, cười nói cảm ơn: “Thiếp nghĩ hôm nay gia sẽ ở chỗ Tứ gia dùng bữa, chưa từng nghĩ sẽ quay trở lại.” Nói xong, nàng kêu nha hoàn phía sau đem lược cất.

“Gia làm như vậy là vì quý phủ mà tiết kiệm, có cái gì không tốt?” Dận Hữu nhận trà của nha hoàn bên người Cẩm Tố đưa tới, cười uống một ngụm, “Cùng lắm thì lần sau ta mang ngươi tới quý phủ của Tứ ca luôn.”

“Thôi, thiếp cũng không nên cùng gia đi khắp nơi.” Cẩm Tố cười đứng dậy, kêu nha hoàn bên người chuẩn bị cơm, hơn một tháng qua, nàng luôn lo lắng tính tình Thất a ca không tốt, khó có thể ở chung, ai ngờ vị a ca này là người ôn hòa như thế. Sau khi hai người làm quen, tuy không phải là tình yêu kinh tâm động phách như trong hí kịch, nhưng như vậy cũng rất tốt.

Ngạch nương từng nói, đối với nữ nhân, quan trọng nhất là có quyền, tình yêu gì đó chỉ là thứ yếu, huống chi đây là nam nhi của hoàng gia. Nàng cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được một hoàng tử như Thất a ca, hai người như bạn bè, như thân nhân, giúp đỡ lẫn nhau, mặc dù chỉ có như vậy, nhưng cũng đủ làm rất nhiều nữ nhân hâm mộ muốn chết rồi.

Lúc hai người đang trò chuyện thì một thái giám ở ngoài cửa nói: “Chủ tử, Ung Quận Vương phủ phái người đến nói, quý phủ bọn họ mới có một đầu bếp từ Dương Châu tới, mời gia trưa hôm nay đến cùng thưởng thức.”

Dận Hữu vừa nghe thấy thế, nhất thời đứng ngồi không yên, liền đứng lên nói với Cẩm Tố : “Phúc tấn, gia phải tới quý phủ của Tứ ca nếm thử, nếu đầu bếp này làm thức ăn Dương Châu ngon, ta liền mượn hắn về sử dụng hai ngày, cho ngươi nếm thử một chút.”

Cẩm Tố đứng dậy sửa sang lại y bào cho y, cười nói: “Ngươi mau đi đi, đầu bếp của phủ chúng ta làm đồ ăn đã rất hợp ý ta rồi, không cần phiền phức như vậy.”

“Vậy cũng được, ngươi có gì thích cứ việc phân phó người trong phủ đi làm, đừng làm khổ bản thân là được.” Dận Hữu nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, mấy ngày trước mình mới cùng Thập Tam bàn về thức ăn Dương Châu, thật không ngờ hôm nay Tứ ca đã mời đầu bếp đó tới, nếu y không đi, liền rất có lỗi với bản thân.

“Phúc tấn, gia lại đi rồi?” Thu Hòa hầu hạ bên người Cẩm Tố trở lại phòng chỉ thấy một mình phúc tấn, đoán chừng lại tới quý phủ Tứ a ca đi.

Cẩm Tố cười gọi người bưng thức ăn lên, gõ gõ cái trán Thu Hòa: “Một tháng, hắn đã có phân nửa thời gian đến Ung Quận Vương phủ dùng bữa, đừng quản hắn nữa, chúng ta tự mình ăn đi.”

Thu Hòa phốc cười một tiếng , cũng đi ra ngoài bưng thức ăn.

Đợi mọi người trong phòng lui ra ngoài, Cẩm Tố mới nhìn chén trà rồi uống một ngụm, gia mình và Tứ a ca giao hảo, đối với nàng mà nói cũng không có bao nhiêu can hệ, chỉ là, nghĩ đến việc trước khi xuất giá từng nghe a mã khen ngợi rất nhiều về Bát a ca, trong lòng có chút bất an. Cẩn thận nghĩ lại, vẫn là chọn một ngày xin gia về nhà, kêu a mã đừng tham dự vào chuyện của các a ca mới được.

“Gia, Thất a ca đến.” Tiểu Lộ Tử cười nói xong, một người bên ngoài cửa liền bước nhanh vào.

Người này đứng yên để thái giám cởi áo choàng, cười nói: “Ở gần phủ Tứ ca thật đúng là có lộc ăn, hôm nay ta sẽ dùng luôn hai chén cơm.” Người này chính là Thất a ca Dận Hữu.

Thức ăn phương nam đều dùng với cơm tẻ, Thập Tam đồng dạng tới ăn ké giễu cợt: “Thất ca ở gần Tứ ca, cũng không biết đã ăn chực bao nhiêu cơm, ngày sau ta được phân phủ, cũng phải cùng Thất ca đến đây mới được.”

Dận Hữu nghe nói như thế, đột nhiên nhớ tới hình như Thập Tam sẽ bị Khang Hi quyển cấm, về phần là lúc nào thì y không nhớ rõ, dù sao ở đây ngây người cũng sắp được mười tám năm rồi, những chuyện XX vương triều gì đó đã từng xem cũng đã quên gần hết.

Nghĩ vậy, Dận Hữu đi đến bên người Thập Tam rồi ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thập Tam: “Tiểu tử nhà ngươi cũng dám chê cười Thất ca sao?”

“Tứ ca, ngươi còn không quản Thất ca.” Thập Tam ngọ ngoạy hướng Dận Chân đang ngồi ở một bên uống trà mà cầu cứu, đáng tiếc chỉ được đáp lại bằng ánh mắt thoải mái của đối phương, hắn không khỏi hừ hừ nói: “Tứ ca, ngươi không được thiên vị Thất ca a.”

“Ai thiên vị ai?” Dận Hữu vẫn kéo mặt Dận Tường, cười ha ha: “Tứ ca sẽ không giúp ngươi đâu, tự mình cầu phúc đi.”

Dận Chân chậm rãi đặt chén trà xuống, “Nhanh dùng bữa, các ngươi rửa tay chưa?”

Một lớn một nhỏ nhất thời ngừng nháo, sau khi rửa tay xong, Dận Tường vuốt hai má đã bị véo hồng của mình, lẩm bẩm nói: “Tứ ca, ngươi lại thiên vị Thất ca rồi.”

Dận Hữu vừa lau tay, vừa nói như điều đó là lẽ đương nhiên: “Không thiên vị ta, chẳng lẽ đi thiên vị ngươi sao?” Y cùng Dận Chân lớn lên, giao tình tự nhiên sẽ không ít.

Dận Chân nghe được câu này, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: JQ cái gì, đố các ngươi biết ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.