Khất Cái Hoàng Đế

Chương 4: Gặp gia đình nhà Cullen (2)




Editor: VinJR

Tiếu Nghệ liếc Tần Tích một cái, "Nói gì vậy, đi nhanh đi, đừng để ba mẹ Mộ Nghiêm đợi lâu."

Bị Cố Mộ Nghiêm dụ dỗ đe dọa, hơn nữa dưới sự thúc giục của Tiếu Nghệ, Tần Tích không tình nguyện buông tay ra, đi từng bước chậm rì rì, chu môi, "Mẹ. . ."

Tiếu nghệ đứng ở cửa, phất tay về phía cô, trên mặt mỉm cười, "Đi thôi đi thôi."

Ngồi trên xe, Tần Tích chất vấn, "Rốt cục anh đã nói gì với mẹ tôi?"

"Không có gì, chỉ nói ba mẹ tôi muốn gặp cô, còn nói đêm nay không trở lại." Cố Mộ Nghiêm nổ máy xe rời đi.

"Tại sao anh có thể tự quyết định."

Cố Mộ Nghiêm lạnh nhạt quét mắt nhìn cô một cái, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Tần Tích vội vàng nói trước anh, "Được, được, được, anh là người quyết định, anh nói cái gì chính là cái đó."

Câu nói kế tiếp của anh, cô cũng có thể đoán được, đơn giản lại là uy hiếp.

Hừ, phụ nữ dịu dàng không đấu với đàn ông hung hãn. Còn có một câu gọi là ‘Quân tử báo thù mười năm không muộn’ Một ngày nào đó, cô cũng muốn dùng một đầu ngón tay đè anh đến chết.

**

Giờ phút này, trong phòng khách nhà họ Cố, hai người đang ngồi, một người là Cố Đình Dự, còn một người đương nhiên là bà xã bảo bối của ông - Hàn Thu, vừa nghe nói Cố Mộ Nghiêm dẫn cô gái kia về nhà, vốn Hàn Thu đang du lịch ở Hàn quốc, ngay lập tức liền bỏ qua một diễn viên nghiệp dư, vội vàng bay trở về, vừa vào nhà liền không thể chờ đợi được hỏi thăm, "Người đâu?"

"Bọn họ đi ra ngoài, tối sẽ trở lại, em gấp gáp trở về như vậy làm gì? Con dâu cũng sẽ không chạy mất." Cố Đình Dự cầm lấy cái ly đưa cho bà, "Đến đây, uống nước trước đi."

Hàn Thu uống nước xong trả lời, "Anh nói em làm sao có thể không nóng nảy, dựa vào tính nết của Mộ Nghiêm, không có mấy người chịu nỗi. Nếu còn chưa kịp liếc mắt nhìn, con dâu liền chạy, vậy em thiệt thòi rồi."

Cố Đình Dự có chút cảm khái nói, "Chao ôi, nếu sớm biết Mộ Nghiêm sẽ biến thành cái dạng này, lúc trước không nên giao Mộ Nghiêm cho cha giáo dục, kết quả dạy dỗ ra một kẻ ngang ngược, lúc trước anh góp ý với cha không thể giáo dục Mộ Nghiêm như vậy, nhưng cha không nghe. . ."

Hàn Thu đột nhiên ho khan một tiếng, Cố Đình Dự nói đến chỗ uất ức, hoàn toàn dừng lại không được, muốn nói ra toàn bộ lời nói cất giấu ở trong lòng, cho nên đương nhiên cũng không thấy ám hiệu của Hàn Thu.

"Cha luôn cảm thấy bản thân ông ấy nói cái gì cũng có đạo lý, kỳ thật có đôi khi hoàn toàn sai trái, anh lại không muốn nói ở trước mặt, tránh cho ông ấy cảm thấy nét mặt già nua của mình không nhịn được, nói thẳng ra, bây giờ Mộ Nghiêm biến thành như vậy, đều do cha, nếu anh giáo dục Mộ Nghiêm, khẳng định sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều. . ."

Hàn Thu nhìn thấy cha đứng sau lưng Cố Đình Dự, cúi đầu uống nước, ông xã thật là ngu ngốc, bà đã nháy mắt như vậy, thế nhưng ông cũng không phát hiện, khó trách cha luôn dạy dỗ ông.

"Con giống như hết sức có ý kiến đối với cha sao?" Một giọng nói phát ra trên đỉnh đầu của Cố Đình Dự, Cố Đình Dự hơi sững sờ, lập tức nói với Hàn Thu, "Bà xã, như thế nào anh lại nghe được giọng nói của cha? Là anh nghe lầm sao?"

Hàn Thu thả cốc nước trong tay ra, đứng lên cười chào hỏi Cố Chấn Đình, "Cha, cha trở lại."

Sắc mặt Cố Đình Dự thay đổi lớn, quả thực không dám quay đầu lại.

Cố Chấn Đình từ từ đi đến sofa ngồi xuống, trừng mắt nhìn Cố Đình Dự, "Cha thấy con thật giống như hết sức có ý kiến với cha, bây giờ cha đến rồi, con nói đi, cha nghe."

"Cha, con làm sao có thể có ý kiến với cha." Cố Đình Dự cười khan một tý, "Nhất định là cha đã hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Cố Chấn Đình chỉ chỉ lỗ tai của mình, "Cái tai này để ở đây là để trang trí sao. Con nghĩ rằng đầu của cha cũng giống con, bên trong đều là bã đậu sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.