Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 8




Cô thật sự không biết vì sao?

Hơn nữa tình huống lúc này lại là vợ cũ của anh quay về, anh sẽ quyết định thế nào đây?

Tại sao bây giờ cô cùng anh ngày càng đi xa hơn hợp đồng chứ?

Cô thật sự muốn đến gần anh hơn nhưng cô sợ sau khi cô đến gần sẽ lại bị tổn thương......

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói “Thật xin lỗi!”

Đỗ Lôi Ti trợn mắt nhìn anh “Thật không ngờ, đường đường là tổng thống lại xin lỗi con tôm nhỏ này?”

“Xem như tôi chưa nói gì!” Bùi Tuấn Vũ xoay người chuẩn bị rời khỏi sân bay.

Choáng, cô biết người đàn ông này xin lỗi không có một chút thành ý nào, vừa nhìn thấy anh muốn xoay người rời đi, vội vàng gọi anh lại nói “Chờ một chút, nếu anh đã xin lỗi, không phải nên nói to một chút sao? Làm hại người ta nghe nhầm!” Vừa bỉu môi vừa nói.

Bùi Tuấn Vũ đi ở phía trước nghe cô nói vậy khóe miệng khẽ nhếch!

Hai người cứ như vậy rời khỏi sân bay!

Sau khi ra khỏi sân bay Đỗ Lôi Ti cảm thấy rất kỳ quái, chuyện lạ lúc nào cũng có nhưng hôm nay đặc biệt nhiều, đi cả một quãng đường dài như vậy nhưng không thấy một chiếc tãi nào!

Cô đi giày cao gót, lại đi quãng đường dài, chân rất đau, đi khập khễnh.

Nhìn thấy Bùi Tuấn Vũ đi ở phía trước, cô lén làm mặt quỷ sau lưng anh, ngồi cạnh lan can, cô nhíu mày từ từ cởi giày cao gót, xoa xoa bàn chân sưng, oán trách “Người đàn ông chết tiệt, tự mình đi ở phía trước mà không để ý tới người đi giày cao gót ở phía sau......”

Cô xoa xoa mắt cá chân, nhìn chỗ phồng rộp nước, thử khẽ chạm vào liền cảm thấy rất đau, sao đi tiếp đây?

Nghĩ tới đây nước mắt khẽ rơi......

“Lên lưng tôi cõng!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Lúc này Đỗ Lôi Ti mới nhìn thấy, không biết người đàn ông này đến đây lúc nào, lại đứng trước mặt cô, vẫn luôn nhìn cô......

“Không muốn lên sao?” Bùi Tuấn Vũ lại hỏi.

Đỗ Lôi Ti vội vàng lau nước mắt, cười leo lên lưng anh......

Bùi Tuấn Vũ cõng cô đi tới phía trước, dùng tay cởi nốt chiếc giày còn lại của cô cầm trên tay!

Cô nằm trên lưng anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp.

“Tuấn Vũ, anh mệt không?” Đỗ Lôi Ti nhắm mắt chậm rãi nói.

“Không mệt!”

Cô giống như biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì nhưng bây giờ cô rất hưởng thụ cảm giác này, cô không muốn hỏi, phá hư bầu không khí này, trong lòng cô rất muốn hiểu rõ, nếu như anh chọn vợ cũ, cô phải rời đi, cô biết nếu thật sự như vậy cô sẽ rất đau lòng nhưng cô sẽ chúc phúc cho anh......

Cô bối rối một lúc lâu vẫn là quyết định mở miệng hỏi cho rõ, như vậy cô mới có thể yên tâm rời đi......

“Tuấn Vũ, vợ cũ anh đã quay về, anh nghĩ thế nào?” Đỗ Lôi Ti nhẹ giọng hỏi.

Cô rõ ràng cảm thấy anh hơi sửng sốt, anh dừng lại như vậy là nói cho cô biết, bây giờ trong lòng anh vẫn còn bóng dáng của người kia, mà bóng dáng đó không ai có thể thay thế được!

Bùi Tuấn Vũ nói “Vì Tiểu Vũ xảy ra chuyện nên cô ấy mới quay về!”

“Tuấn Vũ, anh rất yêu cô ấy sao?”

“Không yêu, từ lúc cô ấy bỏ đi đã không còn yêu!”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy anh nói không biết nên vui hay buồn. Bởi vì câu trả lời của anh......

Nhưng mà cô sợ gì chứ, dù sao bây giờ người đàn ông này cũng là vợ cô, cô không tin người đàn ông này không yêu cô!

Vì vậy, cô siết chặt nắm đấm, làm dấu quyết tâm!

Bùi Tuấn Vũ quay đầu nhìn cô nói “Có phải cô muốn tự đi không?”

“Không có......Không có, chân của tôi rất đau, bây giờ không dám đi bộ!” Đỗ Lôi Ti vội vàng nói.

Hừ,dù bây giờ cô có thể đi bộ côc cũng không muốn đi, nằm trên tấm lưng rộng rãi của anh thật sự rất thoải mái!

Sáng sơm Lina thức dậy đi tới phòng khách không thấy một bóng người, liền hỏi “Quản gia, mọi người đâu rồi?”

Quản gia cung kính trả lời “Ông chủ bà chủ đi ra sân bay rồi, cậu chủ, phu nhân cùng cô chủ ra sân bay tiễn hai người!”

Lina nhíu mày “Người phụ nữ kia cũng đi?”

“Vâng, phu nhân cũng đi!”

“Không có việc gì nữa, ông đi xuống đi!” Lina nhíu mày nói.

Quản gia đi vào phòng phân công cho người giúp việc!

“Mẹ, sao mẹ dậy mà không gọi con?” Bùi Vũ từ trên cầu thang đi xuống.

Lina tức giận “Kêu cái gì, mày không nhìn xem ba mày cùng người phụ nữ kai đi rồi!”

Bùi Vũ nghe thấy mẹ nói vậy liền uất ức khóc......

“Khóc cái gì mà khóc, lớn như vậy mà còn khóc thật vô dụng!” Lina la.

Bùi Vũ làm bộ dáng đáng thương nhìn mẹ, tại sao mẹ lại trở nên như vậy? Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn rất tốt mà?

Cậu thật sự không biết vì sao thế giới người lớn lại phức tạp như vậy?

“Mẹ, đừng tức giận, Tiểu Vũ sai rồi......” Bùi Vũ vừa khóc vừa đến gần mẹ.

Lina đẩy cậu ra tức giận nói “Đừng làm phiền tao!”

Đỗ Lôi Ti đi vào phòng khách liền nhìn thấy cảnh đó, khập khễnh đi vào nói “Sao cô có thể đối với thằng bé như vậy?”

Nói xong vội vàng cúi xuống ôm Bùi Vũ ngã trên đất, kiểm tra xem thằng bé có bị thương không.

Lina khinh bỉ nhìn cô “Tôi nói con trai tôi liên quan gì đến cô?”

Đỗ Lôi Ti cắn môi, chịu đựng đau đớn ở mắt cá chân, ôm Tiểu Vũ vào lòng, lau sạch nước mắt cho thằng bé, lúc này mới quay đầu nhìn cô ta “Cô dạy con trai cô tôi không xem vào nhưng thằng bé là con Tuấn Vũ, bây giờ tôi là vợ Tuấn Vũ, tôi có quyền xen vào!”

Lina tức giận đi tới trước, dùng sức đẩy cô, cô bị đẩy bất ngờ, chân không đứng vững, té trên sàn nhà, Tiểu Vũ bin ngã trên sàn nhà, trán đập vào bàn trà chảy máu......

Bùi Tuấn Vũ nhíu mày đi tới tức giận nói “Chuyện gì vậy?”

Lina thấy anh đi tới, lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói “Tuấn Vũ, anh xem cô ấy đi, cô ấy đẩy Tiểu Vũ ngã chảy máu!”

Cô ta nói xong liền ra dấu cho Tiểu Vũ ra, ý nói bảo thằng bé không được nói chuyện!

Đỗ Lôi Ti ngồi dậy, đỡ Tiểu Vũ nằm trên sàn nhà dậy, nhẹ nhàng nói “Tiểu Vũ, cháu đau chỗ nào?”

“Không cần cô giả bộ tốt bụng!” Lina đi lên trước ôm Tiểu Vũ vẫn còn đang khóc vào lòng mình.

Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi “Tuấn Vũ, đầu con sao chảy máu?”

Bùi Vũ khóc nhìn ba rối rít mở miệng “Là......Là......”

“Tiểu Vũ, con nói với ba cô ta đẩy!” Lina ghé vào tai cậu nói.

“Là, cô ta đảy con!” Bùi Vũ nâng bàn tay chỉ về phía Đỗ Lôi Ti.

Bùi Vũ nhìn người phụ nữ vừa mới che chở mình, cậu thật sự muốn nói thật nhưng cậu biết, nếu cậu nói thật, mẹ sẽ bỏ đi, khó khăn lắm mẹ mới quay về, cậu không muốn xa mẹ, cho nên cậu nói dối!!!

Đỗ Lôi Ti không dám tin nhìn Tiểu Vũ nói “Tiểu Vũ, sao cháu có thể như vậy chứ? Rõ ràng cháu biết không phải cô làm?”

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô muốn tính mạng con trai tôi?”

Đỗ Lôi Ti lắc đầu giải thích “Không.....Không phải vậy, Tuấn Vũ, thật sự không phải tôi làm!”

Lina nói “Cô còn muốn ngụy biện sao? Tôi tân mắt thấy, Tiểu Vũ cũng nói cô làm, chẳng lẽ Tiểu Vũ nói dối sao?”

Đỗ Lôi Ti quay đầu, nhìn người phụ nữ nói chuyện với mình, khẽ cười “Cô thật độc ác, tôi cảm thấy buồn cho Tiểu Vũ khi có người mẹ như cô!” Nói xong không quay đầu lại đi lên lầu.

Cô khóc, tại sao cô và anh vừa mới thân thiết liền xảy ra chuyện này chứ?

Tại sao?”

Rõ ràng vẫn còn rất tốt, anh chỉ đứng ở cửa nói với thư ký mấy câu, mọi chuyện liền thay đổi!

Bùi Tuấn Vũ lớn tiếng gọi “Quản gia?”

Quản gia vội vàng đi tới “Tổng thống, có chuyện gì ạ?”

“Gọi bác sĩ tới!”

“Vâng, tổng thống!” Nói xong, xoay người đi gọi điện thoại.

Tiểu Thanh đứng trong góc thấy rõ mọi chuyện, xem ra hôm nay chính là thời điểm tốt, chờ xem, đến tối nay, hai người phụ nữ này sẽ cùng nhau cút khỏi phủ tổng thống......

Bùi Tuấn Vũ nhìn Lina nói “Cô ở đây chờ bác sĩ tới!”

Nói xong quay về phòng mình!

Anh mở cửa, lạnh giọng nói “Cô cảm thấy uất ức sao?”

Đỗ Lôi Ti chết người nhìn anh, không trả lời anh!

Anh lại lạnh giọng nói “Tại sao lại làm vậy?”

Đỗ Lôi Ti lau nước mắt, mỉm cười nhìn anh “Không vì cái gì!”

“Nói!” Bùi Tuấn Vũ nâng bàn tay mình bóp cổ cô.

“Anh muốn tôi nói gì? Muốn tôi nói thế nào? Bây giờ vẻ mặt anh khẳng định là tôi làm rồi, sao còn phải hỏi?” Đỗ Lôi Ti uất ức nói.

Tại sao người đàn ông này lại không hỏi rõ ràng, trực tiếp định tội cho cô?

Chẳng lẽ trong lòng cô chưa yên tâm về cô sao?

Đỗ Lôi Ti lại nói “Lúc Tiểu Vũ mất tích, anh cũng có bộ dáng như vậy, không điều tra gì liền định tội cho tôi, bây giờ cũng giống vậy, chẳng lẽ anh không tin tưởng tôi sao?”

Bùi Tuấn Vũ nghe thấy cô trách, từ từ buông tay, xoay người đi ra ngoài!

Buổi tối Bùi Mộng Na về, đi vào phòng khách, phát hiện không khí hơi lạ, hỏi quản gia “Quản gia, không nấu bữa tối sao?”

“Bữa tối đã chuẩn bị xong, chỉ có co Lina cùng cậu chủ ăn, tổng thống cùng phu nhân chưa ăn!” Quản gia cung kính nói.

Bùi Mộng Na cười nói “Chắc anh trai cùng chị dâu đã ăn bên ngoài rồi!”

“Cô chủ, tổng thống cùng phu nhân về từ buổi trưa!” Quản gia nói.

“Cái gì? Buổi trưa đã về? Vậy sao bọn họ chưa ăn tối?” Bùi Mộng Na hỏi.

Quản gia nhìn cô trả lời “Buổi trưa không biết phu nhân về lúc nào, chỉ lát sau tổng thống đi vào nhìn thấy cậu chủ ngã trên sàn nhà, đàu đụng phải bàn trà chảy máu, cậu chủ nói là do phu nhân đẩy cậu!”

Bùi Mộng Na nghe không dám tin trợn mắt nói “Làm sao có thể!”

Nói xong chạy lên lầu!

Đẩy cửa phòng Bùi Tuấn Vũ đi vào, nhìn thấy căn phòng tối om, liền mở đèn!

Đỗ Lôi Ti bị ánh đèn chiếu vào mắt, khàn giọng nói “Đừng mở đèn......”

“Chị dâu, rốt cuộc có chuyện gì?” Bùi Mộng Na không tắt đèn, đi tới cạnh cô ngồi xuống!

Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói “Mộng Na, em đừng hỏi gì, chị không muốn nói!”

Bùi Mộng Na nhìn bộ dáng đáng thương của cô, nhẹ nhàng nói “Chị dâu, vậy em ra ngoài trước, chị nghỉ ngơi đi, em tin chị!” Nói xong, đi ra khỏi phòng.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng thoạt nhìn tình cảm hai người rất tốt, sao lại có thể xảy ra chuyện chứ?

Cô đi vào phòng, nhìn thấy anh trai ngồi trên ghế sa lon uống rượu, cô đi tới giật lấy chai rượu, đặt lên bàn.

“Anh, hai người sao vậy? Ban ngày còn tốt, sao bây giờ lại trở nên như vậy?”

Bùi Mộng Na ngồi cạnh anh hỏi.

“Đi ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

“Anh, anh tin vết thương của Tiểu Vũ là do chị dâu làm sao?”

“Đi ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ nghiêm mặt, lạnh giọng nói.

Bùi Mộng Na tức giận đứng dậy “Anh, anh xem bộ dáng mình bây giờ thế nào, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, nhất định anh sẽ hối hận!”

Nói xong, nặng nề đóng cửa phòng đi ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ nhìn cánh cửa đóng lại, cầm chai rượu dựa vào ghế sa lon uống!

Bây giờ trong đầu anh chỉ có những lời mà cô nói, những lời đó không ngừng vang bên tai “Anh muốn tôi nói gì? Muốn tôi nói thế nào? Bây giờ vẻ mặt anh khẳng định là tôi làm rồi, sao còn phải hỏi? Lúc Tiểu Vũ mất tích, anh cũng có bộ dáng như vậy, không điều tra gì liền định tội cho tôi, bây giờ cũng giống vậy, chẳng lẽ anh không tin tưởng tôi sao?”

Từng chữ từng chữ không ngừng vang lên bên tai, khuôn mặt cô đang khóc không ngừng xuất hiện, anh cố gắng lắc đầu, muốn loại bỏ hình ảnh cô ra khỏi đầu nhưng dù anh có làm thế nào cũng không thể dừng lại!

Tiểu Thanh đứng ở cầu thanh nhìn cô chủ quay về phòng, rón rén đi lên lầu, đi vào phòng làm việc!

Bùi Tuấn Vũ nhắm mắt, nghe tiếng mở cửa, không còn hơi sức hỏi “Ai vậy? Đi ra ngoài......”

Tiểu Thanh thấy anh đã uống nhiều rượu, thừa dịp anh nhắm mắt, lén bỏ thuốc vào chai rượu, nhẹ nhàng lắc, đưa tới trước mặt anh, nhẹ nói bên tai anh “Tuấn Vũ, em uống cùng anh!”

Bùi Tuấn Vũ theo bản năng cầm chai rượu uống một ngụm.....

Tiểu Thanh ngồi lên hai chân anh nói “Tuấn Vũ, em thật sự rất yêu anh......”

Bùi Tuấn Vũ nghe thấy giọng nói, theo bản năng muốn nhìn rõ người phụ nữ trước mặt nhưng mà dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ......

Hình ảnh trước mặt không ngừng đong đưa, anh cho rằng đó là người phụ nữ của mình, người phụ nữ khóc trước mặt anh, bây giờ lại ở bên cạnh anh......

Anh ôm người phụ nữ trên chân hôn môi cô......

Tiểu Thanh vừa hôn vừa cởi quần áo ngủ của mình......

Bùi Tuấn Vũ trở mình đè cô ta nằm lên ghế sa lon, điên cuồng hôn môi cô ta, đôi tay không ngừng sờ trước ngực người phụ nữ......

Người phụ nữ nằm dưới không ngừng rên “A........a.......”

Đỗ Lôi Ti ở trong phòng không ngừng nghĩ, cô không thể cứ như vậy lãnh tội, cô là người bị hại, tại sao lại phải nhạn tội xấu trước mặt anh chứ?

Cô đi ra khỏi phòng, ở trong hành lang nghe thấy tiếng động, cô đến gần phòng làm việc, bên trong tiếng vang càng rõ ràng hơn......

Bay giờ cô cảm thấy thật sự sợ hãi, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh......

Đi tới cửa phòng làm việc, cô nghe thấy âm thanh làm người ta đỏ mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.