Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 1




Vân Thiển Y nhìn Tiêu Thanh Hàn bạch y phiêu dật, phong thái tiên thiên, chu sa giữa trán như lấn át hết thẩy màu sắc khác trên đời, không nhiễm lữa dục trần này trong lòng bắt đầu nhãy nhót.

Là kích động, là mừng rỡ, mà còn là hoảng sợ.

Tại sao hắn ở đây?

“Nguyên lại tướng quân cũng thích xem người khác dập đầu” Lại một giọng nói khác vang lên. Phìa sau Tiêu Thành Hàn xuất hiện một bộ hồng y rực rỡ, người đến không ai khác chính là Minh Phong, vị hồng tu la tàn nhẫn một thời từng ở một kiếp khiến cho Vân Thiển Y chịu không ít đau khổ.

Lê Hân nhìn hai người bọn họ thì ão não một trận, hắn sao lại quên hai người này còn ở nội đường chứ.

Tử Y nhìn Tiêu Thanh Hàn ngẩn người, quên cả trên trán còn đang bị thương.

Minh Phong nhận được ánh mắt của Tiêu Thanh Hàn cười bất đắc dĩ hiểu ý, lấy một bình ngọc ra nhẹ nhàng lau vết thương rồi bôi thuốc lên trán Tử Y.

“Sao vậy, choáng váng rồi sao?” Minh Phong nhìn ánh mắt dại ra của Tử Y, cười nói: “Bản công tử hôm nay lần đầu tiên phục vụ cho một tiểu nha hoàn, nguoi hẳn là nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng. Sao lại biểu hiện như vậy, thật là...” Hắn lại lắc đầu, khuôn mặt mang theo ý cười: “Ngươi thật là làm cho bản công tử đau lòng”

Tiêu Thanh Hàn nhìn cho đến khi Minh Phong bôi thuốc xong mới quay sang nhìn Lê Hân

“Hân, từ khi nào ngươi lại thích xử phạt người khác như vậy?”

Lê Hân không nói gì, hiển nhiên vô cùng tức giận, cảm thấy chuyện này chưa xong lại có chuyện khác đến cảm thấy vô cùng phiền phức, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng Thượng không biết còn muốn nháo loạn tới mức nào/

Tử Y rốt cuộc tỉnh táo biết người đên là Quốc Sư lại muốn tiếp tục dập đầu thì bị Minh Phong ngăn lại

“Tiểu nha đầu ngươi muốn lãng phí thuốc của bản công tử sao?” Hắn một tay cất bình ngọc, lông mày nhăn lại: “Thuốc này là thiên kim khó mua! Ngươi lại dập dầu cái nữa, phải hay không bản công tử mất oan mấy trăm lượng bạc, ngươi nói xem món nợ này phải tìm ai?”

Tử Y cuối đầu xấu hổ, lại vụng trộm nhìn về phía trước nhìn Minh Phong yêu nghiệt phía trước, đứt quãng nói: “Tử Y thực sự... không có tiền...”

“Ha ha...” Tiếng cười vui vẻ của Minh Phong vang lên, làm vơi bớt không khí nặng nề.

Cười xong, lại nhìn Lê Hân: “Lê tướng quân, tiểu nha đầu này của ngươi thật đúng là dễ chọc cho người vui vẻ”

“Nữ tử đó không phải đến từ phủ tướng quân” Lê Hân lạnh nhạt nói. Sau đó nhớ đến người trong miệng Tử Y nói là Vân Tâm Nhược, ánh mắt toát lên là hận ý không kiềm chế, sau đó lại thay thế cái gì, tròng mắt thay đổi, có bi thương phức tạp lại có chút đau đớn không nói rõ. Hắn lại nhớ đến hình ảnh kia, nữ tử khóc thương tâm nhặt lên cái bảnh bao bẩn ăn một cách chậm rãi đầy nước mắt.

Hình ảnh đó cứ ảm ảnh trong đầu hắn, làm hắn không sao còn nhớ đến sự tộn tại của những người khác.

Giống như nhận ra sự khác thường của hắn. Tiêu Thanh Hàn quan tâm hỏi:

“Hân ngươi sao vậy?”

Lê Hân không nói gì cứ đờ đẫn nhìn Tử Y lại như không phải vậy, giống như là nhìn xuyên qua nàng nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ tràn đầy tang thương.

“Hân?” Tiêu Thanh Hàn nhíu mày, nhìn Lê Hân như là bị cái gì đó đả kích, rốt cuộc nhớ đến sự tồn tại của hai nữ nhân khác.

Hắn có thể khẳng định, những nữ nhân này, bao gồm cả tiểu nha đầu đang quỳ, hơn nữa nha đầu này hiển nhiên đang cầu xin gì đó. Tuy rằng không nắm rõ nguyên nhân, nhưng hắn chắc chắn sự khác thường của Lê Hân có liên quan đến những người này.

“Các ngươi là ai?” Ngữ khí bình tĩnh, nhưng cũng thể hiện khí thế to lớn...

Lời nói của Tiêu Thanh Hàn như đáng thức nàng. Vân Thiển Y khuôn mặt tái mét, đứng không vững, nếu không phải có Tri Dung đỡ thực sự nàng đã té ngã xuống đất. Nàng không nói được lời nào.

Tri Dung thấy tình thế không ổn liền tiến lên thay nàng nói chuyện.

“Tham kiến Quốc sư, tiểu thư nhà ta là Vân Thiển Y”

Ba chữ Vân Thiển Y làm cho ba nam nhân ở đây sắc mặt đột biến.

Đầu tiên là Minh Phong cười ha hả: “Nguyên lai là tướng quân phu nhân, thuộc hạ thất lễ”

Lê Hân sắc mặt u ám, không phải là vì liên quan đến Vân Thiển Y, mà cái tướng quân phu nhân kia làm hắn lại nhớ đến Vân Tâm Nhược.

Vân Thiển Y bên này hiện lên tái nhợt trong thấy. Trong lòng rốt cuộc nhận ra, sai là bắt đầu từ lúc nàng để cho Vân Tâm Nhược thay gả.

Vân Thiển Y lúc này toàn thây như nhúng vào nước lạnh, từ lòng bàn chân xộc lên từng trận hàn khí lạnh thấu xương. Chuyện xảy ra liên tục giống như ở kiếp trước làm nàng cảm giác như toàn thân đều bị tống vào địa ngục. Nàng cảm thấy thật lo sợ, cứ tiến triển này thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là...

Vân Thiển Y liếc nhìn lên cây trâm cài trên đầu, khi thấy bảo thạch được gắn trên ngọc sai nhoáng lên tia sáng, ánh mắt khủng hoảng thấy rõ,... ngoài nàng ra còn có một người tinh mắt khác cũng thấy sự khác thường.

“Đợt chút, đó là cái gì?” Minh Phong nghi hoặc, đột nhiên đứng dậy.

Tiêu Thanh Hàn và Lê Hân thấy ánh mắt Minh Phong đột biến, cũng nhìn theo tầm mắt hắn nhìn ngọc sai trên đầu Vân Thiển Y.

Khối bảo thạch kia thế nhưng lóe lên ánh sáng huỳnh quang mỏng manh.

Như sao băng lướt qua trên bầu trời, như sương mù lúc ẩn lúc hiện.

Tiêu Thanh Hàn cảm thấy có cảm giác rất thân thiết,... giống như gặp qua ở đâu rồi. Đột nhiên, hắn cảm thấy cổ tay mình nóng rực.

Nâng tay áo, Vân long xuất hiện.

Một tiếng hút không khí vang lên, kéo lên thần trí mọi người.

Vân long, song long hí châu, không ngừng chớp lóe, lại nhìn về viên bảo thạch kia huỳnh quang lại càng phát sáng mạnh mẽ. Hai đồ vật khác biệt lại mang trên hai người khác nhau, giống như là hô ứng cho nhau, kêu gọi nhau lại đến cùng một chỗ.

“Phách Nguyệt” Minh Phong kinh hô ra.

Minh Phong mắt ngọc lưu ly lúc này như rơi vào sương mù, một tầng ánh sáng bạc từ bảo thạch phát ra chiếu trên gương mặt hắn, dung nhan tuyệt lệ lại phát thêm một tầng lãnh ý, nhưng chu sa giữa trán lại càng thêm rõ ràng, càng thêm hoa mỹ.

Lê Hân ôm lồng ngực hơi cong người, sắc mặt đau đớn, Thiển Y sao có thể là Phách Nguyệt?

CHủ nhân Phách Nguyệt chính là mệnh định chi thê của Thanh Hàn, hắn không tin, nhưng mặc kệ hắn phủ nhận như thế nào, một trâm một vòng rõ ràng hòa hợp, ai cũng không thể hoài nghi chúng nó nhận biết nhau...

Hắn nhìn qua Vân Thiển Y, sau đó lại nhìn sang Tiêu Thanh Hàn tràn đầy là khủng hoảng, không thể nào tiếp thu việc bọn họ có quan hệ, lồng ngực đau đớn khiến hắn không thở được. Lui về sau vài bước, sau đó phóng như bay ra ngoài...

Nhìn thấy Lê Hân chạy như bay ra ngoài, Minh Phong quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn

“Quốc sư...” giống như hỏi, cũng giống như nhắc nhở.

Tiêu Thanh Hàn buông tay, ống tay áo hạ xuống che đi Vân Long, trâm cài trên tóc Vân Thiển Y cũng biến mất ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.