Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 15: Hội học sinh




Tiểu Tiểu huých khuỷu tay vào Lệ Thú, Lệ Thú cúi đầu xuống nghi ngờ nhìn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi hướng Huyết Yêu kiếm, Lệ Thú lại khẽ lắc đầu, nếu xác định là kiếm của Mạc Thượng Hành vậy hắn dù phải trả ra một giá lớn cũng lấy ra từ chỗ Mạc Thượng Hành, nhưng bây giờ đến Mạc Thượng Hành cũng không xác định được lai lịch của thanh kiếm này, hắn làm sao có thể vì việc riêng của mình mà đẩy Mạc Thượng Hành vào chỗ bất nghĩa đây?

Tiểu Tiểu trợn mắt, vỗ ngực một cái, ra vẻ biểu cảm "để ta lo cho". Lệ Thú nghi ngờ nhìn Tiểu Tiểu nhưng không ngăn cản.

"Cổ vương tiền bối, cái này..." Tiểu Tiểu thấy Cổ vương nhìn về phía nàng, bàn tay nhỏ bé đặt trên Huyết Yêu kiếm ở trên bàn: "Đã không phải của ngài, ngài có thể cho Thú ca mượn trước được không? Nếu thật sự có người đến lấy chúng ta sẽ đưa trở lại." Tiểu Tiểu thấy ánh mắt nghi ngờ của Mạc Thượng Hành, lập tức bổ sung thêm một câu: "thanh kiếm kia Thú ca có thể sử dụng đó!"

Mạc Thượng Hành nhìn Tiểu Tiểu, một lúc lâu cũng không nói gì, ánh mắt kia khiến Tiểu Tiểu có chút sợ hãi.

Ngay tại lúc Tiểu Tiểu cho rằng Mạc Thượng Hành sẽ không đồng ý, Mạc Thượng Hành thế mà chậm rãi đã mở miệng: "Cô nương, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu hay không?"

"Chính là lần đó ở quán trà mà!" Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Mạc Thượng Hành.

Cổ vương lắc đầu: "Không, không chỉ một lần kia, trước kia khẳng định ta đã từng gặp cô rồi."

Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Rất xin lỗi, tôi không nhớ rõ đã từng gặp ngài."

Mạc Thượng Hành nở một nụ cười hiền lành, khẽ vỗ hộp kiếm, dùng sức vỗ, dùng lực vừa đủ chụp thẳng lên trên hộp kiếm, rơi thẳng vào trong lòng Tiểu Tiểu: "Nếu cô nương đã mở miệng, trước hết gửi thanh kiếm này ở chỗ cô đi!"

"Ách..." Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn nhìn hộp kiếm trong lòng, lại nhìn Mạc Thượng Hành, khẽ gật đầu: "Đa tạ tiền bối!"

...

...

Nhận lời mời của Mạc Thượng Hành, đoàn người Lệ Thú ở tạm phủ đệ của hắn, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đang nghĩ đến chuyện trở lại Nam Dương. Tiểu Lệ Vân cũng bận rộn đang từ Minh vương bất động (tượng Phật không động) tiến hóa thành động vật bò sát, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu mỗi người đứng một bên, Tiểu Tiểu cầm trống bỏi dụ dỗ con trai mình, Lệ Thú chỉ là cầm điểm tâm ngẩn ngơ nhìn Lệ Vân qua lại.

"Con trai, đến bên nương này!” tiếng trống bỏi vang bùm bùm hấp dẫn sự chú ý của Lệ Vân, Lệ Vân lập tức dùng cả tay lẫn chân bò qua, đi được một nửa chắc là mệt mỏi, trực tiếp ngồi luôn xuống đất vươn hai tay đòi ôm ôm.

Lệ Thú cau mày nhìn Lệ Vân, không biết đang nghĩ gì.

"Thú ca, chúng ta khi nào thì quay lại Nam Dương vậy!" Tiểu Tiểu vẫn dụ dỗ Lệ Vân như trước, không quan tâm đến yêu cầu của Lệ Vân, bây giờ trẻ con cần đi nhiều mới tốt.

"Mạc tiền bối cũng không nói gì cho chúng ta rời đi." Lệ Thú thả điểm tâm vào bên cạnh tiểu tử béo, vân vê phần còn lại trên tay."Chúng ta không thể phụ ý tốt của trưởng bối."

"À!" Tiểu Tiểu trả lời một từ đơn độc, chuyện quay trở lại Nam Dương cũng không vội gì:"Vậy tiểu tử này chàng định làm gì bây giờ?" Tiểu Tiểu dùng trống bỏi trong tay chỉ chỉ Lệ Vân đang ngồi giận dỗi dưới đất. Tiểu tử này vì giơ tay cả nửa ngày mà không ai để ý mà ngồi bĩu môi hờn dỗi!

"Nên dạy toàn bộ cho nó." Lệ Thú ôm tiểu tử béo: "Hơn nữa, nên sớm đặt nền móng. Chờ tiếp thêm một tháng nữa, ta sẽ dùng nội lực giúp nó ôn dưỡng kinh mạch. Chờ nó đủ năm tuổi, là có thể dạy cho nó một ít tư thế cơ bản."

"Năm tuổi?" Tiểu Tiểu giật mình: "Có phải quá sớm hay không?" Để một đứa trẻ năm tuổi khổ luyện võ công không khỏi quá tàn nhẫn.

"Không còn sớm nữa đâu." Lệ Thú nhẹ nhàng kéo quần áo của Lệ Vân xuống: " lúc ta năm tuổi đã có thể gánh vác cơ bản Yêu Tuyệt kiếm phổ rồi."

Nghe thấy vậy Tiểu Tiểu thương hại nhìn thoáng qua con trai mình: con trai, không phải là nương nhẫn tâm đâu, là khí thế của cha con quá cường đại! con tự cầu phúc cho mình đi!

Còn đang cười a a Lệ Vân dường như còn chưa ý thức được vận mệnh tương lai bi thảm của mình, vẫn hưng phấn vung vẩy hai tay bé xíu trèo lên đầu Lệ Thú.

Lệ Thú lại đưa tay túm tiểu tử béo xuống dưới, ôm vào ngực:"Ta nghĩ, Mạc tiền bối sở dĩ có thể giữ chúng ta ở đây, có thể là bởi vì ông ấy không có con..."

Tiểu Tiểu bừng tỉnh, khẽ gật đầu: "Vậy chúng ta ở lâu thêm vài ngày là được rồi!"

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Mạc Thượng Hành đều đến thăm bọn họ, không nói chuyện ngươi lừa ta gạt của các bang phái lớn, không nói chuyện gió tanh mưa máu của giang hồ, chỉ nói chút việc nhà, tâm sự vài chuyện nhỏ linh tinh, thuận tiện bồng Lệ Vân, luôn mang đến cho tiểu tử béo các loại đồ ăn ngon chơi đùa thật vui vẻ, giống như một gia gia cưng chiểu cháu trai nhà mình vậy.

Tính ra, nếu Mạc Thượng Hành có con mà nói hẳn cũng tầm tầm tuổi bọn họ nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.