Khanh Khanh Của Tôi

Chương 24-2




Để ăn mừng Khuynh Vũ xuất quan, còn có chính là bọn nhỏ viện phúc lợi đã lâu không thấy được anh Khuynh Vũ, đều do Doãn Hàn Thác một mực chiếm cứ Khuynh Vũ, cho nên, Tiếu Mạc sét đánh không kịp bưng tai, đem Khuynh Vũ túm đi.

Doãn Hàn Thác rất tức giận, nhưng nhìn đến ánh mắt Khuynh Vũ khao khát, lại không đành lòng, liền để cho Khuynh Vũ đi viện phúc lợi cho đám khỉ nhỏ kia kể chuyện.

Ngồi ở trong phòng làm việc chính rầu rĩ xử lý văn kiện, nhận được tin người hợp tác lần này đã chờ tại phòng khách, Doãn Hàn Thác điều chỉnh tâm tình, đi gặp người hợp tác lần này, nghe nói đến đàm chính là tổng giám đốc công ty kia, còn là một phụ nữ, bất quá, Doãn Hàn Thác hiện tại đã đối với phụ nữ không có hứng thú.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Doãn Hàn Thác cho rằng nhìn lầm rồi. Ngược lại người đàn bà kia mỉm cười chào hỏi.

“Hàn Thác, đã lâu không gặp.”

“Hảo, đã lâu không gặp, Hân Khiết, như thế nào lần này là cô……”

“Như thế nào, không thể là em sao? Em mới từ tổng công ty triệu hồi.”

“A, phải không, Tiếu Mạc biết không?”

“Ảnh a, không có nói cho ảnh biết, bất quá, em lần này trở về muốn cùng Tiếu Mạc hảo hảo xin lỗi, hy vọng ảnh có thể tha thứ em, những năm này em phát hiện, kỳ thật chân chính rất tốt với em vẫn là Tiếu Mạc.”

“Đúng vậy a, Tiếu Mạc những năm này cũng rất không dễ dàng. Tôi đối với chuyện hai người cũng không hiểu rõ, cũng không nên nói cái gì.”

“Vâng, Tiếu Mạc đâu?”

“Hắn cùng Khuynh Vũ đi viện phúc lợi.”

Khuynh Vũ? Bạn gái Tiếu Mạc? Lý Hân Khiết âm thầm nhớ kỹ tên, cô lần này trở về chính là nghĩ một lần nữa tìm về Tiếu Mạc, dùng cảm tình năm đó Tiếu Mạc đối với cô, cô vẫn rất có tự tin, biết mình cúi đầu, Tiếu Mạc hẳn là tha thứ cô. Bất quá cô không nghĩ tới Tiếu Mạc lại có bạn gái, cô ngược lại muốn gặp gặp.

Bởi vì là người quen, hơn nữa hai công ty vốn đã thỏa đàm sinh ý, cũng sẽ không có quá lớn biến cố, cho nên, trực tiếp nắm tay ký tên.

Tiếu Mạc mang theo Khuynh Vũ đi viện phúc lợi, bọn nhỏ lại ầm ầm không có đi ra nghênh đón, về sau vừa hỏi, nói viện trưởng bệnh viện nhi lớn nhất T thị đến nơi này cho bọn nhỏ làm kiểm tra sức khoẻ. Tiếu Mạc kì quái, cái này kiểm tra sức khoẻ có tất yếu viện trưởng tự mình đến sao, về sau mới biết được là viện trưởng trẻ từ nước Mỹ trở về, người rất tốt, đang tại bên trong cùng bọn nhỏ chơi đâu.

Khuynh Vũ thật cao hứng nhìn thấy bọn nhỏ, bọn nhỏ nhìn thấy Khuynh Vũ cũng vui vẻ tới giúp Khuynh Vũ đẩy xe lăn, đổ lên trước mặt viện trưởng trẻ, còn rất tiểu đại nhân giới thiệu Khuynh Vũ cùng viện trưởng trẻ nhận thức.

“Xin chào, tôi là Nhậm Liệt Sở.” Nhậm Liệt Sở rất lễ phép đưa tay ra.

“Tôi gọi là Ngải Khuynh Vũ, nguyên ở viện phúc lợi này, rất hân hạnh được biết anh.” Khuynh Vũ thật cao hứng theo Nhậm Liệt Sở nắm tay, quay đầu lại chỉ Tiếu Mạc giới thiệu, chỉ thấy Tiếu Mạc đứng ở cửa ra vào ngơ ngác nhìn bên này. Nhậm Liệt Sở đứng lên, đối với Tiếu Mạc mỉm cười.

“Tiếu Mạc, đã lâu không gặp.”

Nguyên lai Nhậm Liệt Sở cùng anh Mạc là bạn a, lại thêm một bạn mới, còn là một bác sĩ nhi, thoạt nhìn là người rất tốt.

“Hừ, đã lâu không gặp, Khuynh Vũ, chúng ta cùng bọn nhỏ đi kể chuyện, anh cùng người này không phải rất quen.” Tiếu Mạc đen mặt, đẩy Khuynh Vũ liền đi ra ngoài.

Khuynh Vũ không giải thích được đã bị đẩy đi ra, bất quá, cậu còn không có xem qua Tiếu Mạc mặt đen, hôm nay xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy bác sĩ kia liền tức giận, chẳng lẽ hai người bọn họ quan hệ không tốt?

“Tiếu Mạc, ngươi chờ một chút, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Nhậm Liệt Sở đuổi theo, bắt lấy cánh tay Tiếu Mạc.

Tiếu Mạc bỏ qua tay của y, đầu đều không trở lại đẩy Khuynh Vũ đi. Khuynh Vũ nhìn mặt Tiếu Mạc, cũng không biết phải nói cái gì. Mà Tiếu Mạc tâm tình bây giờ là thiếu phần trầm tĩnh, thêm phần xao động. Vì cái gì người này đã trở lại, hắn cho là có thể cả đời không cần nhìn thấy y, không cần nghĩ đến đoạn chuyện cũ kia.

Buổi tối, Khuynh Vũ cùng Doãn Hàn Thác nói chuyện ở viện phúc lợi, Khuynh Vũ nhưng thật ra vô cùng thích Nhậm Liệt Sở, bất quá Tiếu Mạc bắt cậu không cần cùng người này tiếp xúc, nói y không phải là người tốt gì. Doãn Hàn Thác ôm Khuynh Vũ, cùng Khuynh Vũ nói một việc anh vẻn vẹn biết đến.

Tiếu Mạc trước kia cùng một cô gái yêu nhau, chính là Lý Hân Khiết. Nhậm Liệt Sở là anh em tốt cùng một xã đoàn của Tiếu Mạc, về sau Lý Hân Khiết thích Nhậm Liệt Sở. Nhậm Liệt Sở sau lại đi Mỹ lưu học, Lý Hân Khiết chạy theo. Cái này xong, hai người lại trở lại, bất quá nghe Lý Hân Khiết nói, cô vừa đi Mỹ liền cùng Nhậm Liệt Sở chia tay.

“Đã hết?”

“Ừ, đã hết.”

Khuynh Vũ cho rằng anh Mạc sẽ có một hồi kinh thiên động địa tình yêu, không nghĩ tới bị Doãn Hàn Thác nói đơn giản như vậy.

“Em cho là đang viết tiểu thuyết  a.” Doãn Hàn Thác vuốt dọc cái mũi Khuynh Vũ, cười nói.

Doãn Hàn Thác ôm lấy Khuynh Vũ, trở về phòng ngủ, này vài cái cuối tuần Khuynh Vũ bế quan, Doãn Hàn Thác đều không có đụng Khuynh Vũ, hôm nay hảo hảo ôm đủ, Khuynh Vũ thân thể vẫn là thật thoải mái a.

Khuynh Vũ biết rõ Doãn Hàn Thác nhịn thật lâu, vì không thương tổn cậu một mực nhẫn nại, kỳ thật Khuynh Vũ đã đem bản thảo phát đi, nhưng Khuynh Vũ còn làm bộ đang bế quan không có ra, đó là bởi vì cậu tại học tập, học tập một ít phương diện tri thức, cho nên có khi Khuynh Vũ đi ra ăn cơm, Doãn Hàn Thác còn hỏi Khuynh Vũ có phải sinh bệnh hay không, mặt sao lại hồng như vậy. Khuynh Vũ không dám xem nội dung trên DV, chỉ là lên mạng nhìn nhìn manhua, liền những kia manhua cũng làm cho Khuynh Vũ trên mặt hỏa thiêu, thì càng đừng nói những ‘chân nhân’ kia, cho nên Khuynh Vũ trực tiếp đem những đĩa kia thu vào, không dám giở ra.

Doãn Hàn Thác chỉ là ôm Khuynh Vũ cũng rất hưởng thụ mà chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, nhưng là đột nhiên cảm giác Khuynh Vũ không an phận chấn lên, Doãn Hàn Thác buông Khuynh Vũ ra, nâng cằm Khuynh Vũ, nhìn thấy mặt Khuynh Vũ hỏa thiêu, luống cuống thần, đừng thật sự là sinh bệnh.

“Khuynh Vũ, em làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Khuynh Vũ không nói gì, sờ soạng lên, cởi từng nút áo ngủ, sau đó thoát hạ, Doãn Hàn Thác nhìn thân thể Khuynh Vũ, nuốt nước miếng một cái, chỉ thấy Khuynh Vũ bắt đầu cỡi nút áo ngủ của Doãn Hàn Thác, cái này dù là nam nhân đần đến mấy cũng biết chuyện gì xảy ra, Doãn Hàn Thác lại là nam nhân tuyệt đỉnh thông minh, anh làm sao có thể không biết Khuynh Vũ muốn làm gì. Chờ Khuynh Vũ giúp anh thoát áo, lỗ tai Khuynh Vũ hồng nhanh nhỏ máu, cậu ngừng động tác, ngẩng đầu để sát vào mặt Doãn Hàn Thác.

“Anh Hàn Thác, em, em như vậy không thoát được quần……”

Không đợi Khuynh Vũ nói xong, Doãn Hàn Thác tựa như một đầu báo đỏ mắt, nhào tới. Không nghĩ tới Khuynh Vũ trở nên mị người như vậy, điều này làm cho Doãn Hàn Thác như thế nào chịu được. Tuy Doãn Hàn Thác rất vội vàng, nhưng mà không mất ôn nhu, hai người đều là lần đầu tiên, từ từ sẽ đến. Nhưng Doãn Hàn Thác không có cho thấy anh đây là lần đầu tiên, tuy Khuynh Vũ cảm thấy Doãn Hàn Thác lúc tiến vào thân thể của mình có chút xé rách đau đớn, nhưng quá trình sau đó là phi thường làm cho người ta hưởng thụ, khắc sâu cảm nhận được cảm giác nhân vật trên manhua, đau nhức cũng khoái hoạt.

Doãn Hàn Thác hôn toàn thân Khuynh Vũ, triệt để nhìn thẳng vào hai chân Khuynh Vũ, không có cảm giác, thực sự giảm bớt Khuynh Vũ đau đớn, nhìn không ra đôi chân này có bất kỳ chỗ thiếu hụt nào, chính là không nhúc nhích được. Nhưng Doãn Hàn Thác quyết định, anh muốn làm hai chân của Khuynh Vũ, để Khuynh Vũ có thể làm bất luận chuyện gì cậu muốn.

Khuynh Vũ nhìn thấy Doãn Hàn Thác giơ hai chân của mình tựa hồ ngừng nửa ngày, lại không thể như người khác đồng dạng duỗi chân, đành phải đỏ mặt nói chuyện.

“Anh Hàn Thác, làm sao vậy, cái kia, ngủ đi.”

“Ngủ? Mới một lần em đã nghĩ ngủ?” Doãn Hàn Thác phục hồi tinh thần lại, cười tà nhìn ‘hồn ma’ nhỏ đang đỏ mặt.

“A? Còn muốn đến?” Khuynh Vũ tuy cũng rất nghĩ, nhưng là cái kia đau đớn……

Doãn Hàn Thác thật sự là không nói gì, hay nói giỡn, là chính bản thân cậu câu dẫn anh nha, một lần? Cũng quá xem thường anh a. Khi dễ hôn lại cắn môi Khuynh Vũ, ‘chiến dịch’ lại một lần nữa bắt đầu.

Khuynh Vũ cứ như vậy bị Doãn Hàn Thác ‘hầu hạ’ được thẳng đến mệt ngủ. Doãn Hàn Thác cười giúp Khuynh Vũ thanh lý qua, cũng ôm Khuynh Vũ hạnh phúc ngủ.

Ngày hôm sau, dựa theo lẽ thường, Khuynh Vũ xương sống thắt lưng lưng đau, nhưng là vừa mở mắt liền thấy được Doãn Hàn Thác ngủ mặt, bởi vì rất gần cho nên thấy rất rõ ràng, vuốt đôi mày đầy mị lực, hai mắt, cái mũi, môi, Khuynh Vũ giương lên khóe miệng, mà Doãn Hàn Thác cũng giương lên khóe miệng, mở to mắt hôn Khuynh Vũ.

Hai người ngọt ngào được thiểm mù hai mắt chúng sinh, dì Dương cũng rất cao hứng, bởi vì bà đã đem hai người bọn họ định nghĩa một đôi. Thẳng đến tối muộn Tiếu Mạc xách hành lý đến nhà bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.