Khang Linh - Cô Gái Của Màn Đêm

Chương 12




Cầm thú



Đây là hai câu chuyện xưa của cầm thú…

Màn ảnh 1:

Đâm đầu vào tường xin dùng sức cùng Thiên sứ gãy cánh, Mi cái tên tiểu yêu tinh mấy ngày nay đã nhàm chán càng nhàm chán. Nguyên nhân chủ yếu, đương nhiên là không có đối tượng đùa giỡn. Bố Bố bận công tác, hội trưởng đại nhân đuổi bản thảo. Vũ Điệu Đom Đom, Đẹp thay một đóa hoa lài, Phong Hoa Tuyết Nguyệt và Tiện Thần lại thường xuyên mất tích.

Vì vậy các cô cũng chỉ có thể kéo cậu em đáng yêu Hạnh phúc, ở nơi nào này YY đến YY đi. Mặc khác nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, có một loại thương cảm tưởng đắng nhớ ngọt. Sau đó lại kể cho người mới chút chuyện thú vị năm đó.

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Hôm nay sao chỉ có bạn trẻ Tiện Thần online, Tuyết Nguyệt đâu?

[Công hội] [Tiện Thần]: Ách…

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Đáp án không cần phải nói

[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Cầm thú!

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Cầm thú!

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Em nói anh Tiện Thần sao lại cứ ‘Ách… ’ như vậy như vậy

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Nghe nói năm đó bạn trẻ Tiện Thần còn cầm thú hơn!

[Công hội] [hạnh phúc, ở nơi nào]: 0.0

[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Quần chúng không rõ tình huống vây xem

[Công hội] [Tiện Thần]: Tôi làm gì…

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Nghe nói lúc ấy cậu một bên gọi Tuyết Nguyệt của chúng ta là bà xã còn một bên lại nói các cậu chỉ là anh em

[Công hội] [Tiện Thần]: Ách…

[Công hội] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Sau đó thì sao

[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Em là cái tên nhiều chuyện

[Công hội] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Sư phụ dạy khéo~

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Trẻ nhỏ dễ dạy…

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Sau đó Tuyết Nguyệt không để ý cậu ta, sau đó tên tiện công nào đó mới tỉnh ngộ cái mà cậu ta gọi tình anh em thật ra là lưỡng tình tương duyệt. Tên tiện công nào đó mất tích một khoảng thời gian đột nhiên nhô ra chạy đến nhà người ta…

[Công hội] [hạnh phúc, ở nơi nào]: A! Sau đó thì sao! Sẽ không phải là…

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Tuyệt đối là thế!

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Sau đó tên cầm thú đó đem Tuyết Nguyệt cường ¥#%… &!

[Công hội] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt]: 凸, em gái cô! Cô mới bị cường, rõ ràng là ông đây cường cậu ta!

[Công hội] [hạnh phúc, ở nơi nào]: Ách…

[Công hội] [Tiện Thần]: Bà xã, 

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Thì ra là thế

[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Được rồi…

[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Tuyết Nguyệt đừng kích động, bọn tớ tin cậu  Thật đó!



Màn ảnh 2:

Vào một buổi tối không trăng không sao nào đó, bên ngoài gió Bắc vù vù, tuyết rơi cũng vô cùng dày!

Phó Doanh cũng chính là Vũ Điệu Đom Đóm, đồng ý tới chỗ Hạ Cẩn chơi vài ngày. Sau đó chú dê con tiến vào ổ của con chó sói dẻo mồm dẻo miệng.

Hạ Cẩn ân cần chu đáo, sớm mua một đống nguyên liệu nấu ăn, tự mình xuống bếp làm cơm cho em ấy. Trước không nói hương vị thế nào, nhưng bày trên bàn khá đúng chỗ, nhìn qua cảm thấy nếu đem đi bán cũng không tồi. Ai đó còn đặc biệt mua một chai rượu đỏ XXX năm, đương nhiên với ý đồ bất lương, đây cũng tính là lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết…

Không khí bữa tối khá tốt, Phó Doanh sau khi uống rượu rất ngoan ngoãn, hôn em ấy cũng không trừng mắt cũng không xù lông, như vậy nếu đặt ở ngày thường, chắc chắn không được tự nhiên nửa ngày. Hơn nữa trên mặt em ấy có chút đỏ, mắt chớp chớp, chớp đến tâm Hạ Cẩn ngứa ngáy không chịu nổi.

Sau đó con chó sói mang chú thỏ trắng ngoan ngoãn lên lầu vào phòng ngủ, thời cơ tốt như vậy không thể lãng phí a. Rèm cửa trong phòng thả xuống, đèn ấn tắt, chỉ có mỗi đèn ngủ trên đầu giường còn sáng, không khí đầy ý vị kiều diễm.

Hạ Cẩn cởi hết quần áo hai người, nhẹ nhàng trêu chọc vuốt ve người dưới thân, trong phòng tiếng rên rỉ không ngừng, hơi thở cùng nhịp thân thể quấn nhau.

Không khí tốt như thế, Hạ Cẩn cẩn thận đâm một ngón tay vào hậu huyệt xiết chặt, từ từ mở rộng ma sát ra vào. Phó Doanh thở dốc rên rỉ, ý thức mơ mơ màng màng, chỉ cầm lấy tay Hạ Cẩn, không cự tuyệt.

Ngay tại bước ngoặt quan trọng, chuông cửa ‘đinh đinh’ vang lên không dứt…

Hạ Cẩn vốn không có ý định để ý tới chuông cửa, chỉ là lần đầu tiên oán giận chuông cửa nhà mình sao lại vang như vậy, ngày mai nhất định phải đổi cái mới mới được. Nhưng ai có thể ngờ chuông cửa kia cứ vang lên không dứt!

Phó Doanh dưới thân mặt nhăn mày nhíu đẩy ra, Hạ Cẩn lập tức ủ rũ cúi đầu.

“Anh ra mở cửa đi.”

“Vậy em chờ anh trở lại, đã trễ thế này ai còn đến gõ cửa không biết. Không phải Lâm Kỳ tới lấy bản thảo của A Đằng chứ, chờ anh một chút.” Hạ Cẩn không đợi em ấy nói không, nhanh chóng nhảy xuống mặc quần áo chạy như bay.

Có điều ai ngờ tới ngoài cửa không phải Triệu Tư Đằng cũng không phải Lâm Kỳ, mà là một tiểu nam sinh trung học không quen biết… , sau đó mở miệng gọi… “Anh Hạ Cẩn”…

Sau đó…

Sau đó anh Hạ Cẩn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch…

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ái yo, cầm thú ăn không được thịt a

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Hừ, ai nói anh ăn không được, chỉ có lần đó là ngoài ý muốn

[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]:  Mùi vị rất ngon

[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Cầm thú…



~Toàn văn hoàn~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.