Khai Quốc Công Tặc

Chương 8: Tử Phong đau lòng




Lý Thừa Uyên nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông: - Đứng cao nhìn xa mới thấp sự chênh lệch, lúc này cả bước đang phát triển như tàu cao tốc, các tỉnh thành anh em láng giềng đang cố gắng vượt mặt lẫn nhau, thị trường thay đổi chóng vánh, cơ hội trôi qua quá nhanh. Nếu như chúng ta cứ áp dụng lề thói suy nghĩ kiểu cũ, vận dụng khuôn mẫu, không dám đảm đương, sợ trách nhiệm, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển.

- Vì vậy chúng ta cần phải cho ra một lý niệm mới, đó là Nam Giang cần phải cho ra khí phách của mình, có gan tự khiên chiến với mình, đánh vỡ tất cả tập quán cổ lổ sĩ không hợp lý, đảm đương với những chuyện đại sự, nói được làm được, bàn chân bước đi sinh ra gió bão, liên tục đẩy mạnh công tác...Cũng chỉ như vậy thì tỉnh Nam Giang mới có thể tiến lên nhanh hơn, làm tốt công tác của mình, tranh thủ vị trí đứng đầu.

Vương Tử Quân nghe những lời tuyên ngôn hăng hái của Lý Thừa Uyên mà thật sự cảm động. Nói một cách khách quan thì Lý Thừa Uyên thật sự đã suy tư rất nhiều vì sự phát triển của tỉnh Nam Giang, nói chung đây là lý niệm trong văn kiện: "Mục tiêu cao hơn một bậc, biện pháp nặng hơn một bậc, pháp triển cao hơn một bậc!" của Lý Thừa Uyên.

Lý Thừa Uyên nói như vậy một lần nữa khẳng định tất cả vì mục tiêu phát triển kinh tế với Vương Tử Quân, bây giờ tình hình phát triển kinh tế quá khẩn cấp, kinh tế Nam Giang là vinh dự không phải của riêng Lý Thừa Uyên, còn liên quan đến địa vị của Nam Giang trong nước, điều này thật sự rất đáng tin.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà và cảm thấy rất đắng, nhưng hắn nhất định phải làm tốt điều này, nếu như không thu phục được Lý Thừa Uyên, hắn lấy cái gì để đi thu phục Diệp Thừa Dân.

Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Chủ tịch Lý, tôi thật sự ủng hộ lời nói của ngài, chúng ta cần phải có dũng khí chặt đứt cổ tay với yêu cầu của tình hình phát triển kinh tế thời đại mới của Nam Giang. Chúng ta không nên dựa giẫm, phải can đảm xông lên, có gan sáng tạo sự nghiệp, gấp rút đẩy mạnh phát triển.

- Nhưng này chủ tịch Lý, mặc dù chú trọng phát triển kinh tế thế nhưng cũng không nương tay với những phương diện khác. Hoàn cảnh phát triển kinh tế ưu việt sẽ là điều kiện tiên quyết để đẩy nhanh phát triển kinh tế, mà hoàn cảnh đó không những chỉ là sự giúp đỡ từ chính sách, còn liên quan đến cuộc sống và y tế.

Vương Tử Quân nói đến đây làm cho hai chân mày của Lý Thừa Uyên khẽ nhíu lại, hắn bình tĩnh nói ra những lời vừa rồi chủ yếu muốn nhắc nhở Vương Tử Quân nhìn vào đại cục, không ngờ mình nói rát miệng mà như đàn gảy tai trâu, Vương Tử Quân vẫn níu kéo không tha.

Tuy bây giờ Lý Thừa Uyên cảm thấy sự kiện mà sở y tế báo cáo lên trên cực kỳ đáng chú ý, thế nhưng nếu cho ra động tĩnh quá lớn, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu cho sự phát triển Nam Giang? Lúc này Lý Thừa Uyên thiếu chút nữa thì nổi trận lôi đình, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, oán hận thầm nghĩ có phải anh cố ý đối nghịch với tôi? Anh làm vậy để làm gì? Anh đúng là quá thiển cận, tư tưởng quá hẹp, bị lá cây che mắt núi Thái Sơn.

Nhưng Lý Thừa Uyên cũng không phải là người bình thường, hắn nhanh chóng khống chế tâm tình của mình, sau đó nở nụ cười bình tĩnh nói: - À, trưởng phòng Tử Quân nói đúng, quan điểm của anh cũng không phải không có lý. Năm xưa tôi cũng từng nắm công tác văn hóa giáo dục và vệ sinh, tôi cũng không xa lạ gì phương diện này. Vì vậy ý kiến của tôi là chúng ta không nên qua loa chủ quan ở phương diện này, cũng không nên sợ bóng sợ gió, chính mình dọa mình. Tôi vẫn chú trọng câu nói cũ, đó là phát triển kinh tế mới là đạo lý cứng, nhưng cũng không thể thiếu hoàn cảnh ổn định, anh thấy thế nào?

Lý Thừa Uyên chính là Lý Thừa Uyên, nếu muốn nói vài ba câu mà thuyết phục được thì căn bản không đơn giản. Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Lý Thừa Uyên, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, lại nghĩ đến tính toán của mình trước khi đến.

Nói thật thì Vương Tử Quân cũng không muốn đi đến mức làm ồn ào lên với Lý Thừa Uyên, nhưng sự việc như vậy hắn còn đường lui sao? Hắn không còn đường lui nữa rồi. Tuy hắn không thể nói ra lý do của mình, thế nhưng hắn cần phải kiên trì vì khả năng thay đổi kết quả của mình.

- Chủ tịch Lý, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của ngài, nhưng lợi ích của quần chúng không phải là nhỏ, tôi cảm thấy có đôi khi chúng ta cần phải suy xét cho đầy đủ, kết hợp cả hai bề. Hơn nữa nếu đẩy mạnh công tác y tế phòng dịch và phát triển kinh tế sẽ càng tăng thêm sức mạnh, cũng không phải không thể phát triển kinh tế. Vương Tử Quân nói đến đây thì nghiêm trang cho ra lời đề nghị: - Nếu như hai người chúng ta không ai thuyết phục được ai, tôi cảm thấy cần cho nhiều đồng chí ở Nam Giang cùng thảo luận.

Vẻ mặt Lý Thừa Uyên chợt biến đổi, tuy Vương Tử Quân nói rất uyển chuyển nhưng ý nghĩa là quá rõ ràng, sao hắn không hiểu cho được? Cảm giác tức giận chợt bành trướng, Lý Thừa Uyên thiếu chút nữa thì đứng thẳng người lên.

Nhưng một khi liên quan đến hội nghị thường ủy thì Lý Thừa Uyên cảm thấy mình khó thể thắng được, Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ quá cao trong hội nghị thường ủy, hắn khó thể nào so sánh được. Hơn nữa lúc này thái độ của Diệp Thừa Dân quá mập mờ, Lý Thừa Uyên lại chỉ cần một chữ "ổn".

Bản thân Lý Thừa Uyên cần một chữ "ổn".

Lý Thừa Uyên hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh nhắc đến những điều này làm tôi thấy nên suy xét, nhưng tôi có quá nhiều việc cần làm, tinh lực cũng chỉ có hạn, anh nếu cảm thấy nó quan trọng như vậy, tôi chỉ sợ mình quá bận rộn không thể nào nắm chặt được.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Thừa Uyên và hiểu tính toán đó là gì. Sau khi phát hiện không làm gì hơn được thì Lý Thừa Uyên chọn phương diện thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp lại có điều kiện.

Điều kiện của Lý Thừa Uyên chính là tôi không làm, anh nói nó quan trọng, tôi đồng ý với anh, nhưng bản thân anh phải là người phụ trách công tác này, nếu tương lai có vấn đề thì anh phải là người gánh chịu.

Vương Tử Quân cũng không nổi giận vì trò đưa đẩy của Lý Thừa Uyên. Người ta luôn coi mình là trung tâm, cho dù anh có bình tâm tĩnh khí thế nào khi có chuyện nguy hiểm thì bản năng đầu tiên cũng là bảo vệ tốt chính mình. Hơn nữa lúc này Lý Thừa Uyên nóng lòng muốn cho ra thành tích, còn chưa tu luyện đến mức đắc đạo.

Lý Thừa Uyên đã nhìn thấy làm kết quả gánh chịu trách nhiệm khi thực hiện phương án kia, thế là hắn cần phải vững vàng để không cho ra bất kỳ sai lầm nào trước hội nghị thường ủy. Dưới tình huống không cản tay được Vương Tử Quân, mình nên vứt bỏ nó đi, không quan tâm, điều này là quá bình thường. Vương Tử Quân cười cười nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Cứ xử lý theo ý kiến của chủ tịch Lý.

Hai người nói hết chuyện chính, sau khi uống vài ngụm trà lại nói sang vài việc vặt. Lý Thừa Uyên nói với Vương Tử Quân rằng Chử Vận Phong sống ở thủ đô rất tốt, thượng cấp thừa nhận năng lực của chủ tịch Chử, giao cho lãnh đạo không ít nhiệm vụ.

Vương Tử Quân biết rõ năng lực của Chử Vận Phong, sau khi nghe nói Chử Vận Phong được ủy thác trách nhiệm thì cũng rất vui vẻ. Hai người hẹn nhau có thời gian rảnh sẽ đi gặp mặt lãnh đạo, sau đó Vương Tử Quân đứng lên cáo từ.

Lý Thừa Uyên thấy Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi, khi tiễn chân ra khỏi cửa thì nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bây giờ tôi cần một chữ "ổn", thế nhưng anh càng cần "ổn" hơn cả tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.