Khai Quốc Công Tặc

Chương 29: Lãnh thư




An Na đã nghĩ qua, lũy thừa về độ khó của chuyện này rất cao.

Đối với Đông Đình Phong, trong lòng cô ta luôn nghi ngờ một cảm giác lo được lo mất rất khó tả, người đàn ông này quá thâm sâu, cô ta căn bản không thể biết được hắn nghĩ gì.

Bởi vì mẹ cô ta và mẹ hắn là bạn thân nên từ nhỏ đã quen biết, nhưng loại quen biết này chỉ là quan hệ xã giao, có một thời gian dài, hắn gần như tồn tại một cấp bậc "anh trai" đối với cô ta. Thậm chí cô ta còn cảm thấy, sự bảo vệ và chăm sóc của hắn đối với cô ta chỉ là cảm giác do cô ta tự nghĩ.

Nếu không phải 5 năm trước, cô ta đã từng dũng cảm quên mình nhào đến cứu hắn, giúp hắn tránh khỏi một tai nạn do ai đó sắp đặt thì có lẽ bọn họ vẫn luôn tồn tại quan hệ không xa không gần đó.

Cô ta nhớ rất rõ, sáng sớm sau ngày tai nạn xảy ra, chân cô ta bị thương nên phải nằm viện, hắn đã đến thăm cô ta, còn mang đến điểm tâm do đầu bếp Đông gia làm nữa. Hắn đẩy xe đưa cô ta đến bãi cỏ, hai người đều không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn ngắm những tia nắng ban mai nhàn nhạt, cô ta chậm rãi ăn sáng, nhìn thấy nam nhân ngồi trên bãi cỏ, tuấn tú ôn nhu, nét mặt mang ý cười vô cùng dễ gần.

Cô ta vì vậy mà không kìm được lòng, đột nhiên tỏ tình với hắn:

“Anh Cẩn Chi, em không biết em còn sống được bao lâu, em muốn cuộc đời mình không có gì để hối tiếc, thanh xuân vội vã tàn phai, em muốn nhân lúc mình còn có thể tận hưởng ánh nắng ban mai này mà nói với anh: Em rất thích anh. Em không dám đòi hỏi tương lai có thể cùng anh thiên trường địa cửu, tim của em không thể chống đỡ được lâu. Em chỉ muốn trong cuộc sống ngắn ngủi của mình sau này có thể thường xuyên nhìn thấy anh, sớm tối có thể thấy anh cười...”

Giờ phút đó, Đông Đình Phong hơi ngẩn ra, cô ta lúng túng nghiêng mặt, hai tay quàng qua cổ hắn, đột nhiện muốn dâng hiến một nụ hôn, vốn là cô ta muốn hôn hắn, nhưng hắn lại giật mình, nên cô ta chỉ hôn được khóe môi hắn, cảnh này vừa lúc được cánh nhà báo đang săn lùng tin tức về vụ tai nạn chụp được.

Đây là bức ảnh đầu tiên Đông Đình Phong bị chụp đang hôn với một người phụ nữ, vừa được công bố, hiệu quả kinh người, nó trở thành đề tài nóng hổi trên khắp các mặt báo tài chính, kinh tế tin năm đó. Sau này, đám paparazzi đã đã thuê dệt lên chuyện tình của hắn và cô ta.

Năm 14 tuổi, lúc cô ta từ thư viện trở về nhà, mưa rơi tầm tã, cô ta đang đợi ở chạm xe bus thì hắn lại phóng xe qua, nhìn thấy cô ta như vậy, hắn đành miễn cưỡng mở cửa xe, hỏi cô ta có cần đi nhờ không, lúc đó khuôn mặt cô ta vui mừng xen lẫn với kinh ngạc.

15 tuổi, ở trường, cô ta được một nam sinh khóa trên tỏ tình, Đông Đình Phong đến đón em gái hắn, nhìn thấy vậy không nói lời nào liền đến trước cầm lấy cặp sách của cô ta rồi dắt cô ta đi, để lại nam sinh kia tinh thần suy sụp chết lặng.

16 tuổi, trong vũ hội ở Đông gia, cô ta cùng hắn nhảy, cô ta cười tươi như hoa, còn khóe môi hắn cũng hơi nhếch lên nói chuyện thân mật với cô ta.

17 tuổi, trong buổi họp lớp, cô ta bị chuốc say, thiếu chút nữa bị người ta bắt nạt, đúng lúc đó hắn lại đi qua, đánh đuổi tên nam nhân ti tiện muốn làm trò càn rỡ với cô ta, sau đó trực tiếp ôm cô ta về.

18 tuổi, hắn có rất nhiều tâm sự, hắn thường ra bãi biễn hóng gió, cô ta và Đông Lôi đi tìm hắn, dưới ánh chiều tà, Đông Lôi nhặt vỏ sò, cô ta ở bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn hắn chăm chú để mặc mái tóc bị gió thổi bay...

Những thoáng gặp gỡ đó, hoặc là cố tình, hoặc là vô ý đều được cô ta ghi nhớ rất rõ. Năm 19 tuổi, sau khi bức ảnh hôn nhau thân mật kia được tung ra thì người tình bao năm của Đông đại thiếu cứ như vậy bị báo chí tranh nhau lôi ra.

Sau đó, Đông Đình Phong không nói lời nào, cũng không phủ định. Quan hệ “nhân tình” của bọn họ cứ như vậy được xác định.

20 tuổi, Đông Đình Phong giúp công ty của ba An Na phát triển trở lại, còn đem số 10 Ngự Cung tặng cho cô ta.

Năm 21 tuổi, đám nhà báo chụp được rất nhiều ảnh Đông Đình Phong cùng vợ chồng An Đức ra khỏi nhà lúc nửa đêm, nên mới có chuyện số 10 Ngự Cung được coi là ổ ong bướm của Đông đại thiếu bên ngoài. Chỉ là cùng lúc đó, hắn lại bị chụp với một cô gái khác rất nhiều ảnh mờ ám, nên các báo đã giật típ: Đông đại thiếu đang gặp gỡ rất nhiều nữ nhân.

Đương nhiên, phần lớn những chuyện này đều là suy đoán, Đông đại thiếu chưa từng mở họp báo đính chính gì, An Na cũng không quan tâm.

Mẫu thân đã từng nhắc nhở cô ta:

“Nam nhân bên ngoài xã giao, gặp gỡ làm vui, không cần phải bận tâm, cũng không cần truy cứu.”

An Na vẫn luôn mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, bởi vì cô ta cũng không rõ mình còn sống được bao nhiêu năm nữa, nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ khiến mình không thoải mái, lúc đó, cô ta chỉ có một hy vọng là có thể nhân lúc còn sống được ở bên hắn.

Hôm nay không thế nữa, sau khi hắn thuyết phục cô ta phẫu thuật ghép tim thành công xong, khát khao lớn nhất lúc này của cô ta chính là có thể làm vợ hắn.

Nhưng từ sau khi phẫu thuật xong, cô ta luôn cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ không thể kéo lại gần, hơn nữa còn càng lúc càng xa. 

Có một nỗi sợ vô hình đang bao lấy cô ta.

***

Phòng VIP khoa tim mạch, bệnh viện Mai Loan, An Na ngồi tựa lưng vào thành giường, trên người mặc đồng phục bệnh nhân, gắt gao nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Tiểu An, sao lại ngây ra thế? Đợi điện thoại à?”

Mẹ An Na, Chu Huệ đi vào, nhìn thấy con gái mặt mày ủ rũ, nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Dạ, hôm nay anh ấy chưa gọi điện cho con!”

An Na yếu ớt nói, tâm tình phiền muộn cầm điện thoại chui vào chăn:

“Mẹ, rốt cuộc anh ấy sao vậy? Cho dù người không đến thì điện thoại cũng nên gọi đến chứ, mẹ nói có phải không? Con rất nhớ anh ấy. Nhưng hiện tại con lại không thể xuất viện, không cách nào gặp được anh ấy, trong lòng cũng không hiểu sao cứ bồn chồn, lo lắng!”

Tối qua, sau khi Đông Đình Phong vội vàng cúp máy, hắn cũng không có gọi lại. Cô ta thất vọng vô cùng, cảm giác bất an chưa từng có trước đây lại lần nữa hiện lên. Sau đó, cô ta gọi lại, nhưng điện thoại toàn bận. Cuối cùng cô ta gọi điện hỏi Đông Lôi:

“Lôi Lôi à, anh cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nó nghiêm trọng đến mức cần phải ở nhà tĩnh dưỡng sao?”

Đông Lôi nghe thấy câu hỏi này chỉ lấp lửng nói:

“Chuyện này em cũng không thể nói với chị, tóm lại rất nghiêm trọng, chị đừng hỏi nữa!”

“Này, Lôi Lôi, rốt cuộc chị có còn là chị em tốt của cô không? Trước đây, không phải cô đã đồng ý với chị nhất định sẽ giúp chị nắm được trái tim anh trai cô sao... Hiện tại, ngay cả cô cũng giấu chị... Nguyên nhân gì mà không thể nói?”

Đông Lôi vội hỏi:

“Cái gì có thể biết thì anh trai em sẽ nói với chị.”

“Không phải cô không biết, anh trai cô không thích nói nhiều...” Cô ta nhẹ nhàng oán giận.

“Cho nên em cũng rất buồn bực. Em nói này, chị An Na, anh trai em ở nhà, ngay cả em và mẹ còn nói được, vậy tại sao chị là bạn gái anh ấy anh ấy lại không nói? Theo lý mà nói, anh ấy coi chị là bạn gái anh ấy, hơn nữa mấy năm nay vẫn vậy, vị trí Đông phu nhân sau này không ai khác ngoài chị, tại sao chị không nắm nổi tâm tư của anh ấy.”

Đối mặt với loại nghi vấn như vậy, An Na cũng đành chịu, đây chính là chuyện khiến cô ta đau đầu nhất.

“Đầu óc anh cô làm sao chị có thể hiểu được? Anh ấy có tâm sự chưa bao giờ nói cho chị cả.”

“Vậy em càng không hiểu, trước nay chị làm bạn gái anh ấy thế nào vậy? Làm thế nào để có thể ở bên anh ấy? Chị An Na, em rất muốn hỏi chị, lúc bình thường anh ấy có dùng ánh mắt ấm áp, tràn đầy khát khao nhìn chị không... Có nói lời yêu thương với chị không?”

“Đương nhiên... Đương nhiên có...”

“Nếu đã vậy thì chị lo lắng cái gì? Em có cảm giác bất an với Kiều Sâm là bởi vì từ trước đến nay tên khốn đó chưa bao giờ nói một câu tình cảm nào với em... cũng chưa bao giờ nhìn vào mắt em một lần.”

An Na gọi điện đến vốn là muốn từ Đông Lôi nghe ngóng chút tin tức của Đông Đình Phong, nhưng nha đầu này cứ như uống nhầm thuốc vậy, không hề nói ra nửa chữ về tình hình dưỡng bệnh của Đông Đình Phong ở nhà. Sau đó, Đông Lôi lại còn lôi cả Kiểu Sâm vào, cô ta thật sự không thích nghe chuyện của Đông Lôi và Kiều Sâm nên liền mượn cớ có y tế vào kiểm tra rồi vội vàng cúp máy.

Tâm tình cô ta không có vì vậy mà chuyển biến tốt lên, ngược lại càng thêm bất an.

Bởi vì cô ta đã nói dối với Đông Lôi.

Đông Đình Phong chưa từng nói nửa lời tình cảm với cô ta, ánh mắt người đàn ông này nhìn cô ta mãi mãi là băng lãnh như vậy. Mặc dù thỉnh thoảng có hôn cô ta, nhưng không phải môi mà là hôn trán...

Đây là cô tự nhủ: Cõ lẽ đó là bởi vì lí do hắn thích sạch sẽ.

Cô ta đã biết người đàn ông này hai mấy năm nhưng đến tận hôm nay, cô ta căn bản chưa bao giờ thấy hắn thể hiện tình cảm với một người phụ nữ nào đó.

Mặc dù một vài tin đồn mà báo giới lùm xùm lên thỉnh thoảng có đăng kèm mấy tấm ảnh của hắn và mấy cô gái khác, nhưng bất luận mấy tấm đó là do kí giả hay mấy tên săn ảnh kia chụp thì đều chỉ ghi lại nét mặt băng lãnh đó của hắn.

Có lúc An Na còn lấy mình ra so sánh với mấy người phụ nữ kia, cô ta muốn được hắn đối xử một cách đặc biệt, cho nên thỉnh thoảng cô ta lôi hắn cùng chụp ảnh với mình. Mỗi lần, mặt cô ta đều mỉm cười sung sướng, còn hắn vẫn nét mặt đó, vẫn ánh mắt đó, băng lãnh đến tuyệt cùng. Những lúc ấm áp, ôn nhu không phải không có, nhưng tóm lại, ít lại càng ít.

Mấy năm nay, mặc dù Đông Đình Phong thường xuyên đến thăm cô nhưng thời gian hai người ở riêng với nhau không nhiều.

Thỉnh thoảng mới ngồi được với nhau thì hắn thường làm những việc như: pha trà, cầm một tờ báo và dán mặt vào đó suốt mấy tiếng đồng hồ, còn cô ta chỉ ngồi bên cạnh.

Thỉnh thoảng hắn sẽ quan tâm đến xu hướng thời trang bên Pháp. Lúc đó, bọn họ sẽ có một vài câu hỏi qua lại. Ví dụ như hắn sẽ hỏi cô ta thích quần áo như thế nào? Bộ nào là thời thượng? Bộ nào là thanh lịch? Bộ nào được may với số lượng có hạn? Bộ nào được tính vào hàng vô giá?

Nếu như cô ta cường điệu nói ra vài bộ thì chỉ mấy ngày sau, những bộ đó sẽ được gửi đến cho cô ta.

Có lúc hắn rất chu đáo, lúc cô ta ngủ còn cẩn thận đắp chăn cho cô ta. Nhưng có lúc hắn lại rất thờ ơ, ví dụ như quà tặng sinh nhật mỗi năm của cô ta đều là trợ lí của hắn đặt mua. 5 năm trước quan hệ của bọn họ có tính đột phá, nhưng sau đó hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề cùng cô ta chúc mừng sinh nhật. Bởi vì mỗi lần, hắn đều ở ngoài không thể về được.

Bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đó là tình trạng mấy năm qua của bọn họ.

Vả lại, thời gian ở bên nhau, hắn cũng không giống như mấy nam chính trong mấy bộ phim truyền hình, vì xa cách lâu ngày mà thương nhớ, mà nóng lòng muốn gặp mặt. Hắn vẫn luôn như vậy, lạnh nhạt như gió mây.

Tất cả đều lấy sự nghiệp làm trọng.

Mỗi người đều có tích cách đặc biệt khác nhau, cô ta đã quen hắn như vậy, nhưng lần này, cô ta thấyrõ được một loại cảm giác bài xích lạ thường.

“Nha đầu ngốc, cuối năm rồi, đây là thời gian công ty bận rộn nhất, mà Tiểu Đông lại ốm bệnh, lấy đâu ra thời gian để nhớ đến con. Con không phải không biết, công việc của cậu ấy bận tối mặt tối mũi. Lúc đầu, không phải một tuần cậu ấy cũng không gọi cho con sao? Sau đó, công việc hoàn thành, cậu ấy lại chạy đến bên con? Yên tâm, dì Hà con đã nói qua với mẹ, bọn họ sắp ly hôn rồi, tính là qua năm nay sẽ giải quyết xong. Con đấy, phải nhân lúc này mà tĩnh dưỡng cho tốt, đợi cậu ấy đến rước con về. Yên tâm, yên tâm, hôm nay mẹ đã gặp dì Hà con, còn cùng dì ấy bàn về chuyện đặt tiệc rượu ở đâu...”

Chu Huệ mỉm cười trấn an con gái.

An Na vội vàng nắm lấy tay mẹ:

“Thật vậy sao? Dì Hà thật sự đã bàn với mẹ về chuyện đó sao?”

“Ngay cả ngày cũng chọn rồi, con có tin không?” Chu Huệ híp mắt cười nói, “Chỉ cần hai người đó ly hôn, dì Hà con sẽ lập tức ép Tiểu Đông rước con về. Chuyện này trước mắt là như vậy!”

Bà ta vỗ vỗ vào mặt con gái.

An Na nắm chặt tay mẹ, ánh mắt phát sáng.

Câu này nhất thời khiến cô ta gạt bỏ mọi lo lắng.

Cô ta tự trấn an: Chắc là quá lâu không gặp Đình Phong nên mới suy nghĩ linh tinh. Tính cách người đàn ông này xưa nay đã như vậy, nếu cô ta quá để ý thì chỉ khiến mình tự đau khổ.

Cô ta tin tưởng một chuyện: Đông phu nhân, Hà Cúc Hoa và mẹ cô ta là bạn thân nhất của của nhau, lúc trước, Hà Cúc Hoa đã hứa, sớm muộn gì cũng bảo Cẩn Chi lấy cô ta.

Hà Cúc Hoa từ nhỏ nhìn cô ta trưởng thành, thương cô ta giống như con gái mình, tuyệt đối không thể lừa cô ta. Còn cô ta cũng nhờ quan hệ này mới có cơ hội tiếp cận người đàn ông mà cô ta sùng bái, để rồi được hắn để ý, quan tâm.

Cô ta sớm đã nghe Lôi Lôi nói, Hàn Tịnh trong Đông gia không có địa vì gì cả.

“Em và mẹ em đều không thích Hàn Tịnh, gia thế người phụ nữ đó không tốt chẳng buồn nhắc đến, anh em cũng không thể hi vọng dựa nhờ vào đó để nở mày nở mặt, học lực thì khỏi phải nói, anh em không cần một người phụ nữ giúp anh ấy quản lí công ty, đã ngủ với người khác rồi còn không biết mất mặt. Ai, chị nói xem, anh trai em như vậy, làm sao có thể dùng hàng đã xài qua rồi chứ? Em cảm thấy không đáng thay anh ấy, vì chuyện này, trong lòng anh em nhất định đang gào thét. Nhưng anh em vẫn ngốc nghếch, chỉ nghe theo lời ông nội em, để cả đời mình gắn với thứ của nợ ấy. Quá đáng! 

Em nói với chị, em đã nhìn thấu cô ta, công trạng lớn nhất của cô ta không phải là chuyển số cổ phần đó sang cho anh trai em để anh ấy có được vị trí vững chắc ở tập đoàn. Vì số cổ phần đó vốn là của Đông gia. Cống hiến duy nhất mà cô ta làm được cho anh trai em chính là đã sinh cho anh ấy một đứa con trai thông minh siêu phàm. Nhưng chuyện này thì người phụ nữ nào cũng có thể làm được. Thử hỏi, nếu không phải anh trai em thông minh, thì dựa vào đầu óc ngu ngốc của cô ta, làm sao có thể sinh ra một đứa trẻ có gen tốt như vậy.

Chị An Na, chỉ cần chị gả cho anh trai em, chỉ cần cơ thể chị cho phép thì chị cũng có thể sinh cho anh ấy một đứa trẻ đáng yêu, thông minh như vậy.”

Đông Lôi nhỏ hơn cô ta 4 tuổi, từ nhỏ đã quen biết nhau, Đông Lôi gọi cô ta là chị An Na, còn cô ta gọi Đông Lôi là cô. Quan hệ hai người cực tốt.

Lúc trước, cô ta thường chạy đến cùng mẹ con Đông Lôi uống trà, rất nhiều lần có thể gặp được Đông Đình Phong. Đặc biệt là cuối tuần, hắn thỉnh thoảng sẽ cùng mẹ và em gái nói chuyện, vì vậy mà cô ta có thể gặp hắn, quan hệ cũng từ đó trở nên thân thiết. Nha đầu Đông Lôi kia cũng trở thành phe cánh của cô ta.

“Ô ô ô, nhắc đến lập gia đình là con liền cười như vậy, nha đầu này, con muốn lấy chồng đến phát điên vậy sao?”

Chu Huệ làm bộ bóp mặt con gái.

An Na lấy lại tinh thần, tủm tỉm cười:

“Mẹ không phải vẫn luôn muốn anh ấy trở thành con rể chính thức của mẹ sao?”

“Cũng không hẳn là vậy! Có người mẹ nào hạnh phúc được khi người khác chỉ trỏ sau lưng con gái mình không? Sớm được công nhận danh phận bao nhiêu thì con cũng ít chịu khổ bấy nhiêu!”

“Dạ!”

“Chỉ là sau khi gả con xong, trong vòng 1, 2 năm thì không thể sinh đẻ được. Nhưng dì Hà nói không quan trọng, đợi con khỏe mạnh lại vẫn có thể làm mẹ. Bác sĩ Mike đã nói chuyện với mẹ, cuộc phẫu thuật này rất thành công.”

Bà ta xoa xoa đầu con gái, nhìn thấy cặp mắt An Na chuyển qua chuyển lại có chút thẹn thùng mà không kìm được bùi ngùi nói một câu:

“Nha đầu, con đấy, cuối cùng cũng hết khổ rồi, như vậy là tốt rồi đúng không?”

“Vâng ạ!”

“Nhưng làm con dâu nhà quyền quý cũng không tốt lắm! Tiểu Đông đối với con cũng xem là không tệ, nhưng đàn bà bên ngoài của cậu ấy cũng phải là không có. Sau này, con cần phải giữ chặt một chút, đừng để con yêu tinh khác cướp mất. Con phải...” Bà ta tiến tới nói nhỏ với con gái, truyền lại cho con gái bí mật giường chiếu của vợ chồng.

An Na lập tức đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

“Ôi, mẹ...”

“Ngoan, không được ngại. Đàn ông đều như vậy. Ăn no rồi mới không ra ngoài ăn linh tinh. Sau này, mẹ cho con mấy đĩa mà xem. Đàn bà phải luôn lấy hôn nhân làm trọng. Nếu như ngay cả chồng mà cũng không nhìn được thì thật sự là kẻ thất bại!”

“Chao ôi, mẹ...”

“Hừ, con thẹn thùng cái gì, mẹ đang nghiêm túc đấy, sự nghiệp Đông gia rất lớn, Tiểu Đông vừa sinh ra đã tuấn tú như vậy, thì cho dù cậu ấy không thương nhớ người khác thì kẻ khác cũng nhớ thương cậu ấy, muốn làm người phụ nữ bên ngoài của cậu ấy, những kẻ như vậy có mà xếp đầy Ba Thành này...”

Cuộc nói chuyện của Chu Huệ đã hoàn toàn đả thông tư tưởng cho An Na, khiến cô ta có lòng tin vô cùng lớn đối với tương lai.

Chỉ cần nghĩ đến sau này có thể khoác lên người chiếc áo cưới, trở thành vợ của hắn, cô ta lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Giấc mộng mười năm thành hiện thực, đây là chuyện mà bao nhiêu người mong muốn nhưng không được.

Có được một cơ thể khỏe mạnh, được gả cho một đức lang quân như ý, thì hạnh phúc tương lai đang hiện ngay trước mắt.

Cô ta xoa xoa lồng ngực, mặc dù trên có một vết sẹo, nhưng tóm lại cô ta vẫn có một cơ thể sạch sẽ, trinh nguyên, nghĩ đến chuyện vợ chồng tương lai, cô ta liền đỏ mặt.

Nếu để cho mẹ cô ta biết, cô ta và hắn vẫn luôn duy trì quan hệ trong sạch, thì không biết bà có cảm thấy cô ta đặc biệt vô dụng không?

Vì thế cô ta cũng không quá bất an, cô ta luôn cảm thấy trong chuyện này quá bình thường, có nam nhân trưởng thành nào lại không muốn loại chuyện đó?

Sau đó cô ta nghĩ lại, có lẽ vì hắn có nhu cầu đó nên mới ra ngoài tìm đàn bà khác, vì cơ thể cô ta không cho phép nên hắn không nói ra. 
Nhưng sau này cô ta sẽ khiến hắn hồi tâm chuyển ý. Những người phụ nữ tầm thường kia có thể lấy lòng hắn, cô ta cũng có thể.

***

Số hai Đông viên, lúc gần trưa.

“Gì? Mẹ, mẹ nói gì?” 
Đông Lôi đang xem ti vi, Hà Cúc Hoa ở bên đang nói chuyện nhưng cô không chú ý lắm mới tròn mắt hỏi lại, “Anh Phong, anh ấy thật sự muốn ly hôn sao?”

“Có lẽ vậy! Nhưng năm ngoái quyết định ly hôn không thành nên đoán chừng sang năm sau! Đến lúc đó, An Na có thể vào nhà chúng ta.”

Hà Cúc Hoa ôm gối, uống cà phê, trong lòng có chút không yên, nghĩ tới lời giao phó lúc trước của con trai:

“Mẹ, nếu An gia có hỏi đến chuyện của con và An Na thì mẹ cứ nói: Con và Hàn Tịnh sắp ly hôn rồi!”

“Là sao? Có thật sự con muốn ly hôn không?”

Lúc đó, bà hỏi lại như vậy.

Tên tiểu tử kia cười cười, hý hoáy với chiếc máy tính của hắn, đánh vài chữ rất nhanh sau đó nói một câu rất cổ quái:

“Sớm muộn gì cũng phải ly hôn. Con không thể để cô ấy chịu uất ức.”

Hà Cúc Hoa lẩm bẩm lại câu này, nói chung bà cảm thấy câu này có chút kỳ lạ, cũng rất thâm ý.

Bà không thể hiểu nổi tên tiểu tử này đang nghĩ gì, tóm lại, bà cũng chỉ biết làm theo mà nói với An gia thôi.

Nhưng lúc bà lên tầng 3 thì nhìn thấy con trai bà đang đánh piano, đây cũng không phải chuyện gì lạ, đứa trẻ này từ nhỏ chịu ảnh hưởng của bà, tài nghệ đánh đàn rất giỏi, nhưng bản nhạc hắn đang chơi là “Fur Elise” của Beethoven. Đây là một bản nhạc thể hiện sự ái mộ.

Lúc chồng bà còn sống đã dạy Đông Đình Phong chơi bản nhạc này. Và bản nhạc này đã từng là bản nhạc đại diện cho tình yêu của Đông Diệu Hoa đối với bà, nó cũng từng là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, nhưng mấy năm nay, bà chưa từng chơi lại, con trai lại càng không. Nhưng đột nhiên hôm nay, bà lại nghe thấy nó một lần nữa. Đông Đình Phong đang chơi rất chăm chú, tiết tấu nắm giữ cũng rất đẹp, tình cảm tràn trề thể hiện bản nhạc, kĩ năng đạt đến cảnh giới tâm - đàn hòa làm một.

Nhưng vấn đề là, hắn đàn cho ai nghe?

Hay chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tự tìm trò tiêu khiển cho mình? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.