Khai Quốc Công Tặc

Chương 27: Chuyện xưa




oOo

Lần đầu tiên trong đời ngồi lên máy bay, Trần Mặc rốt cục phát hiện một sự thật đáng buồn: hóa ra hắn có bệnh say máy bay rất nghiêm trọng.

Nhờ phúc của bệnh này, suốt mấy giờ bay hắn liên tục nôn mửa, thẳng đến trước khi đặt chân tới khách sạn Lhasa còn cố thêm phát cuối, để giờ giẫm lên sàn nhà cũng có cảm giác bồng bềnh lâng lâng như đạp lên bông.

- Sớm biết như này tôi nhất định không đi cùng cô!
Vô lực bóp bóp trán, Trần Mặc suy yếu ngã ngồi trên ghế.

- Chủ nhân, hóa ra từ lúc ngài chuyển thế vẫn chưa từng ngồi máy bay sao!
Ngu mỹ nhân cười hì hì nhìn hắn, đột nhiên bỡn cợt nói:
- Rất khó tưởng tượng nha, chẳng lẽ ngài chưa từng đi xa nhà?

- Không được sao? Bởi vì lý tưởng của tôi chính là ăn no chờ chết mà thôi!
Trần Mặc hùng hồn phản bác, thậm chí còn muốn bật dậy khua chân múa tay minh họa, nhưng sức cùng lực kiệt lại chết dí trên sa lon.

Hơi ngừng lại một chút, hắn đột nhiên xoa xoa xoa xoa cằm nói:
- Đúng rồi, đừng có gọi tôi là chủ nhân nữa! Lúc xuống máy bay ban nữa, cô lại gọi lớn tiếng như vậy, biết lúc đó tôi nhận bao nhiêu ánh mắt quái đản không?

- Vâng ạ!
Ngu mỹ nhân khẽ cười, rồi mạnh mẽ kéo tay hắn:
- Vậy giờ chúng ta đi uống chút rượu đi? Nếu em nhớ không lầm, gần đây có một quán rượu, đồ nơi đó rất không tồi… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là qua 50 năm nó vẫn chưa đóng cửa!

- 50 năm?
Trần Mặc trợn mắt, đột nhiên thực hoài nghi mình theo Ngu mỹ nhân tới đây có phải là một sai lầm nghiêm trọng hay không.

Không hề nghi ngờ, toàn bộ hiểu biết địa lý của vị nữ thí chủ này đều dừng lại ở 50 năm trước. Trông cậy nàng làm hoa tiêu có lẽ hệ số nguy hiểm còn cao hơn hệ số an toàn!

Mà sự thực đúng như Trần Mặc dự đoán, quán rượu kia đã ngừng kinh doanh từ lâu, nhưng còn may cạnh đó lại có một quán khác.

Nếu cũng đã đến đây, hai người dứt khoát liền đi vào uống vài chén, sau đó chọn một góc sáng sủa vừa uống vừa tán gẫu.

Ngu mỹ nhân nhìn hoàn cảnh chung quanh, không khỏi có chút mất mát thở dài. Tuy rằng nàng không có nói gì, nhưng lại không cách nào giấu đi vẻ mê mang trong mắt…

- Vật đổi sao dời, cô cứ coi như mình trải qua một giấc mộng đi!
Biết nàng thở dài cái gì, Trần Mặc cũng chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng nàng, dịu giọng an ủi.

Ngu mỹ nhân miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, khẽ thở dài:
- Em không sao, chỉ là thật lâu trước kia, chủ nhân cũng từng dẫn em tới nơi này… Khi đó em sẽ không uống rượu, còn ngài ấy thì hay lấy đầu đũa chấm vào chén mà đút từng chút cho em!

- Ặc, quả nhiên là bất lương chủ nhân!
Nghĩ đến cảnh vô lương đại thúc dụ tiểu loli uống rượu, Trần Mặc đột nhiên thấy không biết nên nhận xét gì hơn.

Thế nhưng Ngu mỹ nhân cũng đã đắm chìm trong chuyện cũ, rất lâu sau vẫn không mở miệng nói chuyện.

Mãi đi khi uống cạn bình rượu đầu tiên, nàng mới nhẹ nhàng buông chén, thấp giọng nói:
- Chủ… A Mặc, có lẽ chúng ta nên tìm một người dẫn dường, em cảm thấy giờ em không còn thích hợp việc đó nữa.

- Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng nghĩ đến việc này!
Trần Mặc chắp tay ngửa mặt lên trời thở dài, lại đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, hình như tôi cũng chưa hỏi cô, chúng ta là đang đi đâu?

- Khu bảo hộ tự nhiên tại Khả Khả Tây Lý! (một dãy núi ở cao nguyên Tây Tạng)
Ngu mỹ nhân chỉ chỉ bản đồ trên tường, khẽ đáp.

Chỉ nghe “uỳnh” một cái, Trần Mặc trực tiếp ngã ngửa từ trên ghế xuống, giãy dụa hồi lâu mới miễn cưỡng đứng lên:
- Chị hai à, chị không có nói giỡn đấy chứ? Tôi mặc dù dốt địa lý, nhưng cũng biết đó là khu vực không người, căn bản không ai có thể sinh tồn!

Đây là lời nói thật, Khả Khả Tây Lý là một trong những khu sinh thái nguyên thủy được bảo tồn hoàn mỹ nhất trên thế giới, cũng là khu bảo hộ có diện tích lớn nhất, độ cao so với mặt biển lớn nhất, động vật hoang dã phong phú nhất mà Trung Quốc xây dựng được tới hiện tại.

Nhưng theo một góc độ khác mà nói, khí hậu nơi này cực kỳ khắc nghiệt, tất nhiên điều kiện phi thường tồi tệ, con người không thể trụ lại quá lâu, bởi vậy nó còn được mệnh danh là “cấm khu sinh mạng”.

Thế nhưng ngay lúc này, Ngu mỹ nhân lại có thể nói với Trần Mặc, bọn hắn sẽ dưới tình huống không hề có chuẩn bị gì, cùng nhau tiến vào Cấm Khu Sinh Mạng này…

Nghiêm khắc mà nói, nếu không tính đến thời tiết cực lạnh, gió lớn, thiếu nước, hoàn cảnh hoang vu, chỉ cần tính đến việc đứng giữa thảo nguyên mênh mông, người có thể tìm được con đường chính xác sao?

- Em biêt là rất khó, nhưng chủ nhân quả thật ở nơi đó!
Ngu mỹ nhân lấy tay xoay tròn chén rượu:
- Về đường đi thì em có thể cảm nhận được khí tức hồi đó, có điều giờ em còn chưa khôi phục yêu lực, cho nên nhất định phải tìm người dẫn đường.

- Không dễ dàng như vậy đâu!
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, lại thừa dịp chủ quán bưng rượu đến mà hỏi:
- Ông chủ, chúng tôi muốn đi khu bảo hộ tự nhiên Khả Khả Tây Lý, có thể giới thiệu một người dẫn đường không?

- Khả Khả Tây Lý?
Chủ quán ngẩn ra, vẻ mặt khó tin nổi, lập tức trả lời:
- Hai vị khách nhân, tôi không rõ hai người vì sao phải đi chỗ đó, nhưng nếu muốn tìm dẫn đường… Thật xin lỗi, tôi nghĩ hai người sẽ khó mà tìm nổi người thích hợp, bởi vì cho dù là dân địa phương cũng rất người dám tiến vào Cấm Khu đó.

Nói xong, hắn dùng ánh mắt đối đãi kẻ điên nhìn thoáng Trần Mặc, lắc đầu thở dài rồi rời đi.

Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, hướng về Ngu mỹ nhân mở ra hai tay nói:
- Thấy không, tôi đã nói chúng ta sẽ không dễ thành công như vậy, có muốn… Ơ?

Đang muốn khuyên bảo, Trần Mặc đột nhiên bị tiếng động cắt ngang, hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy âm thanh ồn ào kia phát ra từ bên ngoài cửa quán.

Lát sau, vài người đàn ông cao lớn ăn mặc theo kiểu người (Tây) Tạng bước vào, trong tay mỗi người đều cầm một thanh mã đao sáng như tuyết, ánh mắt hung ác đảo quanh cả quán rượu.

Vài giây sau, bọn hắn đột nhiên quát lên một tiếng lớn, nhào về phía một cô gái trẻ.

- Này! Cô mua đồ mà không trả tiền hả?
Cảnh đánh đấm như trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, đại hán chột mắt cầm đầu không hề động đao, mà vỗ thật mạnh một cái lên bàn.

Trong tiếng quát ong tai, hắn hướng về cô gái trẻ kia lớn tiếng mắng:
- Mau trả thù lao! Nếu đã quyết định mua mã đao của chúng ta thì phải trả tiền chứ, tại sao lại ăn quịt!

- Ặc, còn tưởng là định đánh nhau!
Trần Mặc đang muốn đứng dậy, thấy một màn này không khỏi lắc đầu rồi ngồi trở lại ghế.

Ông chủ quán vừa vặn đưa rượu cạnh đó, nghe thế không khỏi than thở:
- Chẳng lẽ không tính là đánh lộn sao? Cái tên Tang Cách kia lại bắt đầu ép buộc du khách… Hai người cũng cẩn thận mọi chút, đừng để bị hắn chú ý!

- Ép buộc?
Trần Mặc ngẩn ra, không biết rõ đây là ý gì.

Nhưng hắn nhanh chóng có được đáp án, bởi vì cô gái trẻ kia đã tức giận phản bác:
- Này! Tôi nói muốn mua mã đao của anh lúc nào, là anh cứ khăng khăng đến chào hàng nên tôi mới thuận miệng hỏi giá!

Nghe xong mấy câu, Trần Mặc lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì. Lại nói tiếng, hình như du khách nào đi Tân Cương, Tây Tạng du lịch cũng đều gặp phải chuyện ép mua ép bán này.

Chẳng qua, hiện theo trị an cải thiện, loại sự kiện giao dịch tồi tệ này hình như đã càng ngày càng ít… Hơn nữa nơi này đông người như thế, chẳng lẽ Tang Cách không sợ bị báo cảnh sát?

- À, vì tất cả mọi người đều sợ bị trả thù!
Thoạt nhìn, chủ quán cũng rất chán ghét gã tên Tang Cách kia, nghe được Trần Mặc thắc mắc nhịn không được nhiều lời vài câu:
- Thằng này rất hung ác, gần đây còn lập ra một tổ chức săn bắn trái phép, hình như có tận mấy khẩu súng… Tóm lại, nếu có thể đừng dây dưa với hắn!

Cảm khái mấy câu, chủ quán tức giận bất bình lắc đầu rồi trở lại cạnh quầy.

Mấy chục khách trong quán đưa mắt nhìn nhau, cũng đều tránh ánh mắt xin giúp đỡ của cô gái kia, làm như mình cái gì cũng không thấy.

Mà chứng kiến phản ứng của mọi người, gã chột mắt kia lại càng hung hăng càn quấy, vung mã đao hung tợn quát:
- Nín, cô lằng nhằng quá rồi đấy! Không cần biết, cô đã hỏi giá, vậy nhất định phải mua!

Nói xong, hắn lại vỗ mạnh lên bàn, khiến tro bụi bay tứ tán.

Cô gái trẻ kia nhìn đối phương mặt mày dữ tợn, chỉ có thể sợ hãi mà run giọng hồi đáp:
- Được rồi! Được rồi! Tôi mua là được chứ gì, anh muốn bao nhiêu tiền?

- Hai ngàn!
Tang Cách nhe một miệng răng vàng, khoái trá giơ hai ngón tay.

Cô gái trẻ đang định lấy tiền nghe vậy ngẩn ra, khó có thể tin trừng to mắt:
- Đợi một chút! Anh mới vừa nói chỉ cần năm trăm, sao trong nháy mắt đã lên hai ngàn rồi?

- Vừa rồi là vừa rồi, chẳng lẽ cô không tính bồi thường tổn thất tinh thần của chúng tôi à?
Không hề xấu hổ phất phất tay, Tang Cách đĩnh đạc mà quát:
- Đừng dài dòng, bảo cô trả thì trả nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta là có hạn!

Giống chứng minh mình không phải vừa nói giỡn, hắn lại dùng lực quơ quơ mã đao, tiếng gió vun vút trong không gian.

Cô gái tức giận đến cả người phát run, chỉ có thể hoảng sợ lui về phía sau vài bước nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Các người là đang doạ dẫm, tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát!

- Báo cảnh sát?
Tang Cách và đám đi cùng đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên chống nạnh cười ha hả:
- Tốt! Vậy cô mau báo đi, nhưng trước hết phải trả tiền đã… Nếu không, tôi cũng không cam đoan khi cảnh sát tới cô có còn bình yên vô sự đứng nơi này không!

Lần này đã không phải đe dọa nữa rồi, thanh mã đao kia vung lên, chém mạnh xuống góc bàn cứng rắn…

Nhìn cô gái mặt mày đã tái nhợt, Tang Cách thò tay muốn giật lấy cái ví:
- Lắm chuyện! Cô đã không thoải mái, vậy ta liền tự mình…

Nhưng mà bàn tay khi gần đến đích thì đột nhiên bị chặn lại không tiến thêm nổi nửa phân.

Tang Cách ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy một thanh niên trẻ đang nắm cổ tay của mình, bình thản mỉm cười.

Mơ hồ cảm thấy được trên cổ tay truyền đến đau đớn, Tang Cách không khỏi chột dạ, nhưng vẫn hung ác quát:
- Ê thằng nhóc, mày định xen vào chuyện của tao đấy à?

- Không có, tôi từ trước đến nay không lo chuyện bao đồng!
Đón ánh mắt phún lửa kia, Trần Mặc cười hì hì buông tay ra, chỉ chỉ mã đao của Tang Cách:
- Tôi chỉ là muốn mua mã đao thôi, không biết anh muốn bán bao nhiêu tiền?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.