Khai Quốc Công Tặc

Chương 17: Bắt đầu xao động




5 người trẻ tuổi này thực lực không thể nói là yếu, không phải Nhật Diệu Vương chính là Nhật Diệu Hoàng, từ tuổi tác của bọn họ mà nói, có tu vi như vậy đã là tương đối tốt.

Chu Hằng cho dù là trước khi không có đột phá, muốn trấn áp năm người này cũng chỉ cần một ánh mắt là được, nhưng từ trước đến nay hắn không có thói quen lấy nữ nhân để đánh cuộc, cho dù là ắt thắng.

Hắn lắc lắc đầu, nói:

- Không đánh cuộc!

- Kẻ nhát gan!

Trong năm người này lập tức có mấy người cười nhạo.

Người trẻ tuổi đứng ở giữa sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Vậy ngươi phái thú cưng khiêu chiến chúng ta là có ý gì? Đang đùa chúng ta sao?

Người nào chưa biết con lừa đen này sao có thể biết là nó xấu xa? Tự nhiên sẽ coi con lừa đê tiện này trở thành thú cưng, cũng chính là thú cưng của Chu Hằng. Bọn họ đều là con cháu của các nhà quyền thế lớn, nhà quyền thế chân chính, có thể nhìn xuống toàn bộ Tiên giới!

Bọn họ kiêu ngạo vô cùng kiêu ngạo, nhưng người trước mặt kia lại dám đùa giỡn bọn họ, có thể không làm cho bọn họ sinh khí sao?

Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích!

- Không có đùa giỡn các ngươi!

Thực ra Chu Hằng vẫn là giảng đạo lý rất biết nói đạo lý, hắn một cước đá con lừa đen tới.

- Các ngươi nếu cảm thấy trong lòng tức giận, không ngại thì đánh con lừa đê tiện này một trận, ta hoàn toàn không có ý kiến!

- Ta nhô vao, Chu tiểu tử ngươi không thể qua sông đoạn cầu như vậy a!

Con lừa đen không có chút phong phạm cao thủ gì, lập tức chạy trở về như một làn khói, dùng hai chân đùi Chu Hằng.

Mọi người nhìn ở trong mắt, đều là hiện lên một loại ý cười không rõ, chỉ cảm thấy con lừa này cũng quá vui.

Tuy nhiên năm người trẻ tuổi kia sắc mặt lại là càng thêm khó coi. Bọn họ đều nghĩ Chu Hằng cùng con lừa đen là đang liên thủ trêu đùa bọn họ! Đáng ghét, bọn họ đều là thân phận loại nào? Là có thể bị người cười nhạo sao?

- Tiểu tử, nói tên của ngươi, ta muốn quyết đấu cùng ngươi!

Người trẻ tuổi đứng ở giữa kia quát, hiển nhiên hắn là nhân vật trung tâm trong năm người, bốn người khác đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Chu Hằng tươi cười, nói:

- Ta không nghĩ sẽ khi dễ tiểu hài tử!

- Ha ha ha! Ngươi cho là bản thiếu gia tự mình so chiêu cùng ngươi sao? Ngươi cũng nghĩ thật đẹp a, ngươi xứng sao?

Người trẻ tuổi kia ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe được chuyện bất khả tư nghị gì.

Bốn người khác cũng cười theo, cũng không hiểu ra sao cả.

- Bọn người kia đầu óc bị con lừa đá sao?

Phong Liên Tình chuyển mắt to đen nhánh hỏi.

- Phi, bổn tọa mới không có đá bọn họ, ngươi cũng không nên nói linh tinh!

Con lừa đen lập tức kêu lên.

- Lâm Dương thúc!

Đúng lúc này, người trẻ tuổi cầm đầu kia vỗ tay phát ra tiếng, một đạo nhân ảnh lập tức bay vút tới, khí tức cấp bậc Thăng Hoa Vương đỉnh phong tràn đầy lực áp bách.

Đây là một nam nhân trung niên nhìn qua bốn mươi tuổi, tướng ngũ đoản, nhìn qua kỳ mạo xấu xí, tuy nhiên trên má trái có một vết sẹo, khiến hắn cân bằng khí tức bưu hãn đi vài phần.

Chu Hằng lộ vẻ kinh ngạc, đạt tới cấp bậc tiên nhân, dạng đả thương gì không phải là nhất niệm chuyển động thì có thể hủy diệt. Trên mặt người kia lưu trữ một vết sẹo, hoặc là hắn cố ý lưu lại, để nhắc nhở chính mình, hoặc là người lúc trước đả thương hắn quá cường đại, linh lực dị chủng lưu lại còn không có trừ được.

- Ra mắt Kiếm thiếu!

Nam nhân trung niên được xưng là Lâm Dương thúc kia hơi hơi khom mình thi lễ, hắn hiển nhiên là tùy tùng của người tuổi trẻ. Nhưng bởi vì thực lực mạnh hơn nhiều lắm, tư thái của hắn cũng không có thể hiện quá thấp.

- Phốc! Tiện thiếu!

Băng Tú Lan lập tức cười ha hả.

- Ngươi, ngươi, ngươi . . . Làm càn!

"Kiếm thiếu" kia lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn biết "Kiếm" này không phải "Tiện", bằng không nha đầu xinh đẹp kia làm sao có thể cười đến hư như vậy!

- Tiểu tử, dám quyết đấu cùng ta không?
Ngược lại hắn nhìn về phía Chu Hằng, dường như cảm thấy đấu võ mồm cùng một nữ lưu là mất thân phận.

Chu Hằng không khỏi bật cười, cả nửa ngày, ý tứ quyết đấu cùng hắn thì ra là quyết đấu cùng tùy tùng của hắn, da mặt người này thật đúng là dày a! Hắn liếc nhìn Lâm Dương, lắc lắc đầu, nói:

- Ta cũng không lấy bằng hữu ra để đánh cuộc!

- Được, chúng ta không đánh cuộc hai nữ nhân này, vậy đánh cuộc ngươi cùng ta!

Kiếm thiếu chỉ tay vào Chu Hằng.

- Ngươi thua, thì bồi thường ta một cánh tay!

Ánh mắt Chu Hằng không khỏi phát lạnh, có chút tức giận bay lên. Hắn nguyên bản không muốn sinh sự, hết thảy lấy chuyện cứu Vạn Cổ Đại Đế làm trọng, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không gây chuyện lại có người tự tới đạp cửa.

Đầu tiên là Công Dương Thái Tôn gì đó, hiện tại lại là tên "Tiện thiếu" này, thật sự là bị coi thường!

Hắn là người sợ phiền phức sao?

Hiện tại với thân phận Thánh Dược sư của hắn, chính là đâm thủng một cái lỗ trên trời cũng sẽ có rất nhiều người chen lấn vá lại cho hắn, chính là một tên ăn chơi trác táng của nhà quyền thế thì tính là cái gì? Nếu là chuyện này truyền đi, hắn căn bản không cần tự mình động thủ, tự nhiên có "đại nhân" nhà kia quật chết tên chẳng ra gì này!

- Được, vậy quyết đấu!

Chu Hằng dùng ngón tay ngoắc ngoắc một cái, sau đó chắp hai tay sau lưng, nói:

- Ta không dùng tay không cần chân, không né cũng không tránh, ngươi chỉ cần có thể bức ta lui một bước, hoặc là ép ta ra tay, thì ngươi thắng!

Hắn nói với Lâm Dương.

Này . . . Khẩu khí thật lớn a!

Ngươi cho rằng mình là ai? Đối mặt với một Thăng Hoa Vương đỉnh phong, chính là Thăng Hoa Hoàng cũng không dám nói để mặc đối phương đánh, trừ phi là Thăng Hoa Đế, dưới khí thế áp bách như vậy, có thể không chiến mà khuất phục người ta!

Nhưng tiểu tử này là Thăng Hoa Đế sao?

Nói đùa, Thăng Hoa Đế còn trẻ như vậy đã sớm danh chấn Tuyệt Tiên Thành, sẽ không ai nhận ra sao? Mặt khác, nếu thật sự có một người như vậy, "Tiện thiếu" kia há lại sẽ trêu chọc, thật coi người ta là ngốc sao?

Đừng nói Thăng Hoa Đế, Thăng Hoa Hoàng, chính là Thăng Hoa Vương cũng không có một người như vậy!

Ở bên trong thế hệ trẻ thiên kiêu của Tuyệt Tiên Thành, trước mắt cũng chỉ có 4 Thăng Hoa Vương, mỗi người đều có năng lực bước vào Thăng Hoa Hoàng bất cứ lúc nào, nhưng bởi vì bọn họ phải đánh vững cơ sở, lúc này mới áp chế tu vi, tận khả năng đột phá sau khi hình thành pháp tướng.

Trong bốn người này, tuyệt không có người trước mặt này!

- Lâm Dương thúc, xem ngươi!

Kiếm thiếu lui ra phía sau vài bước.

- Xin Kiếm thiếu yên tâm!

Lâm Dương cung kính nói, nhưng một câu "Kiếm thiếu" lại để cho da mặt người trẻ tuổi kia giật giật, bởi vì hắn thật sự nghe không rõ sự khác nhau giữa "Kiếm thiếu" và "Tiện thiếu".

- Người trẻ tuổi, mỗ gia cũng không muốn thắng không anh hùng, xuất ra toàn lực của ngươi, chiến một trận với mỗ gia!

Lâm Dương quát lớn, tế xuất ra một cây trường thương, mũi thương màu đỏ, lộ ra một cổ sát khí cường đại.

Vẻ mặt hắn chuyên chú, dường như cả người đều hòa làm một thể với trường thương. Pháp tướng không hiện, lại cho Chu Hằng một loại cảm giác, pháp tướng của đối phương thực ra đã hòa hợp vào trường thương, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một kích mạnh nhất.

- Muốn ta xuất toàn lực, phải nhìn ngươi có tư cách như vậy hay không!

Chu Hằng cười nhạt một tiếng, hắn vô địch trong cùng cảnh giới, không ai có thể làm cho hắn toàn lực ứng phó ở bên trong cùng cảnh giới.

- Làm càn!

Lâm Dương hét lớn một tiếng, đỉnh thương đâm ra!

Không cách nào hình dung uy thế của một thương này, giống như thiên địa đều bị đâm xuyên!

Ông!

Ý niệm của Chu Hằng vừa động, khí thế của bản thân cuồn cuộn nhi động, thổi quét ra bốn phương tám hướng.

Ba! Ba! Ba!

Vô số người lập tức nhao nhao ngã xuống, người nơi này phần lớn là cấp bậc Nhật Diệu Cảnh, đâu có thể nào ngăn cản khí thế của Chu Hằng trước mắt đã đạt tới Thăng Hoa Vương?

Trong con ngươi của Lâm Dương lập tức hiện ra vẻ mãnh liệt, một thương này lập tức mất đi chính xác, thân hình nghiêng một cái. Oanh, trường thương đâm tới trên đường dài. Nhưng nơi này chính là Tuyệt Tiên Thành, phòng ngự trận pháp là cấp bậc Sáng Thế Đế, mũi thương đâm đến trên đá không ngờ không thể xuyên thủng, ngược lại phát ra một đạo hào quang, một lực mạnh mẽ lập tức phản chấn trở về.

- Phốc!

Lâm Dương nôn ra máu. Hắn bị khí thế của Chu Hằng bức bách trước, lại bị lực phản chấn gây thương tích, đã là bị thương nặng.

Quả nhiên, không nhúc nhích một chút nào liền đánh bại một gã Thăng Hoa Vương đỉnh phong!

Tên này cũng quá hung tàn a!

Hắn đến tột cùng là ai, trong bốn đại Thăng Hoa Vương trẻ tuổi tuyệt không có một người như vậy. Mà Thăng Hoa Hoàng, Thăng Hoa Đế trẻ tuổi như vậy thì càng không có nghe nói qua!

- Tiện thiếu, tiền đặt cuộc của ta đâu?

Chu Hằng thản nhiên nói.

- Ngươi, ngươi . . .

Sắc mặt Kiếm thiếu đại biến, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới tùy tùng Thăng Hoa Vương đỉnh phong của chính mình thậm chí ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp nổi; không, đối phương căn bản không có ra tay, chỉ là phát ra khí thế mà thôi!

- Hừ, coi như số ngươi gặp may! Chúng ta đi!

Kiếm thiếu liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái thật sâu, vung tay lên, dẫn người rời đi.

- Tiền đặt cược!

Chu Hằng lạnh giọng nói.

- Ngươi là ai, dám lấy một cánh tay của bản thiếu?

Kiếm thiếu khó chịu xoay người lại, khuôn mặt hiện vẻ khinh thường.

- Một cái lông tơ trên thân bản thiếu cũng không biết quý trọng hơn bao nhiêu so với ngươi, một cánh tay của ngươi có tư cách đánh cuộc cùng bản thiếu sao?

- Ha ha ha!

Chu Hằng cười to, nhưng sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.

- Chưa từng có người dám thiếu đồ của ta không trả, hơn nữa, ta cũng không có thói quen để cho người ta khất nợ! Nếu ngươi không chịu trả tiền, ta chỉ đành qua lấy!

- Ngươi dám!

Kiếm thiếu cười lạnh.

- Ngươi biết ta là ai không?

Lời kịch thật quen thuộc!

Vì cái gì mỗi một tên ăn chơi trác táng thời điểm đang rơi xuống hạ phong cũng sẽ nói ra một câu nói như vậy?

Chu Hằng cười ha ha, nói:

- Không quan tâm ngươi là ai, đánh một trận trước, đánh đã nghiền thì lấy một cánh tay của ngươi!

Hắn duỗi bàn tay, Kiếm thiếu há có sức phản kháng, đã là bị hắn nắm giữ.

Ba!

Từng cái bạt tai đánh ra, giòn tan và vang dội, nửa bên mặt của Kiếm thiếu lập tức sưng lên.

Ba! Ba! Ba!

Chu Hằng không ngừng ra tay, mặt của Kiếm thiếu kia cũng rất nhanh đã sưng phù thành đầu heo, răng đã bị đánh ra ngoài cùng máu loãng, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Mọi người đều hít một hơi lãnh khí, trực tiếp nhe răng!

Tên này thật là mạnh!

Con cháu nhà quyền thế giống như Kiếm thiếu thì chiến lực bản thân cũng không phải mấu chốt, làm cho người ta kiêng dè chính là gia tộc sau lưng bọn hắn!

Tuy nhiên Tuyệt Tiên Thành cũng tồn tại trên trăm vạn năm, có chút cường giả Siêu Sáng Thế Đế sau khi ngã xuống, gia tộc còn có cường giả xuất hiện, kéo dài huy hoàng, mà có chút gia tộc không có vận khí như vậy, suy sụp theo thời gian.

Bởi vậy, đồng dạng là con cháu nhà quyền thế, còn phân cấp 3 6 9, giống năm người Kiếm thiếu, vì cái gì Kiếm thiếu làm chủ? Cũng là bởi vì gia tộc của Kiếm thiếu là nhà quyền thế đỉnh cấp ở Tuyệt Tiên Thành, có tồn tại Siêu Sáng Thế Đế tọa trấn, mà gia tộc của bốn người khác lại đã xuống dốc, nhiều nhất chỉ có Sáng Thế Đế đỉnh phong chống đỡ trường diện.

Đánh vào mặt của Kiếm thiếu, tương đương tát vào gia tộc sau lưng hắn, đây cũng không phải là đùa giỡn!

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh bay vút tới, khí tức kinh khủng làm cho Sáng Thế Vương người ta cũng đều có thể giật mình ngất đi!

- Hằng lão tổ!

Kiếm thiếu đột nhiên hưng phấn kêu lên, hắn biết chắc đã có người đi mời cường giả trong gia tộc lại đây vãn hồi cục diện, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lại là Sáng Thế Đế đỉnh phong tới!

Đông Quách Hằng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.