Khai Quốc Công Tặc

Chương 13




Lâm Dĩnh Nhi căn bản cũng không quá quan tâm đến lời nói phàn nàn của nhân viên phục vụ, thế nhưng hai hàng chân mày của Vương Tử Quân không khỏi cau lại.

- Có lẽ ngài cũng là người có kinh nghiệm, sự kiện lần này căn bản là không lớn thế nhưng tuyến trên nắm quá căng, không phải buộc chúng tôi đóng cửa sao? Ông chủ của chúng tôi đã lên tiếng, nếu như sự kiện này kéo dài một tháng không chấm dứt, như vậy chúng tôi cũng không thể nào tiếp tục kinh doanh được nữa. Nhân viên phục vụ nói hai câu ai oán rồi rời khỏi phòng, Lâm Dĩnh Nhi đặt một dĩa cá nấu cay trên trước mặt Vương Tử Quân, lúc này nàng mới chợt phát hiện Vương Tử Quân đang sững sờ nhìn dĩa thức ăn trước mặt, còn chưa động đũa.

Lâm Dĩnh Nhi trố mắt một lát rồi vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó nàng khẽ an ủi: - Tử Quân, bố em nói chỉ cần nắm chắc phương hướng thì không nên lo trước sợ sau, sầu lo nặng nề, vì thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy cũng không làm cho tâm tình của Vương Tử Quân tốt hơn. Lúc này phương diện dịch bệnh được khống chế rất tốt, sắp thấy ánh mặt trời chói lọi, thế nhưng bây giờ xu thế phát triển kinh tế đang quá mạnh, trước tình thế như vậy thì liệu có sinh ra nguy cơ về kinh tế hay không? Vương Tử Quân căn bản là vô kế khả thi, hắn căn bản không thể nào nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn.

Biết đâu trong mắt người ngoài thì Vương Tử Quân huy động nhân vật lực để nắm bắt thật chặt công tác phòng chống dịch chính là cố gắng làm ra một sự kiện cực kỳ lớn, thành tích lớn, nhưng rõ ràng là đần độn u mê, cố gắng làm chuyện ngu xuẩn? Kết quả của nó rõ ràng là lấy đá đập chân mình. Vào thời điểm mấu chốt nếu tiếp tục khăng khăng cố chấp, tiếp tục giữ ý kiến của mình, như vậy rõ ràng sẽ làm hỏng đường đi trong tương lai.

Khi thấy vẻ mặt ân cần của Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân cố gắng ép chế chuyện công tác vào trong lòng. Lâm Dĩnh Nhi từ thủ đô chạy đến thăm mình, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng sầu khổ hiện tại của mình.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, hai người ở vào trạng thái khô hạn từ khá lâu, cơn mưa hôm nay căn bản là thấm đất mát rượi, cực kỳ sảng khoái.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên mặt làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác lười biếng, Lâm Dĩnh Nhi ở trên người của hắn lại giống như một con gấu bông, cứ mãi ở trên người hắn không chịu xuống. Tuy nàng cũng không phải quá nặng, thế nhưng bảo trì tư thế này cả đêm cũng không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác mệt mỏi.

Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi ngủ say mà muốn dùng tay nhéo mũi của nàng, hắn nghĩ đến tình cảnh điên cuồng tối qua, thế là chủ động thu tay về, để cho nàng được ngủ thêm một chút.

Vương Tử Quân xuống giường tắm nước nóng, sau đó bắt đầu đi xuống bếp bận rộn công tác nấu nướng. Tuy nửa đời này hắn ít khi xuống bếp, thế nhưng tay nghề của hắn vẫn bảo lưu rất tốt, chỉ mất nửa giờ thì một bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng đã xuất hiện trên bàn.

Mùi thơm của các món điểm tâm làm Lâm Dĩnh Nhi thức tỉnh, nàng vừa rửa mặt đánh răng vừa nói đến bộ dạng của Tiểu Thụ Nha vào mỗi buổi sáng, hai người căn bản cảm thấy thời gian này cực kỳ ấm áp hạnh phúc.

- Tút tút tút. Khi hai người đang dùng điểm tâm thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện người gọi điện thoại đến chính là bí thư Chương Hữu Quang của thành phố Loa Hồ. Hắn khoát tay áo với Lâm Dĩnh Nhi rồi nghe máy: - Chào bí thư Chương, tôi là Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Vương, tôi là Chương Hữu Quang, tôi cảm thấy xấu hổ vì quấy rầy ngài vào lúc này. Chương Hữu Quang dù là một bí thư thị ủy cực kỳ có danh vọng thế nhưng căn bản luôn bảo đảm sự tôn trọng và kính cẩn với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Chương không cần khách khí, có gì thì anh cứ nói, không cần đi đường vòng với tôi.

Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, hắn căn bản khá tùy ý khi nói chuyện với Chương Hữu Quang. Chương Hữu Quang nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy đắc ý vì đãi ngộ của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy dành cho mình. Ít nhất thì điều này cũng nói rõ trưởng phòng Vương không coi mình là người ngoài, vì vị trí của Vương Tử Quân khá đặc biệt, có không ít người đang rất muốn trưởng phòng Vương không coi mình là người ngoài. Có đôi khi thường là kỳ quái như vậy, lãnh đạo nói nhanh với vẻ mặt nghiêm nghị cũng không nhất định là có chuyện xấu, ngược lại lãnh đạo càng khách khí thì càng lạnh nhạt với anh.

- Trưởng phòng Vương, tôi có tình huống quan trọng cần báo cáo với ngài, sáng hôm nay mong ngài cho tôi thời gian hai mươi phút. Vương Tử Quân lưu luyến rời khỏi vòng tay của Lâm Dĩnh Nhi, hắn lái xe về nhà. Sau khi dừng xe lại ở bên cạnh nhà, hắn nhìn đồng hồ thấy vẫn còn mười phút nữa Du Giang Vĩ mới đến đón, thế là tự tay pha cho mình một bình trà.

Lúc này trong đầu Vương Tử Quân vẫn là bộ dạng tràn đầy tình cảm dịu dàng của Lâm Dĩnh Nhi, hắn uống trà mà nghĩ đến những tình huống trong chuyện mình kết giao với Lâm Dĩnh Nhi, một cảm giác ấm áp bùng lên trong lòng hắn.

Sau khi uống xong một ly trà thì đã muộn hai phút so với dĩ vãng, Vương Tử Quân đặt ly trà xuống, sau đó xách cặp đi xuống lầu.

- Trưởng phòng! Du Giang Vĩ đã chờ ở bên dưới bên cạnh xe, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng mở cửa xe, nhận lấy cặp tài liệu, đưa Vương Tử Quân ngồi vào bên trong.

Sau khi trở thành thư ký cho Vương Tử Quân thì Du Giang Vĩ sinh ra một loại cảm nhận thắm thiết, chính là cảm giác của mình ngày càng tăng tiến, tai thính mắt tinh, căn bản càng thuận tay phục vụ cho lãnh đạo. Thư ký căn bản có mối liên hệ mật thiết với lãnh đạo, vị trí xa hoa, nếu may mắn sẽ tìm được lãnh đạo tốt, kết quả sau đó cũng cực kỳ tốt. Vì chủ nhân liên tục thăng tiến, như vậy thư ký cũng được đi theo làm quan to. Du Giang Vĩ không chỉ một lần nghĩ rằng chỉ sợ nhiệt độ của mình ở Nam Giang đã đạt đến đỉnh phong rồi.

Vương Tử Quân lên xe không nói lời nào, Tiểu Hà lái xe rất thuần thục, chiếc xe giống như một con cá bơi giữa dòng nước, chạy nhanh về phía trước giữa dòng xe cộ đông đúc.

- Trưởng phòng, sáng nay chủ nhiệm Trì có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi xe chạy ra đường lớn thì Du Giang Vĩ nghiêng đầu nói với Vương Tử Quân.

Trì Hoa Trục có chuyện cần báo cáo với mình, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói: - Anh ấy có nói là chuyện gì không?

- Cũng không nói gì, thế nhưng giọng điệu của anh ấy chứng tỏ sự việc không nhỏ.

Câu trả lời của Du Giang Vĩ giống như làm cho Vương Tử Quân nắm được đầu mối vấn đề, nhưng nếu hắn đi theo đầu mối này cũng không thể dễ dàng làm rõ được sự việc.

- Những ngày qua Trì Hoa Trục đến giám sát nơi nào? Vương Tử Quân nhìn ra con đường ngoài cửa sổ rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

Du Giang Vĩ đã sớm có chuẩn bị ở phương diện này, hắn căn bản không ngừng lại mà nói ngay: - Đi đến thành phố Loa Hồ.

Sáng sớm bí thư thị ủy Loa Hồ là Chương Hữu Quang đã gọi điện thoại cho mình, bây giờ Trì Hoa Trục cũng gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ yêu cầu muốn được gặp mình, nếu trong sự kiện này không có việc gì, Vương Tử Quân căn bản là không thể tin.

Vương Tử Quân không lên tiếng, Du Giang Vĩ và Tiểu Hà càng không dám mở miệng, cũng không dám hỏi thêm điều gì. Sau khi xe đi vào khu văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy thì Vương Tử Quân nói với Du Giang Vĩ: - Cậu sắp xếp cho Trì Hoa Trục gặp tôi sau nửa giờ tới.

Du Giang Vĩ có tình cảm khá tốt với Trì Hoa Trục, hắn biết rõ Trì Hoa Trục nóng lòng muốn được gặp mặt trưởng phòng Vương căn bản là có việc gấp, bây giờ có được kết quả này thì không khỏi vui thay cho Trì Hoa Trục.

Nhưng khi hắn cùng Vương Tử Quân đi lên lầu lại phát hiện có một người đứng đợi sẵn, tiếng bước chân làm cho người kia chợt bừng tỉnh. Du Giang Vĩ phát hiên gương mặt người đến giống như đã lâu không ngủ đủ giấc, có vẻ rất mệt mỏi, gương mặt có che một tầng sương mù, hai mí mắt khô khốc, có vẻ nặng nề. Nhưng khi người này thấy Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ đi lên thì nhanh chóng mỉm cười tiến lên chào đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.