Khải Băng. Tôi Mới Là Chồng Em

Chương 10




“Két…”

Lưỡi đao đụng vào một vòng phòng hộ màu vàng ngay sát da đầu tạo tên tiếng vang.

Trên mặt Cô Đồn vốn đầy chế giễu, chợt cứng ngắc, tròng mắt đều muốn lòi ra.

Gã khó mà tin được hai mắt của mình đang nhìn thấy cái gì.

Điều này sao có thể?

Điều này sao có thế?

Bản thân chém đối phương một đao, nhưng rõ ràng trên đầu đối phương chưa từng xuất hiện bất kỳ cái vết thương gì.

“Không không không, cái này nhất định là ảo giác!”

Gã liên tiếp thở dốc, lại gầm lên giận dữ, đột nhiên giận dữ chém xuống một đao nữa.

Sắc mặt của thiếu niên cực kỳ bình tĩnh, ở thời điểm tên Cô Đồn vung đao chém xuống, hắn giẫm chân, lướt về phía trước, giơ cánh tay lên, cầm chặt tay cầm đao của đối phương.

Sự cường đại của tinh thần lực đủ để hắn bảo vệ một vùng nhất định không bị thương tổn, càng để cho hắn cảm nhận được động tác của đối phương một cách rõ ràng. Chỉ cần hắn muốn, không có một ai ở nơi đây có thể chém trúng hắn.

Sau khi cầm chặt bàn tay cầm đao của đối phương, sắc mặt của hắn không có biến hóa, bàn tay ấy dùng lực bẻ mạnh.

“Răng rắc…”

- A…

Cô Đồn thấp giọng rên lên một tiếng, cánh tay đột nhiên đau nhức kịch liệt, mất hết sức mạnh, thanh đao trên tay rơi xuống mặt đất.

Tiếp theo đó, gã cảm thấy một hồi cuồng phong đánh úp lại.

Đó là nắm đấm của đối phương.

Đòn đánh mạnh mẽ của đối phương giáng lên cánh tay của hắn, giống như một thanh chùy nặng mấy trăm cân đập xuống, dường như trong nháy mắt, cơ bắp cùng xương cốt của gã biến giòn, phảng phất là đậu hủ, ầm ầm mà đứt, máu tươi bừng lên, phun ra mặt đất.

Nửa cánh tay của gã bị đập gãy, đánh bay về phương xa.

- A… A… A…

Lập tức Cô Đồn rú thảm, nỗi đau kịch liệt khiến gã không cách nào đứng thẳng, vừa muốn nằm xuống nhưng thiếu niên lại không để cho gã ngã xuống.

Người thiếu niên lạnh lùng không có chút biểu tình, cực kỳ lạnh lùng, liên tục xuất ra ba quyền, đem cánh tay còn lại cùng hai chân của gã đều đánh gãy, rồi sau đó dùng tay xách cổ gã lên, trầm giọng nói ra:

- Một chút tàn nhẫn như thế này, còn chưa đủ!

Máu tươi như thác nước, xối xả trào ra. Tứ chi của gã Cô Đồn đều bị cắt đứt, nơi miệng vết thương còn có những mảnh xương không trọn vẹn bấu víu ở lại. Hiển nhiên sau chuyện vừa xảy ra, gã ta đã trở thành một phế nhân suốt cả cuộc đời sau này.

Đầu gã đổ đầy mồ hôi, gần như muốn ngất đi, nhưng đau đớn kịch liệt lại làm cho hắn duy trì sự tỉnh táo từ đầu tới cuối.

Lúc này trong lòng hắn, tất cả những phẫn hận đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, mà chỉ có nỗi sợ hãi khôn cùng khi đối mặt với người thiếu niên kia.

Thiếu niên kia quả thực là một con ác ma bò ra từ chỗ sâu của Địa ngục!

- Con trai!

Ở bên kia, hai mắt của một người đàn ông trung niên với khuôn mặt có một vết sẹo đã đỏ thẫm, đau xót gào lên một tiếng, trong lồng ngực trào dâng tức giận và thù hận, phóng nhanh như điên về phía người thanh niên, sức mạnh toàn thân bạo phát, điên cuồng vung đao chém tới.

Nhưng kết quả là người đàn ông chưa kịp làm được gì, thì đã bị người thanh niên dùng một tay bóp cổ họng của hắn, rồi nhấc lên không trung.

- Ngươi là cha của hắn?

Trên mặt hắn thể hiện chút biến hóa nào, toát ra một câu với giọng nói đơn điệu.

Người đàn ông trung niên rất khó thở, thanh đao trong tay cũng đã rơi trên mặt đất, người đàn ông ấy không có trả lời vấn đề người thanh niên hỏi, mà lại mắng một câu đầy hung hăng:

- Ngươi là tên chó ác ma!

Khuôn mặt hờ hững, hắn đơn giản gật gật đầu, bỏ ra một chữ:

- Ồ.

Theo sau đó, hắn lại một lần nữa dùng đến sức mạnh khủng bố của bản thân, liên tục xuất ra bốn quyền, đem toàn bộ tứ chi của người đàn ông trung niên đánh gãy.

Đem hai cha con gã Cô Đồn vứt xuống mặt đấy, mặc kệ máu của bọn chúng tuôn ra như suối, mặc kệ bọn chúng kêu rên trong thống khổ, hắn ngay cả xoay người đều không làm, mà uốn éo cái cổ, hướng về đám hải tặc, hỏi:

- Vừa rồi các ngươi nói là có người phái các ngươi tới đây phải không?

Những tên hải tặc này bình thường hung tàn thành tính, giết người vô số, nhưng vào lúc này, trước sự hung tàn vừa rồi của thiếu niên lại không lên nổi dũng khí. Một người trong đám đó lắp bắp cười trừ:

- Chuyện này… Hết thảy là hiểu lầm.

Hắn vẫn như trước, mặt không hề có tí biểu lộ, tay không đi về phía trước:

- Ta không có hỏi các ngươi rằng đây có phải là hiểu lầm hay không, ta chỉ là đang hỏi bọn ngươi rằng có phải có người phái các ngươi tới đây hay không. Tóm lại, người phái các ngươi tới là ai?

Hắn đi về phía trước thêm một bước, đám hải tặc kia liền lui về phía sau một bước trong vô thức. Hiển nhiên là trong nội tâm của chúng đã sợ hãi đến cực hạn.

- Là ai phái các ngươi tới?

Từng giọt máu từ trên tay của thiếu niên nhỏ giọt xuống sàn nhà phát ra từng tiếng “tí tách”, trong đó có một phần là của lão Perli, nhưng phần nhiều hơn lại là của cha con gã Cô Đồn.

Vẫy vẫy cánh tay, hắn trầm giọng nói:

- Sự kiên nhẫn của ta không còn nhiều lắm, vì thế, xin trả lời ta nhanh lên một chút.

- Đáng chết, hắn chỉ là một người thôi mà, sợ cái gì?

Trong yên lặng, một gã hải tặc có thân hình cường tráng nhổ nước bọt, nói ra một câu. Sau đó gã vung lên cây đao, điên cuồng nhào tới.

Nửa giây sau, gã bay ngược ra ngoài, khác biệt duy nhất là đầu của gã bị đánh nổ thành cặn bã. Dĩ nhiên là bị người dùng một quyền đánh nát.

- Các ngươi nghĩ hay lắm, hay vẫn là muốn thử sự tàn nhẫn của ta thêm một chút? Nhanh lựa chọn, ta không có kiên nhẫn nữa rồi.

Người thanh niên thở ra một hơi thật dài, giọng trầm thấp, thanh âm như là của quỷ dạ xoa nơi Địa ngục, để những tên hải tặc còn lại ở đây run lên.

Hải tặc là hải tặc, bọn họ không có được dũng khí coi thường cái chết như những người quân nhân, hải tặc dù có lợi hại như thế nào thì vẫn là sợ chết mà thôi.

- Ta nói, ta nói, là vua hải tặc Nguyên Ca phái chúng ta tới đây, là hắn để cho chúng ta cùng hai người kia tới quán rượu này lấy vài vật phẩm trân quý.

Dưới tinh thần áp bách, rốt cuộc có người không chịu đựng được, lộ ra thân phận kẻ điều khiển phía sau.

- Nguyên Ca? Hắn ở đâu?

- Ngay tại chiếc thuyền hải tặc lớn nhất, một lát nữa bọn họ cũng lên bờ và bắt đầu cướp bóc.

Ở thời điểm này, ở bên ngoài quán rượu, có tiếng một phụ nữ kêu thảm thiết vọng đến, một hồi náo loạn trong thành thị lan tràn nhanh chóng, chứng minh lời nói của tên hải tặc đều là sự thật.

- À, hóa ra là như vậy.

Người thanh niên nói, nắm đấm lại nắm chặt thêm, ánh mắt càng phát ra tàn nhẫn.

- Tốt rồi, các ngươi đã có thể đi chết.

Liền, trong quán rượu Ocean, tiếng kêu thảm vang lên một mảnh.

Một phút đồng hồ sau, hắn mở ra một chai rượu mật ong Beedrill, uống ừng ực.

Cả quán rượu đều là vết máu, những mảnh vụn của tay chân bay đầy khắp nơi, phảng phất thể hiện rằng đây không phải là quán rượu, mà là một lò sát sinh. 

Toàn bộ đám hải tặc ở nơi này đã không còn ai sống sót.

Nốc xong rượu, hắn đứng dậy, cởi bộ đồ đầy máu tươi ra, rồi sau đó mở ra cái rương của hắn, đem bộ áo choàng màu đen mặc vào, mang thêm chiếc mặt nạ làm bằng đồng xanh, cầm lên quả pokemon có chứa Butterfree.

Thời gian lại đi qua mấy phút, hai thân xác của hai cha con tên Cô Đồn đã không có khí lực mà kêu rên, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ chết.

Máu của bọn hắn, đều nhanh bị chảy khô.

Hắn thao túng lực lượng tinh thần đào ra một cái hố, đặt xác lão Perli xuống đó, từ cánh cửa gỡ ra một tấm gỗ, lấy đao khắc tên lão Perli lên đó. Sau đó, lấp cái hố và dựng thanh gỗ lên trên nó.

Hắn lại đem cha con tên Cô Đồn nhấc lên, dùng hai thanh gỗ lớn treo lên, cắm ở bên ngoài quán rượu.

Bị ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu rọi, thân hình hai kẻ đó đều đang biến đổi trong đau đớn.

- Tha mạng…

Cô Đồn hướng về hắn mà thấp giọng xin tha thứ.

Sinh mệnh của gã và cha gã đều đi đến những hơi thở cuối cùng, nhưng tứ chi đứt gãy, liền giãy giụa đều không làm được, bọn họ chỉ có thể chờ mặt trời thiêu đốt cho đến khi bị tươi sống sấy khô trong tuyệt vọng.

Nghe Cô Đồn gọi, nhưng chỉ nhìn hắn cũng chưa từng nhìn.

Hắn nắm lấy một thanh đao thép, lặng lẽ đi qua thân thể của hai cha con gã.

Hai tay của hắn dính vào hơn mười mấy cái mạng sống một lúc, nhưng điều đó lại không cách nào dẹp loạn được lửa giận cuồng bạo trong lòng hắn.

Ở trong lòng hắn, yên lặng quyết định: “Tất cả hải tặc tham gia hại chết lão Perli, có một tên thì tính một tên, toàn bộ đều phải chết!”

- Giết!

Không có bất kỳ thương cảm, cũng không có bất kỳ đồng tình, chỉ như một cái ủi đất quét ngang, tất cả hải tặc gặp phải hắn, đều chỉ có một con đường: Chết!

Gần 1 tháng rèn luyện cũng không uổng phí, nói chi là lực lượng tinh thần cường đại. Dẫu cho lực lượng tinh thần của hắn không bằng nửa kia, nhưng vẫn rộng như một cái hồ nước lớn, thừa sức sử dụng.

Tại lúc này, tất cả kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm đánh nhau không hề có tác dụng, căn bản không có cơ hội phát huy. Mặc kệ người khác ranh ma hay chiêu thức tinh diệu, hắn chỉ cần sử dụng lực lượng tinh thần bao quanh bàn tay, rồi đập một cái tát tới, bọn hải tặc liền ngăn cản một thoáng cũng không được, trong nháy mắt liền bị tàn sát!

Loại trình độ vượt quá phàm nhân này thì đã không phải có thể dùng số lượng để đè chết.

Huống chi hắn vẫn chưa sử dụng Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn, huống chi hắn còn chưa thả pokemon ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.