Khách Sạn Hoàng Tuyền

Chương 9




Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có thu hoạch, chúc mừng cô. Chỉ cần cô chịu trả giá cố gắng thì nhất định sẽ có thu hoạch.

Nguyệt Dạ nhẹ gật đầu, cầm lấy mấy hoa quả bắt đầu ăn, những ngày này tu luyện khiến lòng tin của nàng tăng lên nhiều, cũng dần dần thoát khỏi bi thương lúc trước, thích ứng với khí hậu cao hơn nhiều mặt nước biển, làn da của nàng lại lần nữa hiện ra óng ánh vốn có, cũng không sợ lạnh như trước nữa.

Thở sâu, Tề Nhạc đứng người lên, đi vào hầm băng bên cạnh, dứt khoát nói:

- Hôm nay anh nhất định phải khoan sâu xuống dưới một chút, anh đi đây!

Vừa mới nói xong, hắn đã thả người nhảy vào băng động, giống như thang trượt vậy, thuận theo băng bích trơn bóng hướng xuống phía dưới, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt tam nữ.

Tốc độ hạ thấp dần dần tăng lên, Tề Nhạc thỉnh thoảng ma sát vào băng bích để giảm tốc độ, rất nhanh, theo nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ thấp, hắn đã đã xuống dưới đáy băng động.

Tất cả chung quanh đều đen kịt, trong băng không có bất kỳ ánh sáng nào, Kỳ Lân huyễn lại xuất hiện trong lòng bàn tay Tề Nhạc, khoan hỏa diễm cực lớn kia mang đến cho chung quanh vài phần ấm áp.

Tốc độ khoan sở dĩ không ngừng giảm bớt có quan hệ rất lớn với hoàn cảnh chung quanh, Kỳ Lân chân hỏa mặc dù có nhiệt độ cao, cũng là cực phẩm trong hỏa diễm, nhưng trong hoàn cảnh rét lạnh thế này, hiệu quả bị giảm rất nhiều. Tề Nhạc không thể không phân ra một bộ phận Vân Lực để chống đỡ rét lạnh chung quanh, khiến cho thời gian mỗi lần khoan đều đang giảm bớt.

Kỳ Lân huyễn phát sáng lên, chiếu sáng băng thể chung quanh, đột nhiên, Tề Nhạc cảm giác được ánh mắt của mình tựa hồ bị chói thoáng một phát, phảng phất có hào quang nào đó lóe lên, sau khi trong nội tâm hơi kinh hãi thì ngược lại đại hỉ, đây là lần đầu tiên hắn có phát hiện ah!

Không chút do dự thu hồi Kỳ Lân huyễn, dùng một hỏa cầu thay thế nó chiếu sáng, hắn dời ánh mắt sang chỗ hào quang lập lòe. Băng thể cũng không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn có bộ dáng như trước, mà quang mang lúc trước cũng hoàn toàn biến mất. Tề Nhạc cũng chưa chết tâm, hắn cẩn thận nhìn băng thể trước mắt, cẩn thận từng li từng tí quan sát, chờ đợi. Hắn biết rõ, chỉ cần có thể xác nhận quan sát của mình cũng không sai, vậy thì rất có thể sẽ có phát hiện.

Đúng như Tề Nhạc, cơ hội luôn chuẩn bị cho người có chuẩn bị, sau khi hắn chờ đợi trọn vẹn 10', hào quang phản xạ kia lại lần nữa xuất hiện. Bởi vì lần này Tề Nhạc tập trung tinh thần quang sát, cho nên thấy được rõ ràng, đó là một loại vầng sáng, mà hào quang phản xạ đúng là Hỏa quang trong tay mình, tựa hồ có chút sóng bỗng nhúc nhích, vầng sáng phát ra bất quy tắc, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi cuồng hỉ, cố gắng nhiều ngày rốt cục cũng có phát hiện.

Lúc này, trong băng cứng mật độ cực cao, tinh thần lực của hắn đã rất khó thăm dò vượt qua phạm vi 1m, nhưng có phát hiện này rồi, Tề Nhạc lập tức hành động, Kỳ Lân huyễn thay đổi phương hướng, khoan về phía xuất hiện vầng sáng kia.

Văn Đình và Tuyết Nữ còn ở phía trên lo lắng chờ đợi, Văn Đình tính toán thời gian một chút, tựa hồ cũng đã đến lúc Tề Nhạc phải lên. Đúng lúc này, thanh âm của Tề Nhạc từ trong băng động truyền ra:

- Văn Đình, Tuyết Nữ, xuống đây nhanh đi.

Thanh âm của hắn rõ ràng tràn đầy giật mình và không dám tin, đột nhiên nghe được thanh âm của hắn, Văn Đình và Tuyết Nữ đồng thời tinh thần chấn động, hai nữ liếc nhau, cũng biết Tề Nhạc nhất định đã có phát hiện.

Tuyết Nữ nhìn về phía Nguyệt Dạ ở bên cạnh, nói:

- Cần gọi cô ấy cùng xuống không?

Văn Đình do dự một chút, nói:

- Thôi đi, nhiệt độ bên dưới quá thấp, vạn nhất mẹ không bảo vệ được thì nàng cũng không ổn, cứ để nàng ở đây tu luyện đi, chúng ta xuống dưới xem một chút.

Vừa nói, Văn Đình lưu tất cả hoa quả lại bên người Nguyệt Dạ, cùng Tuyết Nữ thả người vào hầm băng.

Thời gian không dài, các nàng đã xuống hơn nhìn thước, đi tới đấy băng động, trong lúc các nàng tới đây đột nhiên phát hiện, Tề Nhạc cũng không đào xuống dưới nữa, mà là ngang về phía vách núi, hai nữ bước nhanh về phía trước, đại khái sau hơn mười thước các nàng thấy được Tề Nhạc.

Đứng ở nơi đó, thân thể Tề Nhạc tựa như cứng ngắt ngồi ở đó không nhúc nhích. Văn Đình lại càng hoảng sợ, vội vàng khẽ gọi nói:

- Tề Nhạc, anh không sao chứ?

Hỏa quang từ trong tay Tề Nhạc phát sáng lên, tuy rằng hiện giờ Vân Lực của hắn tiêu hao rất lớn, nhưng tâm tình của hắn lại hoàn toàn lâm vào kích động, thanh âm hơi có chút run rẩy:

- Bọn em mau tới đây, xem, xem đây là cái gì?

Tuyết Nữ và Văn Đình nghe vậy liền đến sau lưng Tề Nhạc, băng động không cao, hai nữ chỉ có thể uốn thân thể, trong lúc các nàng đi đến bên người Tề Nhạc liền sợ ngây người.

Hiện ra trước mặt ba người chính là điểm cuối của băng động, đó là một động quật tự nhiên cực lớn, không, phải nói là hầm băng tự nhiên. Không khí rét lạnh không ngừng từ trong hầm băng phun tới chỗ bọn họ. Nhiệt độ vậy mà rét lạnh hơn trước vài lần.

Mà khiến nàng giật mình nhất chính là, trong hầm băng cực lớn này lại là một mảnh đại dương mênh mông, phóng mắt nhìn lại, trong hầm băng cực lớn này lại là một thế giới nước.

Vầng sáng Tề Nhạc phát hiện trước kia, đúng là từ nơi này phản xạ ra. Lúc này, vị trí của bọn hắn ở ngay bên cạnh vách tường hầm băng, bởi vì hỏa cầu trong tay Tề Nhạc chỉ có thể chiếu sáng phạm vi nhất định, cho nên, bọn hắn hiện giờ căn bản không cách nào thấy rõ hầm băng này cao bao nhiêu, nhưng có một điểm lại hoàn toàn có thể khẳng định, nước ở trước mắt cực kỳ đặc thù. Chỉ có thể đoán chừng, nhiệt độ trong hầm băng này phải vượt qua âm 70 độ. Mà nước cũng có chút dao động, không có bất kỳ dấu hiệu ngưng kết, loại tràng cảnh kỳ dị này đã đủ để khiến bọn hắn giật mình rồi.

Văn Đình phản ứng đầu tiên, trong mắt lóe lên quang mang màu đỏ, tay phải chém về phía trước, một đoàn hỏa cầu bay lên trời, bay về phía động quật. Khi nó tiến tới trước chừng trăm mét liền mãnh liệt nổ tung lên, mang đến vô số hỏa tinh trong động quật, chiếu sáng lấy tất cả chung quanh.

Ánh sáng trong nháy mắt ngắn ngủi, Tề Nhạc thấy rõ ràng, động quật này lớn vượt dự đoán của hắn, dưới ánh lửa mà Văn Đình phóng thích chiếu rọi, vậy mà không cách nào chứng kiến cuối cùng bên kia, tình cảnh như thế, không khỏi khiến hắn rất giật mình, mà hồ băng bên dưới lại càng quái dị, mặt hồ không ngừng dao động, hồ nước vốn dĩ yên tĩnh tựa hồ lấy gì đó làm tâm, có chút gợn sóng nổi lên.

- Có phải ở đây không?

Tuyết Nữ tò mò hỏi. Thanh âm của nàng không ngừng quanh quẩn trong hầm băng trống trải.

Tề Nhạc thở sâu, dưới kích thích của không khí lạnh như băng, toàn thân rùng mình một cái.

- Hi vọng đáp án là phải, cố găng nhiều ngày cuối cùng cũng không uổng phí.

Tuy rằng còn chưa phát hiện nơi hạ lạc Côn Luân Kính, nhưng băng hồ kỳ dị này đã là phần thưởng với hắn rồi. Nếu như nói một nơi đặc thù thế này lại không có gì kỳ dị, ai tin chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.