Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 42: Trở Ngại 2




“Tiểu Dương, có rảnh không?” Bác sĩ Vương tháo khẩu trang ra, dáng vẻ uể oải.

“Không bận gì cả, sao vậy?” Chàng thanh niên bên cạnh mặc chiếc áo blouse trắng, gương mặt sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, áo sơmi màu xanh xám khói bên trong nhìn rất có sức sống.

“Cậu giúp bệnh nhân trong phòng 250 xoa bóp một chút,” Bác sĩ Vương kéo tay áo cậu, chỉ chỉ vào trong phòng bên cạnh, “Cả ngày cũng không có người thân tới, mấy người tới toàn là mấy thằng đàn ông cao lớn thô kệch, còn không chịu đi, sau này ngày nào cậu cũng phải xoa bóp toàn thân với cử động xương khớp cho anh ta hai lần, mỗi lần hai tiếng nhé.”

“Vâng…” Dương Mặc Thư nhìn bóng lưng rời đi của bác sĩ Vương gật gật đầu, tay để ở trong túi nắm chặt, túi căng phồng, mãi đến khi bác sĩ đi xa mới dám móc ra.

Trong tay cậu là một củ khoai lang ruột vàng, vốn định làm bữa sáng, chỉ tiếc vừa đến đã không rảnh rỗi, tới giờ đã nguội lạnh.

Dương Mặc Thư thở dài, tìm màng bọc thực phẩm gói củ khoai lang lại, sau đó bỏ lại vào túi, rồi quay người vào phòng 250.

Phòng 250 là phòng đơn, ngoại trừ bảng số phòng không sang lắm, thì thiết bị bên trong trên căn bản phải nói là cả một đỉnh cao của bệnh viện, TV internet không thiếu cái nào, chỉ tiếc người ở bên trong là người thực vật, nên mấy thiết bị máy móc đó đều không thể nào dùng được.

Phòng bệnh không lớn lắm, có hai người đàn ông ngồi bên giường bệnh, vừa thấy có người bước vào đều theo phản xạ đứng lên.

Hành động này trực tiếp doạ sợ Dương Mặc Thư lùi về sau mấy bước, dựa vào cánh cửa.

“Đệt, thì ra là bác sĩ, con mẹ nó tao còn tưởng ai…”

“Tao sắp ngủ rồi, mày la một cái còn đứng lên, mày XXXX doạ tao nhảy dựng, tao còn tưởng anh Đường tới…”

Dương Mặc Thư trấn tĩnh lại, quan sát hai người đàn ông trước mặt này một chút.

Nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, đều là âu phục full đen, một người trong đó vén tay áo lên, lộ ra một hình xăm lớn, còn một người khác, bên trong âu phục là một cái áo ba lỗ.

Gu thẩm mỹ thực sự là hỏng bét.

Dương Mặc Thư tiến lên trước, rất lịch sự, “Phiền tránh một chút, xoa bóp cho bệnh nhân.”

Hai tên đàn em vội vàng nghiêng người, một người trong đó nhận điện thoại trực tiếp ra ngoài, người còn lại cũng nhân cơ hội chuồn ra ngoài hút thuốc.

Dương Mặc Thư rũ mắt đánh giá người đàn ông nằm trên giường.

Lông mày rộng, ngũ quan sắc sảo, đôi môi mím chặt, nhưng hơi giương lên.

Đã là người thực vật rồi mà còn bày ra bộ dạng rất không phục.

Nhưng Dương Mặc Thư lại cảm thấy thuận mắt không ngờ.

Xốc tấm chăn trên giường lên, Dương Mặc Thư bắt đầu xoa bóp cho bệnh nhân.

Người thực vật do nằm trên giường lâu ngày, thịt da rất teo tóp, cơ thịt các khớp tê cứng bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên xoa bóp lật người định kỳ là rất cần thiết.

Dương Mặc Thư cẩn thận ấn cánh tay, cố gắng tránh kim tiêm và ống truyền dịch dinh dưỡng.

Dáng người dưới tay này thẳng tắp, vóc dáng không tồi, chân dài vai rộng, chỉ là gầy vô cùng, vừa đen vừa khô, như khúc củi bị thiêu rụi.

Dương Mặc Thư thấy dùng củi thiêu rụi này để mô tả thật sự là chính xác cực kỳ, nhiệt độ cơ thể của người này cũng cao khác hẳn với người thường.

Dừng tay lại, Dương Mặc Thư giật mình, nghĩ người này không phải đang sốt đó chứ.

Nghĩ vậy, Dương Mặc Thư vội vàng đi ra lấy nhiệt kế, nhét vào nách người này, sau đó tiếp tục xoa bóp.

Khoai lang trong túi cứ đung đưa, rất vướng víu.

Dương Mặc Thư nhanh trí móc củ khoai lang ra, nhét vào một bên nách nóng rực khác của bệnh nhân.

Sau đó lại sợ lát nữa lấy ra mùi vị sẽ kỳ lạ, liền đổi thành đặt ở giữa hai chân.

Chờ xong xuôi hết, lúc này Dương Mặc Thư mới có thể chuyên tâm xoa bóp cho bệnh nhân.

Trong lòng tính toán đợi lát nữa xoa bóp xong, khoai lang cũng hâm đủ nóng rồi.

Có hộ lý xách thùng nước vào phòng, nhìn thấy Dương Mặc Thư khẽ sửng sốt, “Tiểu Dương? Sao cháu lại tới đây?”, Dương Mặc Thư cười ha ha hai tiếng, “Bác sĩ Vương kêu cháu qua đây, nói bệnh nhân này không có người nhà, nên kêu cháu thường qua đây xoa bóp cho anh ta.”

Bác gái hộ lý đặt cây lau nhà qua một bên, đi tới mở cửa sổ, “Cũng không phải vậy đâu, người này nằm ở đây đã hai năm rồi, trước giờ không thấy phụ nữ đến thăm cậu ta, toàn là một đám ông lớn, ai da, ai cũng mặc như đi dự đám tang, không đen thì trắng, bày vẻ mặt chết chóc, mở mồm ra câu nào câu đó phun đầy phân.”

Dương Mặc Thư nhìn chằm chằm củ khoai lang giữa hai chân đen thui của bệnh nhân, kéo chăn đắp lên, “Dì, dì đừng mở cửa sổ, anh ta hình như hơi sốt, cháu đang đo nhiệt độ cho anh ta.”

Bác gái hộ lý giống như không nghe thấy, liền mở một cánh cửa sổ khác ra, “Không sao, nhiệt độ của người này hơi cao, hộ lý tới phòng bệnh này rồi đều biết, có lần dì đổi đệm giường cho cậu ta, cũng tưởng cậu ta phát sốt đó, nhưng sau đó bác sĩ Vương nói, người này trời sinh nóng người, không sao hết.”

Dương Mặc Thư vừa nghe, liền rút nhiệt kế ra.

Khoảng 37.6 độ, nhiệt độ rất khó nói, có thể xem là sốt nhẹ, cũng có thể xem là mức nhiệt độ bình thường cao nhất của người trưởng thành.

Gió từ cửa sổ lùa vào, áo blouse của Dương Mặc Thư hơi tung bay, ai ngờ bỗng nhiên có một cơn gió mạnh, một nửa góc áo bay lên trực tiếp che lên trên mặt của bệnh nhân.

Dương Mặc Thư đang ngỏng lên ở cuối giường xoa cẳng chân cho bệnh nhân không hề hay biết, mãi đến khi bác gái hộ lý nhắc nhở mới lấy áo từ trên mặt bệnh nhân xuống.

Không biết thế nào, trải qua chuyện lúc nãy, Dương Mặc Thư luôn cảm thấy nét mặt bệnh nhân này không giống như lúc trước lắm.

Khẽ nhíu mày, hình như dáng vẻ có chút tức giận.

Một khi nghĩ như vậy, Dương Mặc Thư thậm chí còn cảm thấy sắc mặt anh ta có chút xanh mét.

Bác gái hộ lý bắt đầu lôi kéo cậu, “Tiểu Dương à, có đối tượng chưa, dì giới thiệu cho cháu, dì thấy trong bệnh viện có mấy y tá trẻ mới tới, có người cũng không tệ…”

Dương Mặc Thư thầm nghĩ, không tệ cũng vô dụng, bởi vì so với mấy cô gái dịu dàng mềm mại, mình hình như thích đàn ông cường tráng cao lớn hơn.

Nhưng ngoài miệng vẫn chậm rãi, “Không cần, không cần, cám ơn dì, gần đây cháu muốn thi vào bệnh viện, còn phải ôn thi… làm gì có thời gian yêu đương… ”

Bác hộ lý không hề gì, “Vậy cũng không sao, dù gì cháu cũng còn trẻ, đợi hai năm nữa vẫn chưa muộn.”

Nói xong rồi cầm cây lau sàn với thùng nước đi.

Qua hơn một tiếng, Dương Mặc Thư rốt cục cũng xoa bóp xong cho bệnh nhân.

Thấy hai người đàn ông kia chưa trở lại, nghĩ mình cũng không còn chuyện gì khác, bèn tiếp tục ở lại trong phòng bệnh.

Khoai lang đã nóng hổi, ăn cũng không nóng không nguội, nhiệt độ vừa đủ.

Dương Mặc Thư quay người ngồi ở bên giường, đặt màng bọc ở bên gối của bệnh nhân, thuận tay để vỏ khoai lang lên trên đầu.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, rơi lên cổ chân bị lộ ra của Dương Mặc Thư, trắng trong suốt.

Mặt bệnh nhân trên giường ngày càng đen, Dương Mặc Thư lại không hề hay biết, vừa ăn khoai lang vừa nghĩ chuyện chưa nghĩ xong lúc nãy.

Thực ra yêu cầu của mình đối với đàn ông không cao, không cần đẹp trai, cũng không cần có tiền, chỉ cần đủ cao, đủ khoẻ là tốt rồi, cho dù là người cao mập, đen gầy cũng không sao…

Dương Mặc Thư nuốt khoai lang xuống, sửng sốt nửa buổi, quay đầu nhìn cơ thể đen gầy ở sau lưng.

Người trơ trọi nằm trên giường, sắc mặt khó coi.

Dương Mặc Thư không tự chủ thở dài, “Anh cũng thật đáng thương, người sống thực vật khác đều có người nhà, anh lại không có gì hết.”

Có thể do mình che lấp ánh sáng, mặt người thực vật càng ngày đen hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.