Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 15: Xương Cứng 2




Khóa huấn luyện hằng ngày diễn ra, Đào Dã lái xe từ nhà đến căn cứ huấn luyện. Mấy tay đua trẻ đều đến chào hỏi anh, anh gật gật đầu coi như đáp ứng nhưng lại không thấy Lý Nguyên Thanh đâu.

"Hình như hôm nay nhà ông chủ Lý có việc, không đến." Ông chủ Lý là biệt danh mà mọi người đặt cho Lý Nguyên Thanh. Anh ta rất chú ý ăn mặc, quần áo phụ kiện gì đó đều là hàng hiệu. Cho nên mọi người đều cảm thấy anh ta như mấy tên nhà giàu mới nổi, đùa giỡn mà gọi là ông chủ Lý.

"Mấy cậu biết chuyện gì à? Sao không nói tiếng nào đã đi?" Đào Dã biết tính của Lý Nguyên Thanh, anh ta sẽ không tự nhiên mà về nhà, nói không chừng là trong nhà có việc gấp.

"Không biết. Hôm qua em trai anh ấy có đến tìm, nhìn dáng vẻ là anh ấy cũng không biết có chuyện." Mọi người đều thấy kì quái. Lý Nguyên Thanh này vốn dĩ là cái người miệng rộng, không thể giấu mọi người chuyện gì được. Càng như thế này càng làm mọi người thấy kỳ lạ.

"Tiểu Lãng đến tìm?"

"Vâng, tên tiểu tử này càng lớn càng đẹp trai. Em còn nói đùa là giới thiệu bạn gái cho cậu ta, kết quả anh đoán thế nào? Cậu ta nói đã có người mình thích, hôm nay sẽ đi thổ lộ."

"Hôm nay? Tiểu tử này được đấy, có tiền đồ hơn các anh rồi! Ha ha ha ha."

Lý Nguyên Lãng vì Lý Nguyên Thanh nên có quan hệ rất tốt với mấy tay đua ở đây, mọi người cũng rất chiếu cố cậu ta, coi cậu ta như em trai của mình mà đối xử.

"Cậu có cho tiểu Lãng ý tưởng nào không?"

"Người em này của chúng ta còn chưa theo đuổi con gái bao giờ, nên tôi đã cho một ý tưởng không tệ. Thôi đi đi, phải huấn luyện rồi."

"Các cậu đi trước đi, tôi đi hút điếu thuốc." Đào Dã không tự giác mà nhăn mi lại.

"Anh Dã, bọn em đi trước."

Đào Dã gật đầu, một túi đút túi quần, một tay khác cầm điện thoại, nhìn nhìn WeChat của Diệp Đằng. Màn hình sáng lên rồi lại tối đi, cuối cùng vẫn không có người gửi tin nhắn đến.

Kết thúc một ngày luyện tập, anh về đến nhà, tắm rửa một cái, ngồi trên sô pha lướt vòng bạn bè một lượt, cũng chẳng có tin tức gì liên quan. Chai rượu vang đỏ Lý Nguyên Lãng mang đến lần trước vẫn còn để trong tủ, anh lấy chai rượu mở ra, tự rót cho mình một ly.

Bên ngoài mây rất dày lại có chút âm trầm, mấy con chim bay lượn trên không trung không mục đích, rất giống anh bây giờ.

Anh đứng trên ban công nhấp ngụm vang đỏ, nâng cổ tay nhìn thời gian. Thời gian tan tầm của Diệp Đằng là 6 giờ, nếu bây giờ đi nói không chừng còn kịp.

Diệp Đằng cũng không biết trước được Lý Nguyên Thanh sẽ thổ lộ với cô. Hứa Miêu Miêu hẹn cô sau khi tan làm sẽ đi xem phim. Cô ấy nói bạn trai mình dạo gần đây rất bận, không có thời gian cạnh cô ấy, cho nên cô ấy chỉ có thể tìm chị em tốt của mình. Diệp Đằng nhìn nhìn thời gian, còn nửa giờ nữa, cô lười nhác vươn vai làm việc tiếp.

Một lát sau, Hứa Miêu Miêu gửi định vị đến WeChat, là một rạp chiếu phim ở gần công ty cô.

"Bên này có nhà hàng ăn siêu ngon, tớ gửi định vị rồi, lát nữa cậu đến đây nha."

Diệp Đằng tùy tay nhắn một cái: "Được."

Lúc tan làm, cô nhìn thời tiết bên ngoài, thuận tay mang theo ô dự phòng của công ty. Từ tòa nhà cơ quan đi ra trời cũng bắt đầu mưa, may quá nhà hàng với rạp chiếu phim cũng cách không có xa.

Nhà hàng đồ Tây yên tĩnh chật kín người, không còn chỗ ngồi nào thừa. Diệp Đằng ngẩng đầu nhìn trong đám người, rất nhanh đã thấy Hứa Miêu Miêu đang vẫy tay với cô.

"Chỗ này nhiều người nhỉ." Diệp Đằng thuận thế ngồi xuống: "Chắc ăn rất ngon nhỉ?"

"Chắc chắn rồi, cũng phải nhìn xem ai chọn nhà hàng. Chỗ này muốn ăn phải hẹn trước rất lâu, nếu không thì không có chỗ ngồi đâu." Hứa Miêu Miêu cười mở thực đơn ra đưa cho cô: "Cậu xem thử xem thích ăn gì, đồ ăn ở nhà hàng này cũng không tồi."

"Để tớ xem thử." Diệp Đằng giở giở thực đơn: "Dạo này cậu cũng nhàn rỗi ghê."

"Không có mà. Không phải là cậu bận hơn tớ sao?" Hứa Miêu Miêu cười.

Diệp Đằng còn chưa xem xong thực đơn, đột nhiên nghe thấy có tiếng đàn violon, sau đó có một người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi lên, trên đó còn đặt một con gấu bông ôm một cành hoa hồng. Người con trai kia cười đứng lên, từ trong túi rút ra hộp nhẫn, lúc quỳ một gối xuống còn kích động suýt chút nữa té ngã, mọi người xung quanh đều cười.

"Lãng mạn ghê." Vẻ mặt Hứa Miêu Miêu hâm mộ: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy."

Diệp Đằng cười quay đầu lại xem thực đơn tiếp.

"Một chút cảm giác cậu cũng không có à?" Hứa Miêu Miêu kéo tay cô qua: "Tớ hỏi này, nếu bây giờ Lý Nguyên Lãng thổ lộ với cậu, cậu có đồng ý không?"

Diệp Đằng khẩn trương nhìn xung quanh: "Ở chỗ này á?"

"Không phải, tớ chỉ nói là nếu thôi."

"Không biết." Diệp Đằng không rõ ràng lắm. Đối với Lý Nguyên Lãng, cũng không phải là thích nhưng cũng không phản cảm. Tình yêu là thứ quá mức hư vô mờ mịt, thậm chí hiện tại cô còn không xác định được mình còn thích Đào Dã hay không. Giống như người trưởng thành, tình cảm cũng càng trở nên mơ hồ, không giống hồi còn nhỏ, yêu ghét rõ ràng

"Không biết?" Hứa Miêu Miêu cảm thấy hứng thú: "Coi như là có khả năng. Cậu nghĩ như vậy là được rồi, cậu không thể thắt cổ mà chết trên một thân cây."

Diệp Đằng không biết, lúc này Hứa Miêu Miêu đã bắt đầu mật báo cho Lý Nguyên Lãng ở bên kia, cho anh ta sự tự tin rất lớn.

Ăn cơm xong, bên ngoài mưa rất lớn, bầu trời cũng biến thành màu đen.

Hai người bung ô nhanh chóng đi đến rạp chiếu phim, kiểm tra vé xong rồi vào chỗ ngồi. Ngồi được một lát Diệp Đằng cảm thấy có chỗ không thích hợp: "Chúng ta đi nhầm rồi đúng không? Tại sao quảng cáo chiếu xong rồi mà không có ai đi vào?"

"Có thể là phim này ít người xem." Hứa Miêu Miêu nhìn xung quanh cho có lệ.

"Không thể nào. Bộ phim này được đánh giá là có thể "đánh sập" phòng vé, lúc này phải chật ních người mới phải." Diệp Đằng không tin mà lên mạng tìm kiếm thông tin vé, thấy những xuất chiếu sau đều kín chỗ lại càng thấy kì lạ.

"Haizz, cậu đừng vội, sắp bắt đầu rồi." Hứa Miêu Miêu lôi kéo cô chỉ chỉ màn hình lớn.

Trên màn hình, quảng cáo đã chiếu xong, bắt đầu đếm ngược, đếm ngược xong thì màn hình lại tối đen, sau đó phát một đoạn nhạc, là tiếng đàn piano lãng mạn vang lên, Lý Nguyên Lãng từ bên ngoài đi vào.

Diệp Đằng nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn Hứa Miêu Miêu ngồi bên cạnh.

"Tớ đi ra ngoài, các cậu tự lo chuyện của mình đi." Hứa Miêu Miêu đã hoàn thành nhiệm vụ, thoát thân thành công, nhanh như chớp chạy đi. Nhưng lúc ra ngoài cô ấy lại không đóng kín cửa, để lại một khe hở.

Cô ấy chuẩn bị rời đi lại quay đầu nhìn lén, bị bạn trai của mình mạnh mẽ lôi đi: "Chuyện chúng ta có thể giúp cũng giúp rồi, chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, giao lại cho họ giải quyết đi."

Hứa Miêu Miêu không tình nguyện mà rời đi.

Một mình Diệp Đằng ngồi trong rạp chiếu phim trống rỗng, có chút khẩn trương.

"Đây là có ý gì?"

"Đoạn này do chính anh đàn. Vì để tặng cho em, đương nhiên anh cũng rất muốn đàn trước mặt em. Về sau, nếu có dịp, em có thể cho anh cơ hội này không?" Lý Nguyên Thanh ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ em không cần trả lời anh luôn, anh còn chuẩn bị một video ngắn, chúng ta cùng nhau xem đã."

Video là các cảnh thổ lộ trên phim được anh ta tập hợp, mỗi người đều dùng một cách biểu đạt tình cảm của mình khác nhau.

Cuối cùng là quay chính anh ta, người con trai này lớn rồi mà còn thấy xấu hổ trước ống kính, cười ôn nhu: "Từ trước đến nay, anh luôn cảm thấy thích một người là việc rất khó nhưng đến khi gặp được em, trong nháy mắt anh thấy hoá ra lại đơn giản như vậy. Diệp Đằng, em có thể cho chúng ta một cơ hội không?"

Màn hình lóe lóe, Diệp Đằng quay đầu nhìn Lý Nguyên Lãng.

"Nếu em cần thời gian, em cứ nói, anh nguyện ý chờ."

Đầu óc của Diệp Đằng loạn hết cả lên. Bầu không khí này thật tốt, Lý Nguyên Lãng thật tốt, hết thảy đều tốt, muốn tìm lấy một cái cớ cũng không có.

Bọn họ đều không chú ý đến, ngoài cửa truyền đến tiếng động, một nhân viên đi vào cùng với một người đàn ông đã ướt sũng cả người: "Tiên sinh, phiền ngài phối hợp một chút, ngài phải mua vé trước mới có thể đi vào."

Đào Dã giơ tay bảo cô ta đừng nói nữa: "Xin lỗi, tôi đi ngay đây."

Bên ngoài mưa rơi xuống càng lớn, anh cứ như vậy mà đi vào màn mưa.

"Bên trong có phải bạn gái của anh ấy không nhỉ?" Cô gái kiểm phiếu nói chuyện phiếm với người bên cạnh: "Nhìn như là bắt gian, kích thích như vậy sao?"

"Không thể nào, tôi nhìn thấy hai người kia có vẻ rất đăng đối, có thể là bạn gái cũ chăng?"

"Ông trời ơi, ghen tị với em gái này ghê, tiền nhiệm hay đương nhiệm đều đẹp trai như vậy." Cô gái kia tò mò: "Cô thấy vị soái ca vừa mới đi có quen mắt không? Quá mức đẹp trai, cả người bị mưa xối còn đẹp trai như vậy. Tôi chết mất, có bạn trai như vậy còn chia tay... Người như vậy sẽ là hạn mà chết hoặc là chết đuối..."

"Tôi cũng thấy thế, người vừa rồi thật đẹp trai, là tôi thì tôi sẽ chọn anh ấy.

"Tôi thích người bên trong hơn."

"Hai người nghỉ một lát không được à? Mà đang nói chuyện gì đấy?" Nam sinh bên cạnh cười xen vào, cuối cùng bị hai cô gái ấy đánh cho một trận.

Lúc Diệp Đằng đi ra bọn họ lập tức dừng việc đùa giỡn lại, nhìn cô rời khỏi rạp chiếu phim, lại quay đầu nhìn phía sau, Lý Nguyên Lãng không có đi ra cùng, mấy người trao nhau một ánh mắt, thật là đau lòng.

Diệp Đằng gọi xe về trường học. Dọc đường về trong đầu cô vẫn lộn xộn. Nếu không phải lần này Lý Nguyên Lãng thổ lộ, có khi cô còn không ý thức được lòng mình chưa bao giờ thay đổi. Cho nên khi nói chuyện với Hứa Miêu Miêu cô chỉ nói vậy thôi còn khi thật sự đối mặt với việc Lý Nguyên Lãng thổ lộ, cô không một giây do dự đã nói ra "thật xin lỗi".

Thậm chí bây giờ cô còn có chút nhớ Đào Dã.

Điện thoại lóe sáng, cô mở ra, là Đào Dã nhắn cho cô. Anh nói muốn đi đến một nơi khác, không cần phải đến nhà anh nữa.

Vốn dĩ cô muốn nói gì đó, muốn nói mình với Lý Nguyên Lãng như thế nào nhưng chắc anh sẽ không quan tâm đâu. Cuối cùng cô chỉ gửi một câu: "Được, chúc anh thuận buồm xuôi gió."

Sau khi dầm mưa, Đào Dã bị sốt. Thực ra thể chất của anh không kém như vậy, chỉ là khi về không tắm nước ấm ngay mà nằm trên sô pha một lúc lâu. Anh cất điện thoại đi, nằm ngây ngốc ở trong nhà. Từ trong ra ngoài đều khó chịu nhưng không thể nhúc nhích được, phảng phất trở lại mấy năm trước đây, về thời điểm mà anh khó khăn nhất.

Anh trách chính mình đã đánh mất cô.

Cuối tuần không cần đi đến nhà Đào Dã, Diệp Đằng đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Sức mạnh của thói quen quá lớn lại thêm Lý Nguyên Lãng đã đảo loạn tâm tư của cô.

Cô gọi điện tìm Lâm Sơ, Lâm Mạt kết quả vào thời điểm mấu chốt một người cũng không thấy đâu.

Cô phiền muộn mà ở trong phòng ngây người cả một ngày. Ngày hôm sau cũng không ngốc được nữa, sờ sờ chìa khóa nhà Đào Dã.

"Anh ấy không ở nhà, mình có thể trộm đến ngắm một lúc được không?"

Diệp Đằng từ trên giường bật dậy, lại cảm thấy như vậy hình như không tốt lắm, sau đó cô lăn hai vòng trên giường, tìm cho mình một lý do tuyệt mĩ: "Cuối tuần bận quá cho nên mua trước đồ cho anh."

Cô gửi tin nhắn WeChat trưng cầu ý kiến của anh nhưng anh không trả lời.

"Tôi đi đây."

Diệp Đằng cũng không biết là thương lượng với anh hay là thương lượng với chính mình nữa. Cô thay quần áo, tóc tùy ý buộc lên đi đến siêu thị mua đồ, sau đó đổi xe đi đến nhà Đào Dã.

Cô hoàn toàn không biết được nhà anh còn có người, vừa vào cửa đã thấy quần áo với vứt linh tinh, còn chửi thầm một câu: "Đồ đạc không thu dọn cẩn thận đã đi rồi."

Vừa mới vào đại sảnh thấy trên sô pha có người nằm đắp chăn đưa lưng về phía cô, cô hoảng sợ, túi ở trên tay rơi xuống mặt đất: "Anh là ai? Sao anh lại vào nhà của Đào Dã?"

Đào Dã mơ mơ màng màng ngủ đến trời đen kịt, lười biếng chuyển mình, thấy Diệp Đằng lại nghĩ mình sốt đến mơ hồ, không lên tiếng.

"Sao anh lại ở nhà?" Lúc này Diệp Đằng mới thấy rõ là anh, đi qua cúi đầu nhìn anh, lại thấy anh có điểm không thích hợp: "Anh bị bệnh?"

Đào Dã vẫn không nói lười nào.

"Nói chuyện đi." Diệp Đằng nhìn bộ dáng này của anh có điểm hoảng, không biết anh xảy ra chuyện gì: "Anh làm sao vậy?"

Cổ tay cô bị anh dùng sức bắt lấy, mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực. Mặt cô dán vào người anh, cảm thấy người anh nóng bừng, cô giãy giụa muốn đứng lên: "Anh sốt rồi, uống thuốc chưa?"

"Không phải là nói em đừng tới à?" Xúc cảm chân thật khiến anh ý thức được đây không phải là ảo giác, làn da của cô lành lạnh, mềm mại, làm người ta luyến tiếc không muốn rời đi.

"Em gửi tin nhắn WeChat cho anh rồi, anh không nhận được à?"

"Không muốn xem."

"Anh làm sao vậy? Anh buông em ra trước đi." Diệp Đằng cảm thấy cổ tay bị anh nắm đến phát đau, lại dựa gần như vậy, hơn nữa người anh quá nóng.

Đào Dã chống cằm xuống xương bả vai cô, nhắm mắt: "Cũng không muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.