Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Chương 32: Lời mời đến buổi hòa nhạc




Hàn Tuyết ngước mắt lên. Đó là một nam tử có khuôn mặt góc cạnh nam tính trước mắt. Thân hình cao to. Bên cạnh hắn là một cô nương có nhan sắc thanh tú trên tay có cầm một thanh trường kiếm. Cả hai người bọn họ đều tràn ngập một cỗ chính khí, đáy mắt ngập tràn tia khảng khái, cương trực. Nhìn dáng đứng vững trãi của họ cùng cảm nhận nhạy bén, Hàn Tuyết có thể khẳng định họ là người luyện võ và là đệ tử của danh môn chính phái.

Hàn Tuyết không đáp mà chỉ ra hiệu mời bọn họ ngồi xuống.

Cô nương thanh tú mở lời.

"Ta tên Diệp Thanh, còn đại sư huynh của ta tên Tất Bằng. Chúng ta là môn đệ của phái Hoành Sơn. Dám hỏi quý danh của cô nương là gì?"

Hàn Tuyết mỉm cười đáp lại.

"Cứ gọi ta là Mộc Tuyết. Nghe danh Hoành Sơn phái đã lâu, quả đúng là chính phái trong thiên hạ"

Nàng muốn che dấu danh tính của mình nhằm phòng ngừa nguy hiểm. Long Hổ môn có thể vẫn đang tìm kiếm gã Huỳnh Đông đó. Ai mà biết bọn chúng có tra ra nàng hay không? Lại thêm Liễu y trang thiếu trang chủ có lẽ vẫn đang ôm mối hận cũ.

Còn về phái Hoành Sơn nàng cũng chẳng rõ lắm, chỉ biết là danh môn chính phái trong giang hồ thôi.

Lần này trở về, nàng đến Lạc thành đầu tiên vì muốn tìm Tiểu Lam. Đi tới đây lại đúng giao thừa nên liền tới Hồng Xuân các xem náo nhiệt.

Diệp Thanh hào hứng hỏi Hàn Tuyết.

"Mộc cô nương, cô tới đây xem hay chỉ tiện đường dừng chân thôi?"

Hàn Tuyết đáp.

"À, ta tới tìm một vị bằng hữu, đi qua thấy nơi này náo nhiệt liền vào xem thôi"

Diệp Thanh lơ đãng nói.

"Nghe đồn phần thưởng của cuộc thi này cực hậu hĩnh. Còn có cả loại Thuỷ Trường thảo rất quý nữa"

Đột nhiên Dạ Nhất dùng tâm linh hét toáng lên và giục.

"Thủy Trường thảo, mau lấy nó. Thứ đó sẽ giúp ta đột phá. Chủ nhân, lấy nó cho ta"

"Nhất định?"

"Nhất định!"

Thấy Hàn Tuyết thất thần, Diệp Thanh lấy tay huơ trước mắt nàng và lo lắng hỏi.

"Mộc Tuyết, ngươi không sao chứ?"

"Không sao"

Lúc này ở trên đài, chủ quản Hồng Xuân các bước lên. Đó là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt sắc sảo được trang điểm tỉ mỉ. Bà ta khoan thai cất giọng.

"Thưa chư vị quan khách, cũng như mọi năm, tối hôm nay Hồng Xuân các tổ chức cuộc thi đệ nhất tài nữ. Cuộc thi gồm 3 phần: phần thứ nhất đấu nhan sắc, phần thứ hai đấu tài năng và phần thứ ba là đấu trí tuệ. Chủ khảo gồm: Huệ vương gia Tây Lương quốc Tây Lương Điển, thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Ngạo, đại trưởng công chúa Mặc quốc Mặc Cẩm Khê và Tấn vương gia Long quốc Long Thế Kiệt"

Lời vừa dứt, đám đông lập tức bàn tán xôn xao. Một cô nương hoài xuân đỏ mặt nói.

"Tấn vương gia thật tuấn mĩ vô song. Ta nguyện chết vì chàng ấy"

Hàn Tuyết hài hước nhìn thiếu nữ kia. Nguyện chết? Đó là từ sến nhất mà nàng từng nghe kể từ khi nàng xuyên đến đây. Nàng đưa mắt nhìn lên phía bục an toạ của chủ khảo. Một hàng toàn tuấn nam, mĩ nữ.

Nam tử áo trắng có lẽ là Huệ vương Tây Lương Điển. Hắn có nhan sắc tuấm mĩ nhu hoà. Trên môi luôn thường trực nụ cười ấm áp như gió xuân. Nụ cười khuynh đảo trái tim mọi thiếu nữ. Nhưng đối với Hàn Tuyết, đó lại là nụ cười cực kỳ giả dối.

Người tiếp theo, một nam tử mặc trường bào màu đỏ thẫm là Tấn vương. Ngũ quan anh tuấn sắc nét, lông mày hơi đậm cùng hốc mắt sâu khiến hắn trông thật nam tính. Chân mày của hắn hơi cau lại dáng ngồi nghiêm trang. Ừm, tên này chắc chắn là một võ tướng, nhìn hắn không hợp với lễ nghi cung đình chút nào.

Đại trưởng công chúa Mặc Cẩm Khê dung mạo bất phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi mọng mím lại trông có vẻ nghiêm khắc. Trong mắt là sự lạnh lùng, cao ngạo khiến kẻ khác run sợ. Nàng ngồi ngay ngắn và lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Cuối cùng là thái tử Hiên Viên Ngạo. Vị thái tử này cũng tuấn mĩ không kém, nhưng hắn có sự lười biếng cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hắn chống cằm đảo mắt nhìn xuống giống như nhìn những sinh linh nhỏ bé chỉ cần một cái miết tay cũng chết.

Sau khi đánh giá xong bọn họ, Hàn Tuyết quay trở lại. Trên bàn đã dọn ra thức ăn. Nàng chẳng để ý gì nữa, cắm đầu cắm cổ mà ăn. Đã lâu lắm rồi nàng không được ăn ngon như vậy. Lúc sống trong rừng với lão sư phụ, nàng chỉ được ăn rau dại với vài con thú nướng qua loa thật chán ngắt. Diệp Thanh cùng Tất Bằng tròn mắt nhìn nàng ăn như hổ đói. Tất Bằng lên tiếng.

"Mộc cô nương, có cần chúng ta gọi thêm đồ ăn không?"

Nàng không đáp mà chỉ gục gặc đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.