[Kha Hạo] Phi Thường Quy Hoàn Mỹ

Chương 62: Hiểu ý nhau (6)




Thi Thiên Hữu ngồi trên ghế, thấy Hướng Viên chạy biến đi thì nhẹ nhàng trượt ghế đến trước mặt Từ Yến Thời.

“Hôm qua tôi đã tìm hiểu chút ít giúp cậu rồi, chưa chắc cô nàng này đã có tiền đâu, ừ thì trông ăn mặc cũng sang đấy, nhưng tôi cảm thấy cô ta không khác mấy Lâm Khanh Khanh, điều kiện gia đình không quá khá giả, hơn nữa lại còn hư vinh, con gái như vậy có lòng tự ái rất cao, hễ ra ngoài là lại thích bôi trét không ít mĩ phẩm, vung tiền vung thẻ tín dụng khắp nơi, cuối cùng phải mượn người này một ít để trả người kia một tí…”

Từ Yến Thời: “Cậu quản được người ta à?”

Xong rồi, thì ra lão đại đã yêu người ta mà chẳng hay, Thi Thiên Hữu làm như nhìn thấu tim gan, nói: “Có phải lúc đi học cậu đã yêu thầm người ta không?”

Từ Yến Thời ngả người dựa vào ghế, giơ tay ném hai que kẹo mút vào ống đựng bút trong góc bàn kêu *cạch* một tiếng, rồi anh giễu cợt nhìn Thi Thiên Hữu: “Cậu đúng là vô vị.”

Lý Trì từ bên kia lướt đến, ló đầu vào nói chêm: “Aiz, lão đại, hai người là bạn học à? Nói đi, hồi đi học trông cô ấy ra sao?”

Từ Yến Thời vậy mà tiếp lời: “Về mặt nào?”

“Đương nhiên là mọi mặt rồi.” Lý Trì thuận theo, nở nụ cười đầy hàm ý, “Học sinh bây giờ ai mà không chú trọng phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao động chứ. Thì ví dụ như, học tập thế nào, từng hẹn hò trai gái gì chưa?”

“Học tập bình thường, còn bạn trai…” Từ Yến Thời dừng lại, đẩy mắt kính: “Có nhiều lắm.”

Lý Trì không tin nổi, lại có vẻ hào hứng khó hiểu: “Còn điều kiện gia đình thì sao? Ngày hôm qua tôi nghe Vưu Trí nói cô ấy còn muốn mượn Cao Lãnh hai trăm đồng.”

Từ Yến Thời: “Hai trăm đồng?”

Vì có quan hệ với Ứng Nhân Nhân nên Lý Trì rất có thành kiến với Hướng Viên: “Đúng vậy, Vưu Trí đã chụp màn hình lại tin nhắn cậu thu hồi rồi. Cậu ta thấy tiền sáng mắt, đòi Hướng Viên hai trăm đồng phí giữ im lặng, ban đầu cô ấy nói không có, sau đó lại len lén mượn Cao Lãnh.”

Từ Yến Thời tựa ra sau nhướn mày: “Mượn Cao Lãnh?”

Lý Trì lắc đầu, tiếc nuối nói: “Cao Lãnh không có tiền. Nhưng tôi nghe nói sau đó chị Thư cho mượn, có điều Hướng Viên đột nhiên nói không cần. Chịu, dù gì tôi cũng không hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ.”

“À.” Từ Yến Thời cúi đầu, thờ ơ mở laptop gõ bàn phím, “Tôi không biết nhiều lắm về gia cảnh của cô ấy.”

Đúng thật là anh không biết gì nhiều, anh chỉ biết nhà Phong Tuấn rất giàu, còn Hướng Viên anh tự động bỏ qua.

Vừa nói xong câu, Từ Yến Thời lập tức liếc hai người trước mặt với vẻ không kiên nhẫn: “Hỏi xong chưa? Xong rồi thì lăn về viết dữ liệu đi.”

Lý Trì rất thức thời trượt ghế quay về chỗ, Thi Thiên Hữu lại không sợ chết còn bồi thêm một câu: “Vậy là lão đại, từ những chuyện đó mà phân tích thì hẳn tám mươi phần trăm Hướng Viên là kiểu sống vì thể diện, khéo có khi tiền gửi ngân hàng còn không nhiều bằng cậu đâu, với tình hình này của hai người thì cậu phải nghĩ thật kỹ đấy, đừng giẫm vào bùn lầy——”

Còn chưa nói xong, anh ta đã bị Từ Yến Thời đạp một phát cút về.

Ngay sau đó, ‘cậu thiếu niên bé nhỏ rất ít khi phiền não’ Vưu Trí mặt mày phơi phới ở cửa ngoài cửa đi tới, thì một giây kế tiếp đã bất ngờ bị lão đại cao hơn nửa cái đầu xách cổ áo lôi vào nhà vệ sinh.

Trong số mấy người chơi với nhau đấy, Vưu Trí nhỏ tuổi nhất, tuy là người đẹp trai nhất sau Từ Yến Thời nhưng lại là người lùn nhất sau Cao Lãnh.

Trên người Từ Yến Thời có sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành, nhưng hễ khi đứng ở giới hạn nửa thân nửa không thì người ta còn có thể cảm nhận được cảm giác niên thiếu ở anh. Mà Vưu Trí đây lại chính là một chàng trai trẻ tuổi thế kỷ 21 chân chính chưa bóc tem.

Nói trắng ra là, tuy anh ta đã hơn 25 nhưng vẫn còn là xử nam, khắp người từ trên xuống dưới đều lộ vẻ là một người cẩn trọng chưa trải sự đời.

Vưu Trí dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, nhà vệ sinh nam ở công ty đã để lại bóng ma tâm lý trong anh ta nên bất giác giơ tay che đũng quần lại, nơm nớp lo sợ nói: “Lão đại… Anh… Anh kéo em tới nhà vệ sinh làm gì vậy…”

Từ Yến Thời mất kiên nhẫn nói: “Không phải tôi tới đây để so kích cỡ với cậu.”

Phì… Chuyện này kể ra cũng là một câu chuyện cười khác.

Đàn ông mà, vốn rất quan tâm tới việc kích cỡ dài ngắn, cho nên vừa vào phòng ban không bao lâu, vì muốn thân nhau hơn nên mọi người mới tâm sự với nhau mấy chuyện riêng tư. Dĩ nhiên là mấy đề tài 18+ khá bí ẩn kia rồi, lần đầu tiên thế nào, giữ được bao lâu, dài hay ngắn, lớn hay nhỏ. Kết bạn mà, phải thẳng thắn thôi.

Lúc ấy Vưu Trí  khoác lác nói mình 20cm, Cao Lãnh không phục, kéo anh ta vào nhà vệ sinh đo, sau đó đo luôn cả đám, kết luận Vưu Trí nhỏ nhất. Từ đấy trở đi nơi đây đã lưu lại bóng ma trong lòng Vưu Trí, mặc dù mọi người đã an ủi chẳng qua là vì của cậu còn chưa “nảy nở” mà thôi. Tuy nhiên lúc ấy chỉ có Từ Yến Thời không chịu đo, cho nên tới bây giờ mọi người đều tò mò không biết của anh to hay nhỏ.

Vưu Trí yên tâm, “Vậy anh muốn gì?”

Từ Yến Thời: “Ảnh chụp màn hình.”

Vưu Trí sửng sốt, ấp úng nói: “Thật ra em không có ảnh chụp màn hình nào hết, chỉ gạt Hướng Viên thôi.”

“…”

“Nhưng nếu Hướng Viên muốn thì em photoshop một tấm cũng được.”

Từ Yến Thời: “Vậy cậu có muốn đo với tôi không?”

“Mẹ nó,” Vưu Trí có cảm giác như bị làm nhục, “Anh chắc chắn lớn hơn của em hả? Anh cũng chưa yêu đương lần nào, đắc ý cái gì chứ?”

Từ Yến Thời khinh thường nhìn anh ta.

Vưu Trí không tự tin mấy, “Được rồi, không photoshop thì không photoshop, nhưng tại sao anh lại không muốn để cô ấy thấy? Mấy lời đó em thấy cũng bình thường mà.”

“Không liên quan đến cậu, còn hỏi tiếp thì để tôi đo kích cỡ.”

Vưu Trí: “…”

***

Gần đây Hướng Viên rất rất thiếu tiền, đến nỗi nhìn thấy chữ ‘dương’ cũng nghĩ đến ký hiệu của nhân dân tệ, dương: 30,000*. Cô than thở trong lòng thật lắm tiền mà, khiến Lâm Khanh Khanh đang sửa sang số liệu mà Từ Yến Thời đã so sánh cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, “Tổ trưởng Hướng, đây không phải là ký hiệu của nhân dân tệ.”

(*Chữ dương là 羊, trông hơi giống ký hiệu nhân dân tệ là¥.)

Hướng Viên định thần nhìn lại, à, té ra là hoa mắt. Song vừa cúi đầu thì điện thoại nhận được tin nhắn giục nộp tiền… Hóa đơn tháng này: ¥45,819. 23.

Hướng Viên đột nhiên ngơ ngác, đầu nổ ầm ầm sụp đổ.

Cô không tin, chuyến đi Tây Bắc vậy mà hết hơn những bốn mươi nghìn? Cô nhớ mình đâu tiêu nhiều tiền đến vậy?

Hướng Viên choáng váng suýt hôn mê bất tỉnh, ngờ rằng mình nhìn nhầm bèn đưa điện thoại đến cho Lâm Khanh Khanh: “Tiểu Khanh Khanh, cô xác định giùm tôi xem, đây là ký hiệu nhân dân tệ hay là chữ dương vậy.”

Lâm Khanh Khanh: “Là nhân dân tệ, khoản nợ 45,000.”

“Dừng lại.” Hướng Viên vội khoát tay, “Đừng đọc lên, đầu tôi đau quá.”

Lâm Khanh Khanh muốn hỏi tại sao cô lại thiếu nhiều tiền đến vậy, nhưng nhìn bộ dạng như lâm vào đại địch của Hướng Viên, cũng biết cô nàng đã tiêu hết số tiền tối đa mà thẻ cho phép rút rồi. Nhìn mặt là biết tỏng cô ấy không biết mình tiêu tiền vào đâu, Lâm Khanh Khanh quét mắt nhìn qua, lên tiếng nhắc nhở: “Tổ trưởng, có phải cô mới mua túi xách không?” Rồi cô cầm bút chỉ vào túi xách Chanel treo trên ghế: “Mới mua nhỉ.”

Lúc này Hướng Viên mới kinh hãi ngộ ra.

Aiz, hình như là mình vừa mới mua túi, vì muốn ăn mừng việc bắt đầu lại mối quan hệ với Từ Yến Thời, mà cuối tuần trước cô đã xúc động đi dạo trung tâm mua sắm. Vốn định mua áo khoác thôi, kết quả là đi loanh quanh hồi lâu, cô quên béng mất mất bản thân lúc này đã “chẳng còn cánh phượng đầy màu sắc, nhổ sạch lông cũng không bằng gà”, làm gì có tiền mà mua những thứ này đâu. Cho nên khi cô về nhà, lúc cởi giày thì bất chợt nhận ra có điều không đúng, lật đật lấy thẻ tín dụng ra nhìn, con bà nó, cái thẻ này là anh cô đưa cho, không được liên kết với tài khoản cá nhân của ông nội, cũng có nghĩa là tự cô phải trả. Cô vốn định cuối tuần mặt dày quay lại trả túi xách, kết quả hôm sau đi làm cô lại quên mất tiêu, tiện tay đeo túi xách lên.

Người xưa có câu, kẻ tiện tằn dễ xa hoa, song đã xa hoa khó tiện tằn nổi.

Cô vừa thấy được được túi xách liền quên mất cha ruột mình là ai, không biết bao giờ mới sửa nổi cái tật xấu này.

Hướng Viên uể oải nằm dài ra bàn, rút điện thoại ra gửi vài tin nhắn cho vài cô nàng lúc trước có giao tình không tệ.

—— “Bớ giang hồ cứu giúp, mượn tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Nhưng ngoài Hứa Diên ra, tuyệt nhiên chẳng ai trả lời cô.

Đám người này chỉ những lúc vui chơi ăn uống hay kết hôn tính tiền gì thì mới nghĩ đến cô, chứ bình thường đừng nói là mượn tiền, ngay cả lễ tết tới một tin nhắn hỏi thăm chúc mừng cũng không có, thường ngày bố đây đối xử với các cô thế nào hả! Chỉ có lúc này Hướng Viên mới thực sự cảm nhận được tình cảm giữa người và người lạnh lùng biết bao.

Thật ra không phải Lại Phi Bạch chưa từng cảnh cáo cô, hầu hết mọi người trong giới này đều bị lợi ích trói buộc, thế nên ông nội không muốn cô chơi với đám tiểu thư ấy là cũng có nguyên nhân cả, cha mẹ bọn họ là dạng người gì, ông nội đã sớm nhìn thấu rồi. Nhưng từ nhỏ Hướng Viên đã lớn lên trong ánh hào quang, bạn bè bên cạnh đều có ba phần kiêng kị với cô, chẳng mấy ai thẳng thắn thật lòng cả. Cho nên lúc lên cấp ba, cô thà ở nhà giáo viên chứ nhất quyết không thích tiết lộ gia thế của mình, số người biết rõ về bối cảnh nhà cô không nhiều, thế nên cô chỉ có một người bạn tốt là Hứa Diên. Đây là tài sản cũng như người bạn duy nhất trong cuộc đời này của cô.

Nhưng cô vẫn còn lạc quan chán, có một người bạn thân là đủ rồi, cần nhiều làm gì.

Thật ra cô cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi.

Nên dù điện thoại có im lìm không ai nhắn lại thì cô cũng chẳng bất ngờ mấy, chẳng qua chỉ cảm thấy tự giễu, đúng là để ông nội đoán trúng rồi.

Đêm đó trước khi ra khỏi nhà, ông nội đã tặng cô mấy châm ngôn của đời người ——

“Hướng Viên à, ông hy vọng một năm tới cháu học được hai chuyện.”

“Chuyện thứ nhất, bất luận trong tương lai cháu gặp phải chuyện oan ức gì, hay bị phản bội, thì cháu có thể khóc, có thể than phiền, có thể mượn rượu giải sầu, nhưng tuyệt đối không được nhận thua, không thể vì vậy mà phủ định bản thân được. Tại sao ông lại cho cháu cơ hội lần này, là vì ông muốn cho cháu thấy rõ cuộc sống thực tế, thấy rõ bản thân, có thể có được khả năng phán đoán cơ bản.”

“Chuyện thứ hai, đấy là học được cách phân biệt người và người tốt. Hằng ngày đồng nghiệp nào của cháu chỉ muốn hoàn thành xong công việc đúng giờ, cháu nhờ người ta giúp nhưng người ta chỉ thà chơi game chứ không muốn giúp cháu thì đấy là người. Đừng than thở gì cả. Nếu như đồng nghiệp nào của cháu hoàn thành công việc đúng giờ, lại còn giúp đỡ con thì đó là người tốt. Con sẽ phải cám ơn người ta. Còn có một loại người khác nữa, còn chưa làm xong việc của mình mà đã nhiệt tình giúp đỡ cháu, thì ấy là đồ ngu xuẩn. Ông không hy vọng cháu sẽ trở thành loại người thứ ba này.”

Hướng Viên thở dài một hơi, kết quả đúng lúc này, điện thoại hiện lên tin nhắn của một cô bạn đã lâu không liên lạc, số tiền không nhiều lắm, năm ngàn đồng: “Gần đây chỉ có nhiêu đây thôi, vẫn đủ để đi tiêm đấy.”

Hướng Viên cảm động tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, âm thầm ghi nhớ tên của cô nàng này, quyết định sau này lấy lại tài chính nhất định sẽ báo đáp người ta.

Hứa Diên lại gửi cho cô năm ngàn, “Dạo này chị đây không có tiền, chỉ có năm ngàn do sếp trả trước, mày cầm trước đi.”

Hướng Viên: “T.T người thân ơi, các cậu đúng là những người thân thiết của tớ!”

Hứa Diên: “Thì ra còn có tiểu yêu tinh khác cho mày mượn tiền, đúng là không tin nổi. Ai đấy?”

Hứa Diên: “Là bạn học cấp hai, lâu rồi không liên với nhau, lúc nhận được tiền tao còn giật mình nữa là. Vẫn là tình cảm bạn bè còn tốt. Nhưng mà có cả vụ sếp mày trả lương trước à? Sếp mày đối xử tốt với mày thật. Đợi lát nữa tao cũng đi tìm Vĩnh Tiêu thử.”

Hứa Diên: “Đi đi, mày không sợ bị Vĩnh Tiêu đánh à.”

Hướng Viên có gan như không có mặt. Lý Vĩnh Tiêu nổi tiếng bủn xỉn, không những không đồng ý mà chắc chắn sẽ còn rút đôi giày Yearcon của ông ta ra đánh cho cô rụng hết cả răng.

Tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà cô đã cảm thấy ớn lạnh rồi, bỗng —— một ý nghĩ chợt lóe lên, cô nhớ lần trước hình như Từ Yến Thời có chia sẻ đường link về cuộc thi gì đó, cô lập tức mở điện thoại lên tìm lại, nhưng phát hiện Từ Yến Thời đã xóa mất rồi.

Cô gõ gõ bàn phím, vừa gõ vừa hỏi Lâm Khanh Khanh: “Từ Yến Thời đâu rồi?”

“Ở phòng họp chính, lão Lương mới đến, lão đại đang thương lượng với ông ấy vấn đề của nhóm hàng bên Vi Đức.”

Hướng Viên: “Lão Lương là ai?”

Lâm Khanh Khanh giải thích: “Lương Lương.”

Cái tên này. Hướng Viên âm thầm chửi rủa.

Lâm Khanh Khanh: “Lần trước Vi Đức hợp tác với bên ta về sản phẩm theo dõi, chưa tiêu thụ ra bên ngoài, chỉ mới là nhóm hàng thử nghiệm. Trần San thương lượng với bên Vi Đức rất lâu mới lấy được hợp đồng, hình như bên kia nể mặt lão đại nên mới chịu ký, dù sao năm đó Vi Đức cũng muốn đào tạo lão đại mà. Nhưng rốt cuộc lô hàng đó xảy ra vấn đề, khiến Vi Đức rất thất vọng về lão đại. Lương Lương là tổng chỉ đạo của bộ phận nghiên cứu và phát triển Vi Đức, có điều ông ấy không tiếp quản nhiều nữa rồi, mấy năm nay chỉ lùi về sau, nhưng lần này vì chuyện của lão đại mà ông ấy đã ra mặt làm việc với lãnh đạo Vi Đức.”

“Tại sao lại gây ra sơ xuất?”

“Không biết nữa, chắc là có người đi làm mà chỉ mãi suy nghĩ đến chuyện yêu đương, vẽ vít số một thành vít số hai, phía nhà máy cũng đâu biết gì, chỉ dựa theo bản thiết kế mà làm, cuối cùng cứ thế sản xuất ra lô hàng đấy.” Lâm Khanh Khanh nói câu này cực kỳ cay nghiệt.

Hướng Viên: “Cao Lãnh à?”

Lâm Khanh Khanh: “Cao Lãnh kia làm gì có tư cách làm chuyện này chứ, là Lý Trì. Nhưng Cao Lãnh cũng không thoát khỏi liên quan được, bởi vì anh ta là người kiểm tra bản vẽ.”

“Từ Yến Thời không để ý à?”

“Lúc đó lão đại đang ở Bắc Kinh, Lý Trì toàn quyền quản lý trực tiếp. Lúc đó mọi người đều tưởng chỉ là sai sót nhỏ, thu hồi về rồi đổi lại là xong, kết quả bên Vi Đức cứ nhất quyết không tha, còn chĩa mũi dùi này vào lão đại. Nói tóm lại giờ ở tổ một người nào người nấy đều đang nơm nớp lo sợ.”

***

Hướng Viên đứng bên ngoài phòng họp nhìn vào cửa kính, cửa sổ lá lách không kéo lại nên cô nhìn vào qua khe hở. Từ Yến Thời ngồi đối diện với người mặt mũi cương nghị, nhìn qua chắc đã gần sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng nổi bật dưới ánh đèn.

Hôm nay Từ Yến Thời mặc áo khoác rằn ri, quần thể thao ôm sát, đi giày Martin khiến cả đôi chân thon dài nổi bật hẳn. Anh ngồi cuối bàn họp, ghế hơi dịch ra, nghiêm túc nói chuyện với Lương Lương, tận tới lúc Lương Lương nhận được điện thoại phải về thì mới thôi.

Từ Yến Thời đứng lên tiễn người ra khỏi phòng, lúc quay lại thì đã thấy Hướng Viên đứng trước cửa, trên tay cầm đúng một ly nước nóng, cười nịnh nọt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt: “Tổ trưởng Từ? Có khát không?”

Khi không tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng tức kẻ trộm.

Từ Yến Thời không khách khí nhận lấy, không lạnh không nhạt nói câu cảm ơn, sau đó không cho cô cơ hội mở miệng mà trực tiếp đi qua, xoay người vào phòng họp.

‘Cạch’ một tiếng đóng cửa lại.

Hướng Viên bị nhốt bên ngoài: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.