[Kha Hạo] Phi Thường Quy Hoàn Mỹ

Chương 49




Edit: Đường Y Huệ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Nếu như, thiếp thất một mình năm lấy quyền lực gia chủ, đó là đại nghịch bất đạo, là chuyện trái với lẽ thường, là không thể xảy ra.

“Bà ta dám?” Quả nhiên, Phượng Thanh Tường nghe xong, sắc mặt lập tức đen lại, vốn không muốn giết Phương Vãn Tình, hiện giờ nghe nói như vậy, lại hận không thể giết ngay lập tức.

Phượng Thiên Mị không nói gì, nàng không biết lời nói của mẹ con Đỗ di nương có phải nguyên văn Phương Vãn Tình nói hay không, nhưng mà nàng không thể không nói, tâm tư của Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao càng ngày càng sâu.

Quả thật là lòng tham của con người, cầm được trong bát, thì sẽ nghĩ đến trong nồi, vĩnh viễn không được thỏa mãn, hiện tại Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao là như vậy.

Ngay từ đầu, quả thật hai người chỉ nghĩ có thể sống bình an ở trong Phượng phủ, chỉ sợ trong lòng có dã tâm, cũng chỉ dám nghĩ, nhưng là, hiện tại đã khác.

Nàng giúp bọn họ, chính vì  Phượng Thiên Dao đối xử với Phượng Thiên Mị tốt một chút, nhưng từ đầu đến cuối nàng không có tình cảm với bọn họ.

Có điều, chỉ cần không tính kế nàng, không có vấn đề, muốn sao cũng được.

Phượng Thanh Tường dứt lời, nổi giận đùng đùng xông vào trong phòng, mấy người Phượng Thiên Mị cũng đi vào theo.

Cửa đang đóng, cho nên không ai nhìn đến rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe được âm thanh vang lên ở bên trong, lại khiến người ta liên tục rùng mình, ngay cả Phượng Thiên Mị cũng cảm thấy buồn nôn.

“Ầm” một tiếng, Phượng Thanh Tường nhấc chân, trực tiếp đá văng cửa ra, hùng hổ bước vào. Bởi vì trong lòng có oán khí, cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Phượng Thanh Tường bị dọa trợn tròn mắt, Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao sợ tới mức kêu to, vội vàng trốn sau lưng Phượng Thanh Tường, tuy rằng Phượng Thiên Mị sớm có chuẩn bị, nhưng là vẫn là nhịn không được cảm thấy buồn nôn.

Bởi vì Phượng Thiên Linh đang co người đau đớn lăn lộn ở dưới đất, hai tay che mặt, đau đớn kêu rên.

Như vậy còn không tính, vấn đề nhìn thấy tất cả, da thịt trên mặt Phượng Thiên Linh đã bị khô vàng, mặt đầy nếp nhăn, giống một lão thái bà bảy tám mươi tuổi, nhìn thật làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Mà người ở bên trong ngoại trừ  Phượng Thiên Linh chỉ biết kêu đau, những người khác đều bị tiếng đá cửa khiến cho sửng sốt chút, ánh mắt đều dừng ở trên đám người Phượng Thanh Tường.

“Chuyện gì xảy ra ở đây?” Phượng Thanh Tường gầm nhẹ nói, cố gắng kiềm nén lửa giận trong mắt đang bốc lên, nói đến nói đi vẫn cố kỵ Phượng Thiên Mị. Bởi vì Phượng Thiên Mị đã cảnh cáo ông, đây là khẳng định không thoát khỏi quan hệ với nàng.

“A! Ta đau, đau quá, ta không muốn sống.” Phượng Thiên Linh đau đớn gào thét, tan nát cõi lòng khiến người khác lo lắng, trong nháy mắt lòng của Phượng Thanh Tường tâm cũng mềm mại.

“Không muốn sống đúng không! Vậy ta giúp ngươi là được.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng cười, âm trầm nói, chậm rãi bước đến gần Phượng Thiên Linh.

Phương Vãn Tình run cầm cập, lập tức ôm lấy Phượng Thiên Linh, cảnh giác nhìn Phượng Thiên Mị, tròng mắt tràn đầy lửa giận, run rẩy nói: “Phượng Thiên Mị, ngươi, ngươi muốn làm gì!”

“Mị Nhi” Phượng Thanh Tường theo thói quên lên tiếng ngăn cản, trong lòng vẫn sợ Phượng Thiên Mị thật sự sẽ giết Phượng Thiên Linh, thật sự Phượng Thiên Mị sẽ giết Phượng Thiên Linh, bởi vì nhân từ với kẻ thù, chính tàn nhẫn với chính minh.

Phượng Thanh Tường cho rằng, cho dù Phượng Thiên Linh có làm gì sai lầm, hiện giờ con bé đã thành như vậy, ông vẫn không đành lòng nhìn con bé xảy ra chuyện gì nữa.

Phượng Thiên Mị không vui nhìn Phượng Thanh Tường, Phượng Thanh Tường không có cách nào, chỉ có thể im lặng, nếu không phải ông biết nguyên tắc làm việc của Mị Nhi, ông thật sự sẽ không để con bé cố tình gây chuyện như vậy!

“Không phải muội muội nói không muốn sống nữa sao? Như vậy để người làm đại tỷ này, đến giúp muội đi!” Phượng Thiên Mị khinh thường cong khóe miệng, nói, hình như cảm thấy đây là một chuyện rất vĩ đại.

“Ngươi” Phương Vãn Tình nổi đóa, hơi thở nghẹn ở lồng ngực, mất một lúc không thở nổi.

“Phượng, Phượng Thiên Mị, là, là ngươi, nhất định là ngươi, đúng hay không.” Phượng Thiên Linh không ngu, hôm qua nàng mới thả rắn trong phòng của ả ta, vậy mà ả ta không sao, nhưng mà, bản thân mình lại xảy ra chuyện, không phải Phượng Thiên Mị làm thì còn ai có thể làm!

“Trẻ con dễ dạy, xem ra không ngốc đến nỗi không có thuốc chữa! Có điều, việc này, đều là ngươi tự làm tự chịu, không trách được người khác.” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói, ngay sau đó ánh mắt cũng trở nên lạnh.

Chính là tự mình nhận lấy hậu quả mà thôi, còn không tính là gì, nàng muốn,hoàn trả gấp mười lần, trò hay còn ở phía sau! Hôm nay, nàng sẽ để cho bọn họ, đến đâu.

“Ngươi” Phượng Thiên Linh giận đến mức cắn răng nghiến lợi, gương mặt đau đớn nhăn nhúm, cơ thể đau đớn run rẩy, chỉ là nàng tạm thời cố gắng nhịn xuống không ít.

Mọi người đều rối rít kinh hãi, cái gì? Thì ra Phượng Thiên Linh định hãm hại Phượng Thiên Mị, mới có thể tự chịu hậu quả!

Phượng Thanh Tường vừa rồi vừa không đành lòng lập tức cũng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt lại trở nên âm u, đôi mắt còn mơ hồ tóe ra lửa giận, tức giận nhìn Phượng Thiên Linh.

Phượng Thiên Linh lạnh run người, hơn nữa cơ thể đau đớn không chịu nổi, lại phát ra tiếng kêu thê thảm.

“Phượng Thiên Mị, ta muốn giết ngươi.” Phương Vãn Tình thẹn quá hóa giận, sao nàng không biết! Cho dù không có chứng cứ, cũng có thể đoán được.

Dứt lời, đứng dậy, cầm chủy thủ trên bàn, đâm Phượng Thiên Mị.

Mọi người kinh hãi, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Mà Phượng Thiên Mị chỉ cười quỷ dị, nhanh chóng nhấc chân, đá chủy thủ trong tay Phương Vãn Tình rơi xuống: “Keng” Một tiếng rơi xuống đất. Mà tay Phương Vãn Tình có một cơn đau, tay kia vội vàng che lại.

“Ngươi, ngươi.” Phương Vãn Tình tức giận đến toàn thân run rẩy, mặt vặn vẹo, cũng chỉ biết nói chữ ngươi.

“Ta làm sao? Thẹn quá hóa giận, chột dạ.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, ánh mắt lóe lên vẻ khát máu, hận thù dâng cao.

“Ngươi”  Cơ thể Phương Vãn Tình cứng đờ, vẫn như chỉ nói ra một chữ ngươi, đồng tử rõ ràng hoảng sợ trừng lớn.

Không sai, quả thật nàng chột dạ.

Vốn muốn lặng lẽ xử trí  Phượng Thiên Mị, cho nên tìm rắn độc, lặng lẽ thả vào trong phòng của ả ta, cắn ả ta, cho dù chết, các nàng cũng không bị vu vạ, nhưng mà, hết lần này đến lần khác trộm gà không được còn mất nắm gạo.

“Đừng lo lắng, hôm nay, phải trả, một món cũng không thiếu, mẫu tử nữ ba người các ngươi, rất nhanh, là có thể cùng nhau xuống hoàng tuyền.” Phượng Thiên Mị cười thê lương một tiếng, vô cùng quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.