[Kha Hạo] Phi Thường Quy Hoàn Mỹ

Chương 24: Cả cuộc đời là em (2)




Thời gian trôi qua thật nhanh, mới vừa xuân mà bây giờ đã là hè rồi. Thời tiết Hàn Quốc cũng thật lạ, mùa đông thì rét cắt da cắt thịt, mua hè lại nóng như thiêu, thực chẳng muốn đi đâu cả. Nó đang được nghỉ theo phân công nghỉ vòng tròn, 2 tuần nữa mới phải đi làm lại kìa. Không lẽ cứ ở nhà chơi không như thế này cũng chán mà đi chơi thì đi đâu được chứ? Với cả đi một mình cũng quá nhàm chán đi.

“Cạch”

Cánh cửa mở ra, Chanyeol tươi cười đi vào trong sự ngạc nhiên của nó:

- Sao anh lại về nhà giờ này?

- Anh biết em được nghỉ hai tuần nên muốn đưa em đi du lịch tránh nóng.

- Ơ! Anh không phải đi làm sao?

- Anh đổi tuần nghỉ với Joong Huyn. Bây giờ em yên tâm chưa?

- Thật tốt quá!_nó vui mưng hét lên nhào tới ôm cổ Chanyeol.

- Em đoán xem anh sẽ đưa em đi đâu?

- Em không biết. Đi đâu có biển đi. Em thích biển.

- Ừ. Mình đi biển Nha Trang ở Việt Nam.

Đầu nó lại đau. Lâu lắm rồi mới đau lại. Trong trí óc của nó lại hiện lên hình ảnh nó đang ngồi dựa vào vai một ai đó. Khuôn mắt người đó thật gần mà ánh sáng lóa quá làm nó không thể nào nhìn rõ mặt.

- Em sao thế Yuri?_Chanyeol nhéo mũi nó.

- A! Em không sao! Chỉ là nghe thấy cái tên Nha Trang này quen quen.

- Tối hôm nọ anh với em có xem chương trình du lịch đó. Nha Trang được bầu là một trong mười bãi biển đẹp nhất thế giới đó.

- À! Đúng rồi.

Nó mặc dù nói thế nhưng cũng chưa thật vừa lòng. Cái từ Nha Trang này hình như rất có ý nghĩa với nó. Nhưng ý nghĩa là gì thì nó không thể nhớ ra.

- Được đi nghỉ cùng em thật thích._Chanyeol thoải mái tựa đầu vào vai nó mà hít hà mùi thơm từ tóc nó.

Nó khẽ mỉm cười. Nếu quá khứ kia nó đã không muốn nhớ vậy thì cứ quên đi. Không phải bây giờ nó đã có anh rồi sao. Bất kì thứ gì khác cũng chẳng còn quan trọng.

- Em lên thay đồ đi rồi mình đi mua sắm chút. 9h tối nay mình bay.

- Sao sớm vậy anh?

- Anh muốn được đi chơi cùng em càng lâu càng tốt.

- Vâng. Vậy em lên thay đồ._nó tụt xuống từ đùi Chanyeol lên tầng trên thay đồ.

Nó thay xong xuống dưới, Chanyeol nắm tay nó rồi hai người cùng đi mua sắm đủ thứ. Mua xong hai người về nhà nấu cơm cùng ăn xong mới khóa cửa nhà chắc chắn rồi bắt taxi ra sân bay. 9h, chuyến bay cất cánh, nó thản nhiên tựa đầu vào vai Chanyeol mà ngủ ngon lành. Chanyeol ngồi nhìn nó ngủ được một lúc cũng mệt quá mà thiếp đi.

Nó và Chanyeol đáp xuống sân bay lúc tảng sáng. Về đến khách sạn là nó thay mỗi bộ đồ rồi lăn ra ngủ mặc Chanyeol tự sắp xếp mọi việc.

7h sáng, Chanyeol gọi nó dậy. Nó uể oải hé mắt nũng nịu:

- Cho em ngủ chút nữa thôi!

Chanyeol cười, dưới ánh nắng nụ cười đó càng thêm sáng lên chói lọi:

- Này nhóc! Em không muốn ra biển sao?

Nghe nói đến biển là nó tự giác bật dậy như lò xo, túm lấy cổ tay Chanyeol mà lôi:

- Đi mau anh!

Chanyeol bật cười, chỉ chỉ vào người nó:

- Em định cứ như thế này mà đi sao?

Nó cúi xuống nhìn cái váy ngủ màu trắng có con mèo Đoraemon màu xanh dương rất dễ thương. Đúng là không ổn thật. Nó ngượng ngùng gãi gãi đầu cười trừ, xấu hổ tới mức muốn độn thổ.

Chanyeol bật cười khi nhìn điệu bộ này của nó. Hai má cứ hồng y như quả táo làm người ta chỉ muốn cắn. Anh xoa đầu nó:

- Em vào trong VSCN rồi thay đồ đi.

- Vâng.

Nó đi lại cái tủ đồ trong phòng lấy đồ rồi vào VSCN. Khoảng 15p sau nó ra ngoài, trên người là váy hai dây maxi chuyên dụng đi biển. Mái tóc được xõa tự nhiên được buộc một cái khăn trắng làm bờm. Trông nó giống như một cô tiên nhỏ thanh nhã, xinh đẹp vô cùng.

- Em mau tới đây ăn sáng rồi chúng ta ra biển._Chanyeol ngồi trên chiếc bàn ngoài ban công vẫy tay gọi nó.

Nó bước ra ban công, thích thú hít một hơi thật dài, cảm nhận không khí biển trong lành len vào từng tế bào thật thoải mái.

- Yuri! Em không ăn mau trứng sẽ tanh mất!

- Vâng._nó tươi cười xoay người ngồi xuống giải quyết bữa ăn thật nhanh gọn.

- Em xong rồi!_nó hào hứng.

- Giỏi lắm! Bây giờ uống hết cốc sữa này đi.

Nó ngoan ngoãn đón lấy cốc sữa tu một hơi.

- Xong rồi ạ!_nó đặt cái cốc không xuống bàn.

- Xem em này!_Chanyeol nhoài người qua lấy khăn lau miệng nó. – Sữa dính tèm lem hết rồi.

- Để em tự làm._nó cầm lấy tờ khăn giấy trong tay Chanyeol bối rối lau miệng.

- Lại đây với anh._Chanyeol cầm tay nó dắt vào trong để nó ngồi trên ghế.

- Làm gì vậy ạ?

Chanyeol không trả lời mà đi lấy một đống kem dưỡng da, kem chống nắng các kiểu đặt trước mặt nó ra lệnh:

- Bôi kem dưỡng da trước rồi bôi kem chống nắng sau xong mới được đi.

Nó phụng phịu nhìn anh bằng ánh mắt cún con:

- Không bôi được không? Mấy thứ này rắc rôi lắm. Bôi xong da cứ như da cá ý. Em không bôi đâu.

Chanyeol chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Biết không thể khuất phục được nó anh đành phải ngồi xuống bôi cho bó. Nó giật nảy người tránh đi.

- Thôi được rồi! Em tự bôi!

Chanyeol hài lòng nở một nụ cười nhìn nó.

- Em ngoan như vậy ngay từ đầu có phải hơn không?

- Anh xấu tính!

Nó ngồi bôi lần lượt vào người nhưng đến lưng thì không biết phải làm thế nào. Chanyeol hiểu ý liền lại gần cầm lọ kem từ tay nó:

- Để anh bôi cho.

- Vâng.

Nó đành ngoan ngoãn để cho Chanyeol bôi một lượt sau lưng.

- Được rồi! Đi nào!_Chanyeol với lấy cái mũ rộng vành chụp lên đầu nó rồi choàng thêm cái khăn voan lên tay cho nó.

Hai người dắt tay ra ngoài, hướng bờ biển mà đi tới.

….

Hôm nay hắn tới Nha Trang để dự lễ đầy tháng của con trai vợ chồng Lan Anh – Kiệt. Đáng nhẽ hắn và nó đang sống thật hạnh phúc, đáng nhẽ bây giờ con của hai người còn lớn hơn rất nhiều rồi, đáng nhẽ…Còn cả ngàn thứ đáng nhẽ mà nó và hắn phải được hưởng. Hắn hận ông trời, tại sao quá nghiệt ngã với hắn quá vậy? Tại sao? Tại sao chứ? Năm năm qua không đêm nào hắn ngủ yên, đêm nào hắn cũng nằm mơ thấy nó: lúc nó cùng hắn gặp nhau lần đầu, lúc hai người ngồi cùng bàn, lúc nó với hắn chơi khăm nhau, lúc nó ở nhà hắn, lúc hai người đi Nha Trang tham dự dạ hội, lúc nó đỡ đạn cho hắn, lúc nó nhận lời làm bạn gái hắn, rồi những ngày tháng hạnh phúc sánh đôi cùng nhau trên con đường nhộn nhịp của thành phố,…Tất cả vẫn như mới hôm qua vậy mà giờ đã thật xa… Đêm nào bừng tỉnh gối hắn cũng ướt đầm. Hắn tự biến mình thành một kẻ lạnh lùng, sẵn sàng làm đau bất kì ai muốn yêu thương hắn. Hắn giống như một con nhím yếu đuối, chỉ biết xù lông để dọa người ta không chạm vào mình.

Ăn cơm vẫn luôn là hắn nấu rồi bày bát đũa cho hai người, rồi lại tự ngẩn người ra trước sự thật đau thường đó. Hắn chẳng thể nhớ nổi đã bao lần hắn nhốt mình trong bóng tối nhìn ảnh nó đầy ắp trong điện thoại, nỗi nhớ nó ngày càng đầy lên làm hắn đau đớn. Hắn đã từng nghĩ sẽ đi theo nó nhưng nhìn bố mẹ hắn đau lòng hắn lại không nỡ. Bố mẹ nó cũng rất nhiều lần giục hắn quen một cô gái khác nhưng yêu một người thực không dễ quên. Hắn thấy giận nó. Tại sao còn nói yêu hắn mãi mãi chứ? Hay mãi mãi của hai người vốn khác nhau???

Hắn lái xe trên đường rồi không tự chủ được mà dừng lại bờ biển ngày xưa. Hắn xuống xe, bắt đầu đi lang thang. Biển vẫn vậy, vẫn là hàng dừa xanh rợp bóng đung đưa trong gió, vẫn là những nắng, những gió, những sóng bạc đầu, những bờ đá khi xưa. Bờ biển này là nơi nó đã cùng hắn tựa vào nhau mà ngủ một đêm thật yên bình rồi cùng ngắm bình minh rực rỡ. Cảnh vẫn đó mà người đâu rồi???

Hắn lôi từ trong áo ra sợi dây chuyền bạc giữ chiếc nhẫn của nó, đặt một nụ hôn lên đó thầm thì:

- Vợ à! Anh đang ở nơi mình cùng ngắm bình minh đấy. Đợi anh! Vợ nhé! Anh sẽ đến…nhanh thôi! Đừng yêu người khác được không? Anh sẽ ở vậy chờ vợ mà!

Hắn cứ thầm thì với cái nhẫn như tự nói với mình. Hắn đã từng ném cái nhẫn xuống cái hồ nước nhà hắn khi anh Thiên đưa cái nhẫn cho hắn. Hắn nghĩ chính cái nhẫn chết tiệt này đã làm nó mãi mãi rời xa hắn. Nếu hắn không dùng chiếc nhẫn này…Có phải nó sẽ không rời xa hắn mãi mãi không? Nhưng rồi hắn lại không thể bỏ chiếc nhẫn được, trong đêm mưa tầm tã nhảy xuống hồ mà mò lại chiếc nhẫn mặc bố mẹ hai bên ngăn cản. Nó là thứ duy nhất ở cùng nó lúc nó gặp nạn, cũng là thứ chứng minh hai người thuộc về nhau. Hắn sẽ giữ nó cho cả hai. Nghe nói khi chết người ta sẽ đi qua một quán trà, uống thứ nước để quên hết kiếp này. Nếu nó uống rồi hắn sẽ dùng chúng để nó nhớ lại. Hai người có lẽ sẽ lại được bên nhau…

Hắn cứ đứng như vậy, mặc cho nắng chiếu lên người đổ bóng dài xuống nền cát mịn, để cho gió thổi tung những lọn tóc mềm mại, mơn man khắp da thịt, xoa dịu bớt nỗi nhớ đong đầy trong tim.



Nó cùng Chanyeol đi bộ khoảng chừng 15p thì ra tới bờ biển. Nó thả tay anh ra, chạy ù về phía biển. Rồi lại như nhớ ra cái gì nó lại chạy lại phía anh:

- Em sao vậy?_nụ cười trên môi Chanyeol vụt tắt.

- Anh được thăng chức xách dép cho em._nó lè lưỡi rồi cúi xuống cởi đôi sandal treo vào tay anh xong lại chạy đi.

Một bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc váy trắng thanh nhã bay phấp phới, mái tóc dưới cái mũ không chịu yên thân cứ tung bay tạo thành một cảnh thật đẹp.

Chanyeol cười mỉm nhìn theo bóng lưng nó. Không hiểu sao hôm nay anh có một cảm giác rất lo lắng, giống như là sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng nhưng chính anh lại không lí giải được lí do vì sao lại vậy. Anh không muốn nói cho nó, sợ nó lại nghĩ tiêu cực. Cũng có thể do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Hít một hơi thật sâu, anh đi thật chậm về phía nó.



Hắn đã đứng đây đã rất lâu rồi. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, gần đến giờ tiệc được tổ chức. Có lẽ hắn cũng nên đi thôi. Lại lôi sợi dây bạc ra hôn lên chiếc nhẫn, hắn thầm thì:

- Mình đi vợ nhé! Hôm nào anh lại dẫn em ra đây!

Nói rồi hắn phóng tầm mắt ra xa rồi tiếc nuối nhìn biển một lần nữa. Chợt hắn nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc, từng cử chỉ đều giống y xì nó, từ cách vén tóc rồi cầm váy. Nhưng thế giới này đâu có thiếu người giống nhau chứ? Hắn cũng đã bao lần nhận nhầm nó trên phố đông người rồi bị người ta chửi là điên, khùng, vô duyên mãi đấy thôi. Nó xa…Xa thật rồi. Hắn định quay người bước đi thì một cơn gió to thổi tới làm bay cái mũ rộng vành người con gái kia đang đội làm khuôn mặt lộ ra. Giây phút này hắn như chết sững, toàn thân tê dại như bị điện giật. Khuôn mặt đó là khuôn mặt hắn mong nhớ suốt năm năm trờ

i, khuôn mặt đó là khuôn mặt của người hắn yêu tới quên cả sinh mạng, hắn có thể quên bất kì thứ gì nhưng chắc chắn khuôn mặt này là không thể nào quên. Hắn nhắm mắt, lắc lắc đầu để bắt bản thân mình phải tỉnh táo. Mở mắt ra, vẫn là nụ cười ấy. Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt, chính xác là khuôn mặt đó, là nó không thể sai được. Hắn chạy thật nhanh về phía nó đang đứng. Hắn hoàn toàn không mơ, hắn thấy gió vẫn thổi bên tai, vẫn thấy cát lạo xạo dưới đôi chân trần. Hắn ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt, giống như là sẽ không bao giờ buông tay. Mà không phải giống như, mà là chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay.

Nó bị một người đàn ông lạ mẳ ôm bất ngờ thì hoảng sợ mà giãy ra khỏi vòng tay đó. Hắn thấy tay mình trống rỗng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nó mặt mếu máo như sắp khóc mà hét lên:

- Anh là ai? Tại sao lại ôm tôi?

Nó cư nhiên lại nói tiếng Hàn. Hắn ngỡ ngàng tột độ. Có lẽ nào không phải nó? Có lẽ nào chỉ là người giống người thôi sao? Không, hắn không tin. Một lần nữa hắn túm lấy nó, vạch khăn voan trên người nó ra. Một vết sẹo tròn to bằng đồng xu nằm bên vai phải. Đúng là nó. Chắc chắn là nó, hắn không lầm, nó còn sống. Còn sống. Nó không bỏ hắn đi.

Một cơn đau truyền tới làm hắn xây xẩm mặt mày lùi lại vài bước. Một thứ chất lỏng chảy từ trong miệng ra khiến miệng hắn tanh ngòm. Hắn đưa mắt nhìn lên chỉ thấy nó đang núp sau lưng một người đàn ông cao ngang ngửa hắn. Người đàn ông này đang vô cùng tức giận mà trừng mắt nhìn hắn:

- Anh là ai? Tại sao cư nhiên giữa ban ngày ban mặt lại dám ngang nhiên sàm sỡ vợ tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.