Kết Quả Của Sự Trả Thù

Chương 2: Vỏ quýt dày cũng có móng tay nhọn




Cung Hình Dực từ trong nhà hàng chạy ra thì đã không thấy ba người bọn họ.

Ngó hai bên, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của họ đâu. Hắn sớm nên đuổi theo, như vậy mới có thể tìm được. Hiện tại hắn lại để cho bọn họ chạy mất. Thật không biết, sau đó phải làm thế nào?

Xem ra, chỉ có thể cho người điều tra chỗ ở của bọn họ mà thôi.

"Giúp tôi điều tra về nơi ở của Tống Tâm Dao." Hắn bấm điện thoại gọi cho trợ lý nhờ điều tra vị trí của Tống Tâm Dao lần nữa.

Không biết Tống Tâm Dao có thể chính là nữ nhân năm đó hay không?

Đáy lòng của hắn hình như hi vọng cô chính là nữ nhân năm đó.

Nhưng tại sao lại có hy vọng đó, chính hắn cũng không có cách nào để giải thích, chỉ là hắn hy vọng có thể tìm ra chỗ ở của bọn họ. Sau đó hắn có thể còn phải tốn một khoảng thời gian dài để thăm dò xem Tống Tử Kỳ có đúng là con của hắn không.

Nhìn thấy Tống Tử Kỳ, hắn lại có loại cảm giác đặc biệt thân thiết của tình phụ tử.

Lúc giữa trưa, thời điểm gặp Tống Tử Kỳ, cảm giác đó liền giấu ở đáy lòng của hắn.

Chẳng qua không có mãnh liệt như bây giờ thôi. Sau khi xem tài liệu trợ lý đã điều tra, hắn thật sự cảm thấy loại cảm giác thân thiết chỉ có giữa hai cha con.

Hy vọng có thể mau chóng tìm ra bọn họ.

Nhưng vì sao lúc Tống Tâm Dao nhìn thấy hắn lại bối rối như vậy? Cô sợ điều gì?

Hắn gọi tắc xi rồi trở về nhà riêng của mình.

Hắn còn có rất nhiều việc phải lý giải.

Hiện tại, ngay cả chính hắn cũng phát hiện trong đầu của mình rất loạn, không thể suy nghĩ được gì.

Lúc Cung Hình Dực bỏ đi, Cao Cầm Nhã từ trong nhà hàng bước ra, mắt nhìn theo chiếc xe đã xa dần.

Cô ta càng nghĩ càng tức, vì sao hắn lại làm như vậy chứ?

Người phụ nữ kia cùng đứa bé vừa nãy thật sự có quan hệ với Cung Hình Dực sao?

Tại sao bọn họ lại phải xuất hiện kia chứ?

Nếu như bọn họ không xuất hiện, cô ta cùng Cung Hình Dực có thể bước tới lễ đường nhưng giờ người phụ nữ kia lại xuất hiện.

Cô ta có cảm giác người phụ nữ kia sẽ mang lại cho cô ta một đống phiền phức.

Giờ điều cô ta có thể làm chính là tìm ra bọn họ trước Cung Hình Dực một bước.

Như vậy, cô ta mới có biện pháp để cho hai mẹ con kia biến mất khỏi thành phố này và Cung Hình Dực vĩnh viễn cũng không thể tìm ra.

Hiện tại chỉ có thể như vậy, Cung Hình Dực mới có thể ngoan ngoãn kết hôn cùng cô ta, nếu không chuyện của bọn họ có thể xem như chấm dứt.

Cung Hình Dực căn bản không để ý đến việc này, hắn hoàn toàn có thể giải trừ hôn ước mà ở cùng người phụ nữ có con với mình.

Hôn nhân của bọn họ vốn dĩ là dạng kết hôn làm ăn.

Cứ coi như, cho đến nay cô ta đều thích Cung Hình Dực, nhưng cô ta biết rất rõ trong lòng hắn, cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ.

Phụ nữ có thể sinh con cho hắn, trừ vợ ra cũng không có người nào khác.

Nhưng cô ta không muốn những điều này. Ngoài việc muốn là người của Cung Hình Dực, cô ta còn phải lấy được trái tim của hắn. Và trở thành nữ chủ nhân của Cung gia.

Cứ coi như hắn có con bên ngoài đi chăng nữa. Cô ta cũng sẽ nghĩ biện pháp không để đứa bé của người phụ nữ kia bước chân vào Cung gia.

Đứa bé sẽ tụt xuống danh hiệu một đứa con hoang.

Nó chẳng qua chỉ là thứ đó mà thôi...

***

Tống Tâm Dao ôm lấy Kỳ Kỳ nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, bình thường cô đều không chịu ngồi xe, hôm nay lại gọi hẳn một chiếc tắc xi mà chạy trốn.

Cô hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp Cung Hình Dực ở nhà hàng đó. Nếu sớm biết, có đánh chết cô cũng không để Quách Y Y đi vào nơi ấy. Cứ xem như món bò bít tế ở đó có ngon đi nữa.

Nhưng vừa thấy Cung Hình Dực, tất cả khẩu vị của cô liền mất hết.

Thịt bò bít tết dù có ngon hơn nữa, ăn vào cũng sẽ thấy giống như vụn đậu hũ, chỉ mang chút đăng đắng pha tí mùi nấm mốc.

Cô làm sao lại khổ như vậy? Buổi trưa Kỳ Kỳ mới đi tìm hắn, buổi tối lúc ăn cơm, lại xui xẻo gặp mặt hắn.

Nếu như có thể nói, cô hi vọng bọn họ vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt.

"Mẹ nuôi, mẹ con có phải đang tức giận hay không?" Kể từ sau khi lên xe, Kỳ Kỳ liền trốn sau lưng Quách Y Y .

Theo nó dự đoán, Tống Tâm Dao sẽ tức giận.

"Tiểu quỷ này thật là thích gây sự. Lúc ở nhà, mẹ của con cũng rất tức giận rồi, thế mà con vẫn cứ làm như thế!" Quách Y Y kéo Kỳ Kỳ, thật ra cô cũng biết Tống Tâm Dao sẽ tức giận. Nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù có tức giận thế nào đi chăng nữa, chuyện cũng đã xảy ra, cô cũng không thể thay đổi được gì.

"Con vừa thấy ông ta là liền ghét, ai bảo ông ta cùng người phụ nữ khác ăn cơm kia chứ!" Nhìn thấy Cung Hình Dực ăn cơm cùng người phụ nữ khác, nó thật tức giận.

Bỏ mặc nó và mẹ sống chết, lại đi ăn cơm với phụ nữ khác. Nó vì mẹ mà bất bình...

"Tiểu quỷ, đó là chuyện của người ta!"

"Con chính là... không vui!" Thấy ánh mắt của Tống Tâm Dao phóng tới, nó vội vàng rụt cổ, thanh âm cũng từ từ nhỏ lại.

Ánh mắt của Tống Tâm Dao vẫn còn đang trong trạng thái tức giận.

Làm sao nó lại quên mẹ không thích nhìn thấy Cung Hình Dực kia chứ?

Đêm nay, Kỳ Kỳ đáng thương chỉ có ở trong phòng của Quách Y Y. Nhìn ánh mắt dọa người của Tống Tâm Dao, nó biết tối nay nếu như ngủ cùng với mẹ, cái mạng nhỏ của nó sẽ khó giữ.

Nghỉ ngơi mấy ngày, Tống Tâm Dao vẫn có ý định ở lại, không đi đâu cả.

Nếu như sự việc có xảy ra, dù tránh né như thế nào, cô cũng không thể trốn tránh. Hai ngày qua, cô đã bắt đầu đi tìm việc.

Bởi vì mang thai cho nên đến cái bằng, cô cũng không có. Chẳng có một công ty lớn nào chịu thu nhận cô cả.

Hiện tại, các công ty không xét trình độ học vấn thì cũng là thực lực. Cô lại không có thứ nào cả.

Muốn vào được công ty tốt, điều đó căn bản cũng không thể xảy ra. Hiện tại, những công việc cô có thể làm chỉ là phục vụ nhà hàng, nhân viên tư vấn bán hàng ở tiệm quần áo.

Cô cầm tờ báo, tìm kiếm hai ngày cũng không có được công việc nào.

"Tìm việc ở thành phố O này thật khó mà!" Ngồi ở cạnh bồn hoa, Tống Tâm Dao nhìn trời cất tiếng cảm thán. Lúc còn ở thành phố G, kiếm việc cũng rất dễ dàng, nhưng tại sao ở chỗ này lại khó đến vậy chứ?"

Ở đâu cũng đều đòi hỏi bằng cấp, ngay cả một quán ăn cũng cần bằng trung học. Khi chuyện kia xảy ra, cô liền vội vàng rời khỏi thành phố O, căn bản cũng không trở lại trường học để lấy bằng tốt nghiệp.

Tiếp theo cô phải làm sao đây?

Nếu như không tìm được việc làm, cuộc sống của cô với Kỳ Kỳ không biết sẽ ra sao. Mặc dù số tiền Kỳ Kỳ lấy được từ chỗ Cung Hình Dực đủ cho mẹ con cô sống cả đời. Nhưng cô không hề muốn đụng đến số tiền đó một chút nào.

Cô không muốn để cho Kỳ Kỳ với hắn có bất cứ quan hệ gì. Nếu thế, cô cứ việc đưa Kỳ Kỳ đến chỗ hắn và cũng chẳng cần lo lắng cho cuộc sống sau này của Kỳ Kỳ.

Nhưng cô không làm được. Mấy ngày trước, nhìn thấy Cao Cầm Nhã trong nhà hàng, cô đã có cảm giác không tốt lắm.

Nếu là đứa con do mình sinh ra, cô ta có thể hết sức sủng ái đứa bé. Nhưng đối với con của người phụ nữ khác, cô ta cũng có thể đối đãi với nó thật tốt sao?

Cô tự trả lời, chắc chắn là sẽ không được thế...

"Cô là Tống Tâm Dao?" Vừa mới nghĩ đến Cao Cầm Nhã thì giờ đã giáp mặt. Chỉ là, cô ta tìm cô có chuyện gì?

"Đúng là tôi, Cao Tiểu Thư. Cô tìm tôi có chuyện gì không?" Tâm Dao đứng lên.

"Cô biết tôi là ai sao?" Cao Cầm Nhã có chút kinh ngạc, người phụ nữ kia rõ ràng biết cô ta.

"Làm sao không biết thiên kim của Cao thị được chứ? Gần đây, có hai tin tức nóng hổi ở thành phố O, một chính là việc đính hôn của Tổng giám đốc của Tử Mị, Cung Hình Dực với thiên kim của Cao thị, Cao Cầm Nhã. Tin còn lại chính là Tổng giám đốc của Hoắc thị, Hoắc Huyền Lôi trở về nước." Cô chính là thấy tin tức bọn họ đính hôn ở trên ti vi.

Thời điểm hai người bọn họ đứng chung với nhau, cô liền nhớ đến một câu nói: Trai tài gái sắc, sài lang xứng hổ báo.

Mặc dù có điểm không thích hợp, nhưng lúc ấy cô thực sự chỉ nghĩ tới câu nói này.

Nam tuấn tú, nữ mỹ lệ; nam ưu nhã, nữ cao quý.

Bọn họ đứng chung một chỗ giống như một đôi bích nhân.

Chắc hẳn, trên đời này khó tìm được đôi thứ hai như thế!

"Vậy cô biết tôi tìm cô vì chuyện gì không?"

"Không biết!"

"Chúng ta qua tiệm cà phê kia nói chuyện một chút đi!" Đứng ở ven đường bị người ta nhìn như những con khỉ, cô ta thật rất khó chịu.

Mặc dù cho tới nay, cô ta luôn tự hào về vóc dáng của mình. Nhưng bị người đi đường nhìn thế, cô ta không thích chút nào.

"Được." Tống Tâm Dao gật đầu rồi cùng Cao Cầm Nhã đi đến tiệm cà phê.

Ngồi ở trong tiệm cà phê, Cao Cầm Nhã vẫn nhìn chằm chằm Tống Tâm Dao hết một lúc lâu mà vẫn không nói một câu nào.

Nhìn Tống Tâm Dao, cô ta không biết rốt cuộc người phụ nữ kia có sức quyến rũ gì khiến Cung Hình Dực coi trọng, hơn nữa còn có thể giúp hắn sinh con?

Hay vẫn còn sự tình gì khác?

Cung Hình Dực có thể cũng không biết ban đầu nữ nhân này mang thai đứa con của mình. Cho nên, thời điểm gặp Cung Hình Dực, cô ta mới chạy trốn như thế.

Thật sự là như vậy phải không?

Cô ta đã cho người điều tra địa chỉ cùng những yếu điểm của người phụ nữ kia.

Yếu điểm của người phụ nữ này chính là tiền. Chỉ cần cho ả ta một khoản tiền thì sẽ đuổi đi được thôi.

Chỉ cần ả ta rời đi, tất cả mọi việc sẽ đều tốt đẹp. Chỉ cần Cung Hình Dực không tìm được bọn họ thì sẽ chết tâm thôi.

Sau đó, hắn sẽ ngoan ngoãn kết hôn với cô ta. Cô ta cũng không cần lo lắng người phụ nữ này sẽ trở về tìm Cung Hình Dực. Hình như, ả ta cũng chẳng muốn gặp Cung Hình Dực.

Ngần ấy năm, cô ta chưa từng thấy Cung Hình Dực có tình cảm với một người phụ nữ nào.

Khi cả hai chưa đính hôn, phụ nữ bên cạnh hắn nhiều không đếm xuể. Mặc dù sau khi đính hôn, vẫn còn nhiều phụ nữ dõi mắt theo Hình Dực. Nhưng cô ta biết rõ Cung Hình Dực không phải là người chơi đùa phụ nữ một cách tùy tiện.

Trước kia, hắn đổi nữ nhân như quần áo, chưa bao giờ quen quá một tuần lễ.

Đến bây giờ, hắn đều không gặp lại những nữ nhân kia. Cho tới nay, phát hiện này luôn làm cho cô ta rất vui vẻ. Ít nhất nó cho cô ta cảm giác Cung Hình Dực vì chuyện đính hôn của bọn họ mà thay đổi tính cách hoa hoa công tử của mình.

Trước kia, phụ nữ của hắn nếu không có sắc đẹp, hắn tuyệt đối không ngó tới. Nhưng người phụ nữ trước mặt này thì sao?

Mặc dù người phụ nữ kia có gương mặt trẻ con đáng yêu nhưng không tính là xinh đẹp.

Nhưng cô ta không thể nào không thừa nhận dung mạo của người phụ nữ kia thật đáng yêu.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn, ngay cả cô ta cũng rất hâm mộ.

"Cao tiểu thư, có chuyện gì xin mời nói thẳng đi!" Thấy nửa buổi cô ta không nói lời nào, Tống Tâm Dao cảm giác có chút kỳ quái, nhưng trước khi phá vỡ giờ khắc này, cô lại có chút an tĩnh không giải thích được.

"À, Tống tiểu thư, tôi muốn hỏi con của cô có quan hệ gì với Hình Dực?" Mặc dù người của cô ta chưa tra được đứa bé gọi tên Tống Tử Kỳ có phải là con của Cung Hình Dực hay không nhưng cô ta vẫn rất sợ.

Cái cảm giác kia rất quen thuộc, cô ta trước đây chưa từng thấy sợ như thế.

"Cao tiểu thư, mặc dù tôi không hiểu vì sao cô lại hỏi thế nhưng tôi có thể nói cho cô biết, Kỳ Kỳ là con của tôi, nó không có bất cứ quan hệ gì với Cung Hình Dực." Cô không muốn điều đó xảy ra. Cho dù trong người thằng bé đang chảy dòng máu của Cung Hình Dực, cô cũng không muốn hắn biết Kỳ Kỳ là con trai của hắn.

"Nhưng vẻ ngoài của thằng bé không phải quá giống Hình Dực sao?" Thật sự là quá giống. Đứa bé kia có đôi mắt giống y như đúc Cung Hình Dực, hơn nữa trên người nó cũng toát ra một loại khí phách rất giống hắn.

Cả hai đều có khí chất vương giả và phát hiện này làm cho cô ta càng thêm sợ.

"Cao tiểu thư, trên thế giới nhiều người như vậy, người với người có chút nét tương đồng cũng không có gì kỳ quái. Chẳng qua chưa gặp được thôi." Tống Tâm Dao không hiểu cô ta tìm mình chỉ muốn hỏi chuyện này thôi sao?

Đáy lòng có một chút sợ hãi khiến cô không biết tiếp theo mình phải làm gì.

"Thật sao? Nhưng cả hai lại quá giống. Tôi nghĩ cô cũng biết rõ quan hệ của tôi với Hình Dực." Cao Cầm Nhã tựa vào ghế sa lon nhìn cô.

"Tôi biết rất rõ. Chỉ là đứa bé là con của tôi và tôi không muốn cuộc sống của mẹ con tôi bị quấy rầy." Trước kia cô vốn bình tĩnh nhưng hình như kể từ sau khi Kỳ Kỳ đi tìm Cung Hình Dực, cô liền không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa.

Có thể tiếp sau đó, cô sẽ càng thiếu bình tĩnh hơn.

"Nhưng hai mẹ con cô lại quấy rầy cuộc sống của bọn tôi." Vốn tưởng rằng, bọn họ họ có thể bình thường kết hôn. Nhưng không ngờ rằng, người phụ nữ này cùng đứa bé kia xuất hiện lại hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của cô ta.

"Tôi xin lỗi. Ngày đó ở nhà hàng, tôi thật không nghĩ Kỳ Kỳ sẽ chạy đến nói chuyện với Cung Hình Dực. Tôi cũng không nghĩ cô sẽ cho rằng thằng bé chính là con trai của hắn." Chuyện ngày hôm đó, mặc dù chỉ là một đoạn thời gian trong quá khứ, nhưng cô biết Cao Cầm Nhã với Cung Hình Dực nhất định vì việc đó mà đau đầu.

Ông trời có phải thích chỉnh cô không? Tại sao lại không để Kỳ Kỳ giống cô cơ chứ?

"Chuyện đã xảy ra, bây giờ nói xin lỗi cũng chẳng được gì." Cao Cầm Nhã lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt cô và nói. "Đây là năm trăm vạn, tôi hy vọng cô có thể cầm lấy số tiền rồi đem con của cô rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi mà Hình Dực không thể tìm được. Cứ coi như Tống Tử Kỳ không phải là con trai của anh ấy, tôi vẫn hy vọng cô hãy rời đi."

Cô nhìn tấm chi phiếu trên bàn rồi lại nhìn Cao Cầm Nhã một lát.

"Tôi sẽ không nhận khoản tiền này. Mấy ngày nữa tôi vốn cũng rời khỏi chỗ này để trở về nơi vốn thuộc về mình." Tống Tâm Dao đẩy tờ chi phiếu trở lại trước mặt cô ta rồi đứng dậy rời đi.

"Đợi chút..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.