Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc

Chương 7: Cơm heo




Mặc dù nói Hứa Bội một câu điểm tỉnh tất cả mọi người, nhưng mà, cũng không phải là các đệ tử đều có thể nhìn ra được mỗi một chiêu mỗi một thức sơ hở, coi như là nhìn ra được sơ hở trong đó, chỉ sợ dù là bản thân của hắn biết rõ chiêu thức mình sơ hở, cũng không có thể sửa sơ hở trong đó.

Những đệ tử khác không có may mắn như Hứa Bội, Lý Thất Dạ chỉ là đem bọn hắn đánh đập một chầu, cũng không có chỉ điểm bọn hắn.

Cuối cùng, các đệ tử bị Lý Thất Dạ đánh ngã trên mặt đất, một mảnh thanh âm kêu rên, Lý Thất Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn hắn, cười tủm tỉm nói ra:

- Hôm nay tới đây thôi, cho các ngươi nghỉ ba ngày, hảo hảo suy nghĩ một chút, miễn cho tiếp theo lại ngu xuẩn đến phạm sai lầm đồng dạng.

Sau khi nói xong, xoay người rời đi.

Ba ngày nghỉ, trong nháy mắt đi qua, Lý Thất Dạ lại một lần nữa xuất hiện ở trong thao luyện tràng Tẩy Thạch Cốc, Lý Thất Dạ nhìn chung quanh ba trăm vị đệ tử, chậm ung dung nói ra:

- Chương trình học hôm nay y nguyên không thay đổi, vẫn là đánh.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, để không ít đệ tử ở đây cũng không khỏi vì đó biến sắc, nói thật, rất nhiều đệ tử đều bị Lý Thất Dạ dọa sợ, tư vị của Đả Xà Côn, tuyệt đối không phải dễ nếm như vậy, cái loại đau đớn này, tuyệt đối là một loại dày vò.

Lý Thất Dạ nhìn ba trăm đệ tử trước mắt, cười tủm tỉm nói ra:

- Là các ngươi tự mình đứng ra nghênh chiến, hay là ta giết đến tận cửa?

- Ta tới trước nghênh chiến Đại sư huynh.

Lý Thất Dạ vừa dứt lời, cái thứ nhất đứng ra lại là Lạc Phong Hoa, Lạc Phong Hoa không phải lần đầu tiên xung phong, nhưng mà, lúc này đây Lạc Phong Hoa xung phong, cùng dĩ vãng hoàn toàn khác biệt.

Lạc Phong Hoa thiên phú không tồi, ở bên trong ba trăm vị đệ tử, thiên phú của hắn có thể nói là số một số hai, đạo hạnh của hắn không cạn, có thể nói là một người tâm cao khí ngạo.

Lý Thất Dạ vừa tới, hắn căn bản cũng không phục quản giáo, trên thực tế, sau khi hắn bị Lý Thất Dạ dùng Đả Xà Côn đánh đập một chầu, vẫn là tâm không phục khẩu không phục, thẳng đến hắn bị Lý Thất Dạ một cước đạp bay, Lý Thất Dạ một cước đạp gãy mấy cây xương cốt của hắn, lúc này mới thoáng cái đem hắn thức tỉnh.

Mặc dù Lạc Phong Hoa là tâm cao khí ngạo, nhưng mà, hắn cũng không phải là một người cuồng vọng vô tri, Lý Thất Dạ một cước đạp đến, liền đạp gãy tận mấy cái xương cốt của hắn, một cước này chi uy, để Lạc Phong Hoa ý thức được Lý Thất Dạ đáng sợ!

Ở thời điểm này, Lạc Phong Hoa mới ý thức tới Lý Thất Dạ cũng không phải là như truyền thuyết bao cỏ phế vật như vậy.

Đặc biệt là Hứa Bội một câu điểm tỉnh chúng đệ tử, về sau phần đông đệ tử đều nghiêm túc tính toán mỗi một kích của Lý Thất Dạ, một câu bừng tỉnh người trong mộng, bị Lý Thất Dạ một chầu đánh đập, mặc dù phần đông đệ tử là đau đớn không dễ chịu, nhưng mà, ba ngày qua này, không ít đệ tử tinh tế dư vị phỏng đoán mỗi một kích của Lý Thất Dạ, không ít đệ tử thu hoạch không nhỏ, có không ít đệ tử tìm ra sơ hở của chiêu thức mình.

Đặc biệt loại sơ hở này là lấy đau đớn đổi lại, khiến không ít đệ tử ký ức vẫn còn khắc sâu.

Lạc Phong Hoa tư chất vốn là không kém, Hứa Bội một câu bừng tỉnh người trong mộng, ba ngày qua hắn lĩnh ngộ, để hắn được ích lợi không nhỏ, hắn lập tức hiểu ra Lý Thất Dạ dụng tâm lương khổ, trong lúc vô tình, thái độ của hắn đối với Lý Thất Dạ đã có chuyển biến rõ ràng.

Lý Thất Dạ cười híp mắt nhìn Lạc Phong Hoa, chậm ung dung nói ra:

- Mặc dù ngươi là cuồng vọng tự đại một điểm, nhưng, còn không đến mức vô tri đến ngu xuẩn.

Lạc Phong Hoa tâm cao khí ngạo, lúc này đây ngược lại không từ mặt mo đỏ ửng, cúi đầu nói ra:

- Còn là nhờ Đại sư huynh chỉ điểm sai lầm!

Lúc này đây Lạc Phong Hoa đích thật là thành khẩn nghiêm túc.

- Ra tay đi.

Lý Thất Dạ cũng không nhiều lời nói nhảm, rút ra Đả Xà Côn, chậm ung dung nói.

- Đắc tội…

Lạc Phong Hoa quát khẽ một tiếng, vừa dứt lời, toàn lực ứng phó, hét dài một tiếng, quang hoa như thủy triều bắt đầu khởi động, thân như chim ưng, thế như giao long, động tĩnh ở giữa, Long Hổ đi theo.

Phanh một tiếng, Lạc Phong Hoa chiêu thức vừa lên, nhưng mà bị Đả Xà Côn đối diện bổ trúng, tại chỗ liền bị quất đến mắt đầy sao vàng, cái mũi bị quất đến bầm tím, nước mắt xông ra.

Lý Thất Dạ ra tay, đó là không lưu tình chút nào, một côn quất tới, quất đến Lạc Phong Hoa tìm không thấy Đông Nam Tây Bắc. Một côn quất xuống, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra:

- Chiến trường chém giết, thạch hỏa điện quang nhanh chóng, ngươi không chết, chính là địch vong. Ở giữa từng chiêu từng thức, đơn giản là một kích trí mạng. Chiến trường chém giết, thực sự không phải là giải thi đấu thưởng thức, chiêu thức đẹp hơn nữa cũng chẳng qua là đầu thương bịt bạc!

- một thức Long Bác Ưng bên trong Phi Long Thủ, là chủ sát phạt, chiêu thức không quá nhiều rậm rịt biến hóa, chiêu thức sát phạt, trực lai trực vãng.

Lý Thất Dạ lại là một côn hung hăng quất vào trên người Lạc Phong Hoa, nói ra:

- Ngươi lại tự cho là thông minh, đem thức này diễn hóa ra một cái biến hóa, thêm một cái biến hóa, nhìn như thâm ảo, lại đơn giản là vẽ rắn thêm chân, hao tổn chiêu thức sát phạt này!

Lạc Phong Hoa ngộ tính rất tốt, Lý Thất Dạ vừa dứt lời, hắn lập tức biến đổi chiêu thức, ra tay là khí thế hào hùng, chiêu thức trực lai trực vãng, quả thực thô kệch, như búa chước chi công!

- Một thức này biến hóa không tệ, cứng quá dễ gãy, cương mãnh phải vừa đúng.

Lý Thất Dạ ngoài miệng mặc dù nói, nhưng mà, trong tay lại không ngừng, không lưu tình chút nào, một côn hung hăng quất vào mặt Lạc Phong Hoa, quất cho hắn mặt thanh mũi sưng.

Phanh… phanh… phanh… trong nháy mắt, Lạc Phong Hoa bị Lý Thất Dạ quất mười mấy côn, không có bao nhiêu công phu, Lạc Phong Hoa bị Lý Thất Dạ đánh gục trên mặt đất, Đả Xà Côn quất cho hắn không đứng dậy được.

Bị Đả Xà Côn hung hăng quất vào trên người, Lạc Phong Hoa là đau đến không khỏi kêu rên, mặc dù là như thế, trong lòng của hắn còn là có vui sướng, bữa đánh đập này không có chịu uổng phí, để hắn thu hoạch không nhỏ.

- Vị kế tiếp.

Lý Thất Dạ không chút lưu tình đem Lạc Phong Hoa đánh gục trên mặt đất, sau đó đối với những đệ tử khác nói.

Phanh… rốt cục có một đệ tử lớn tuổi kế Lạc Phong Hoa ra nghênh chiến, nhưng mà, một chiêu mới ra, lại bị Lý Thất Dạ một côn quất trúng hai chân, thoáng cái té quỵ dưới đất.

- Ra chiêu quá chậm. . .

Con mắt Lý Thất Dạ cũng không nháy, lại là một côn hung hăng quất tới, sợ tới mức người đệ tử này vội vàng ngay tại chỗ lăn qua lăn lại, tránh thoát một côn.

Phanh… phanh… phanh… một lúc, người đệ tử này bị Lý Thất Dạ quất đến bầm mặt, hắn ở dưới Đả Xà Côn, cũng chỉ là chống hơn mười côn mà thôi, có điều, hơn mười côn này của hắn cũng không có khổ sở uổng phí, Lý Thất Dạ từng cái chỉ điểm ra chiêu thức chưa đủ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.