Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc

Chương 5: Diễn kịch thắt cổ




- Thông minh là có, nhưng mà, ngươi dùng lộn chỗ, càng thông minh một điểm, liền là trí tuệ, tiếp theo lại muốn động não nhiều hơn. Bữa này ta đánh ngươi một trận, để ngươi động đầu óc nhiều hơn.

Lý Thất Dạ ung dung nói ra.

Một ngày này, tất cả đệ tử lại bị Lý Thất Dạ đánh một trận, lúc này đây, Lý Thất Dạ so với hôm qua ra tay còn hung ác, không ít đệ tử thấy máu, nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

Lần thứ tư, Lý Thất Dạ khoan thai nói ra:

- Ngày thứ tư, vẫn là đánh các ngươi. Ai cái thứ nhất đến?

Lúc này, các đệ tử đều sắc mặt kịch biến, đều nhao nhao lui về phía sau mấy bước, cũng không dám cái thứ nhất đứng ra, ngay cả Lạc Phong Hoa hôm qua vô cùng có dũng khí cũng không dám đứng ra.

- Ta, ta, ta tới.

Cuối cùng, một thiếu niên ước chừng mười tám tuổi đứng dậy, thiếu niên này một bộ đàng hoàng, nhưng mà, thân thể vẫn là rất rắn chắc.

- Ngươi tên là gì?

Lý Thất Dạ liếc nhìn thiếu niên này, hắn đối với thiếu niên này có ấn tượng, mỗi một lần đánh một trận, đệ tử khác đều muốn trốn tránh đào tẩu, mà người đệ tử này lại có một cỗ dẻo dai, mỗi lần bị đánh đều trực diện chống đỡ, hơn nữa, mỗi lần bị đánh té trên mặt đất, đều liều mạng đứng lên, tâm tính hắn không tệ, để Lý Thất Dạ có ấn tượng không cạn.

Người đệ tử này gãi gãi đầu, ngoan ngoãn nói ra:

- Hồi Đại sư huynh, ta tên Trương Ngu.

- Tại sao muốn làm cái thứ nhất đứng ra?

Lý Thất Dạ cười híp mắt nói.

- Ngược… ngược lại Đại sư huynh cao hứng cũng muốn đánh chúng ta, mất hứng cũng muốn đánh chúng ta, Đại sư huynh chính là muốn đánh chúng ta, đã trốn không hết, không, không khỏi trước bị đánh.

Trương Ngu có chút cà lăm nói.

Phanh… phanh… phanh…

Lý Thất Dạ đem Trương Ngu đánh một trận, Trương Ngu ở trong ba trăm đệ tử, đạo hạnh xem như chếch xuống dưới, nhưng hắn nhập lại so với đa số đệ tử khác phải sớm một hai năm.

Mặc dù Trương Ngu đạo hạnh kém cỏi, nhưng mà, hắn lại có một tính bền dẻo như lão Ngưu, có một cỗ tinh thần khổ mà không lui. Đả Xà Côn hung hăng quất vào trên người của hắn, quất cho hắn toàn thân đau đớn, gân cốt tựa như bị quất bóc, ngay cả đứng cũng khó đứng lên.

Nhưng mà, Trương Ngu một lần lại một lần ngoan cố chống lại, biết rõ loại ngoan cố chống lại này là uổng phí thời gian, nhưng mà, hắn y nguyên một lần lại một lần đứng lên, nhưng hắn một lần lại một lần đứng lên, lại bị Lý Thất Dạ một lần lại một lần đánh gục xuống.

Lúc này đây Lý Thất Dạ có chủ tâm cố ý khảo nghiệm hắn, một lần lại một lần ngoan quất Trương Ngu, mặc dù không thấy máu, nhưng mà, quất đến Trương Ngu đau đớn khó nhịn, xương cốt cả người tựa như nát.

Đổi lại người khác, đã sớm nằm trên mặt đất bất động, nhưng mà, Trương Ngu một lần lại một lần đứng lên, một lần lại một lần ngoan cố chống lại Lý Thất Dạ quất.

Phanh… phanh… phanh… côn côn quất trên người Trương Ngu, âm thanh quật kia, để đệ tử ở đây cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía, rất nhiều đệ tử sắc mặt trắng bệch, đều cảm thấy Lý Thất Dạ đối với Trương Ngu thật quá mức.

Ba lần phía trước, Lý Thất Dạ chỉ cần đem người quất đến trên mặt đất, cũng sẽ không tiếp tục quật, nhưng mà, lúc này đây Lý Thất Dạ tựa như là chuyên môn làm khó Trương Ngu, một lần lại một lần quất Trương Ngu, Trương Ngu một lần lại một lần đứng lên, một lần lại một lần bị Lý Thất Dạ quất ngã xuống đất.

Thẳng đến cuối cùng, Trương Ngu bị quất đến rốt cuộc không đứng dậy được, mặc dù trên người vô hại không máu, nhưng mà, toàn thân hắn tứ chi mệt mỏi, đau đến run lập cập, mồ hôi lạnh như hạt đậu nành chảy ròng, sắc mặt trắng bệch, cái này biết hắn có bao nhiêu thống khổ.

Nhìn thấy kết quả của Trương Ngu, rất nhiều đệ tử không khỏi run lập cập, trong nội tâm hoảng sợ, càng nhiều nữ đệ tử là vì không đành lòng, cũng không dám đến xem.

- Tinh thần khổ mà không lui, rất tốt.

Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Trương Ngu mệt mỏi núp ở trên đất, phong khinh vân đạm nói ra:

- Nếu như ta mất hứng, còn không đến mức bắt tiểu nhân vật như các ngươi đến trút giận. Lui một vạn bước mà nói, ta muốn bắt các ngươi tới ra tay, ta tùy thời đều có thể nghĩ ra năm ba trăm loại thủ pháp cực kỳ tàn ác đến tra tấn các ngươi!

Lời này của Lý Thất Dạ, vừa là nói cho Trương Ngu nghe, cũng là nói cho các đệ tử ở đây nghe.

- Ngươi…

Đánh Trương Ngu một trận xong, Đả Xà Côn của Lý Thất Dạ tiện tay chỉ một đệ tử nói:

- Đứng ra.

Người đệ tử bị Lý Thất Dạ chỉ này, tóc đều nổ tung, hai chân run lập cập, nhưng mà, bức ở dưới dâm uy của Lý Thất Dạ, không thể không đứng ra.

- Biết ta tại sao phải đánh các ngươi không?

Lý Thất Dạ nhìn lấy người đệ tử này, vừa cười vừa nói.

Lúc này, tiếu dung của Lý Thất Dạ ở trong mắt các đệ tử này so với tiếu dung của ác ma còn muốn đáng sợ, hai chân hắn run rẩy, toàn thân ứa ra hàn khí, nói chuyện cũng không lưu loát, lắp bắp nói ra:

- Vâng, vâng, là chúng ta đắc tội Đại sư huynh. . .

- Sai…

Lý Thất Dạ cười nói ra:

- Phản kháng đi. . .

Nói xong, Đả Xà Côn trong tay lại hung ác quất tới.

Phanh… phanh… phanh… người đệ tử này bị Lý Thất Dạ quất một cái, kêu rên lên.

- Kế tiếp.

Lý Thất Dạ lại là tiện tay điểm một đệ tử, lại đánh một trận, quất cho hắn nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu rên trong cốc là phập phồng không ngừng, ở dưới Đả Xà Côn, cái này đến cái khác gặp nạn.

- Nói, biết tại sao ta muốn đánh các ngươi không?

Lý Thất Dạ đem một đệ tử đánh cho không chỗ có thể trốn, người đệ tử này chỉ có nhận mệnh, bị Lý Thất Dạ quất đến mũi sưng, cuối cùng, hắn dứt khoát từ bỏ chống lại, hai tay ôm đầu, mặc kệ Lý Thất Dạ quất.

- Không, không, không biết. . .

Người đệ tử này cũng chỉ có thể tự nhận không may, hắn trả lời mười cái đáp án, cũng không có một cái để Lý Thất Dạ ngừng tay.

- Đại, đại sư huynh mỗi một côn đều, đều đánh trúng ta, chúng ta sơ hở, hoặc, hoặc là đại… đại sư huynh đang, đang đang khảo nghiệm ta, công pháp của chúng ta, bên trong công pháp có thiếu hụt.

Ở thời điểm này, một âm thanh sợ hãi vang lên.

Vừa nghe đến thanh âm này, Lý Thất Dạ thoáng cái ngừng lại, trong nháy mắt xoay người lại, dọc theo âm thanh nhìn lại, nói ra lời này chính là một vị nữ đệ tử, Lý Thất Dạ có chút ấn tượng, một đôi mắt thật to, thần thái có chút khiếp ý.

Khuôn mặt nữ đệ tử này rất thanh tú, nhìn thần thái nàng liền biết nàng không phải một người to gan, lúc này, con mắt Lý Thất Dạ như "hung ác" kia trông lại, nữ đệ tử này vô ý thức lui về sau một bước, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sư tỷ bên người nàng cũng không khỏi vì nàng lo lắng, nhẹ nhàng kéo nàng một cái.

- Ngươi, đi ra.

Lý Thất Dạ chỉ vào nữ đệ tử con mắt thật to, thần thái sợ hãi này, vừa cười vừa nói.

Nữ đệ tử kia bị dọa đến không nhẹ, bần thần đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.