Kết Hôn Sai Lầm

Chương 27: Ranh giới của sự sống và cái chết - Liệu có còn được gặp lại




Dịch giả: khangvan

“Thay đổi Thuy Tinh Triều Tịch đại trận thành trạng thái phòng ngự, Thủy Tinh Triều Tịch đại trận này đã từng khốn giết tu sĩ Thiên Tượng cảnh, tên này mới chỉ tiến giai Thiên Tượng, không cần đáng lo!” Ả nữ tử dị tộc Chân Đan cảnh kia cũng vô cùng kinh sợ quát lên, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết màu xanh da trời, nhập vào hào quang của trận pháp.

Màn hào quang này đang kịch liệt run rẩy, lúc này liền ổn định thêm vài phần.

Tên nam tử đeo lam thương cũng không nói hai lời, há miệng phun ra từng đoàn tinh huyết, hóa thành huyết vụ nhập vào trong pháp trận, mà đám tu sĩ Hóa Tinh bên dưới cũng nhanh chóng đánh ra từng đạo pháp quyết, thúc giục pháp lực trong cơ thể, rót vào đại trận.

Màn sáng màu xanh da trời liền sáng lên, mặt ngoài hiện ra những tia điện mang, “Tê tê” chống đỡ sự trùng kích của cột sáng kim sắc.

Kim Thiên Tứ hai mắt nhắm nghiền, hai tay như hành vân lưu thủy, kết xuất những đạo pháp ấn, mười hai cột sáng kim sắc từ trên người hắn tỏa ra ngày càng sáng chói, mặc cho đám người Tinh Lân tộc dốc sức liều mạng rót pháp lực vào như thế nào thì cột sáng kim sắc vẫn áp đảo hào quang của màn sáng lam sắc đang hiện ra điện mang kia.

“Khai!”

Kim Thiên Tứ bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai tay dừng lại, lấy mình làm trung tâm, mười hai cột sáng kim sắc bỗng nhiên hội tụ thành mười hai vòng xoáy kim sắc, bắt đầu xoay tròn.

Bầu trời bên trên đang tràn ngập sương mù, bỗng nhiên sôi trào lên, tầng mây xoay tròn, sau đó tinh quang từ trên hư không đột nhiên hiện ra vô cùng sáng chói.

Mây mù bỗng nhiên tản ra, trong hư không hiện ra mười hai vòng xoáy tinh quang cực lớn, giống với mười hai vòng xoáy kim sắc của Kim Thiên Tứ trong trận.

Hai tu sĩ Chân Đan của Tinh Lân tộc thấy vậy thì rốt cuộc sắc mặt cũng đại biến, luồng uy áp khủng bố trên bầu trời này, tuyệt không phải thứ mà bọn họ có thể chống đỡ được, ngay cả việc có thêm Thủy Tinh Triều Tịch trận cũng không cách nào ngăn cản được nửa phần!

Hai người liếc nhau, vội vàng vung tay lên, lam quang trên người đại thịnh, một vòng bảo hộ lam sắc trời hiện ra, vậy mà không thèm để ý hơn mười tên đồng tộc, nhanh chóng phá không bay đi.

Ánh mắt Kim Thiên Tứ lạnh như băng, hai tay chậm rãi bấm niệm pháp quyết, hai vòng xoáy trong mười hai vòng xoáy khổng lồ trong hư không, từ vị trí trung tâm hiện ra một điểm tinh mang kim sắc, hào quang chói mắt lóe lên rồi đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang kim sắc thô to.

Hai vị tu sĩ Chân Đan, nam tử đeo lam thương và nữ tu vừa mới bay được vài dặm thì liền bị tinh quang kim sắc đánh trúng.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Sau một khắc, kim quang tiêu tán, hai vị yêu tu Chân Đan Tinh Lân tộc vậy mà hoàn toàn biến mất không còn dấu vết gì.

Đến lúc này thì hơn mười tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ của Tinh Lân tộc, khó khăn lắm mới có thể phục hồi lại tinh thần, sau một tiếng thét kinh hãi thì đâu còn để ý đến việc duy trì đại trận, nhao nhao chạy tứ tán.

Kim Thiên Tứ cười lạnh lùng, mười ngón tay khẽ nhúc nhích, vòng xoáy tinh quang trong hư không lại phát ra hào quang rực rỡ, một lần nữa bắn ra hơn mười đạo tinh quang kim sắc, chính xác bắn lên người hơn mười tên tu sĩ Tinh Lân tộc.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hơn mười tên tu sĩ Tinh Lân tộc không hề ngoại lệ mà biến mất trong tinh quang kim sắc.

Ầm một tiếng, Thủy Tinh Triều Tịch đại trận liền ầm ầm tán loạn, mà tinh quang chói mắt đầy trời và mười hai vòng xoáy tinh quang khổng lồ trong hư không cũng chậm rãi tiêu tán đi.

Cùng lúc đó thì trên người Kim Thiên Tứ phát ra mười hai vòng xoáy kim sắc, giống như trường kình hấp thủy quay về, tại sau lưng hắn rồi nhưng tụ thành một mảnh hư ảnh tinh hà màu trắng thật dài, trong tinh hà, mười hai viên Tinh Thần kim sắc giống như những vì sao trên trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt, mà tại mặt ngoài mỗi ngôi sao đều hiện lên một đồ án mơ hồ.

Toàn bộ Tinh Hà giống như những vầng mặt trời, tản ra ánh sáng chói mắt, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào đó.

Bọn người La Thiên Thành trợn mắt há mồm nhìn tràng cảnh biến hóa vừa rồi, há to miệng mà không nói được câu nào.

Hai cánh tay của Kim Thiên Tứ vung vẩy, đánh ra một đạo pháp quyết, tinh hà màu trắng sau lưng liền lóe lên, kịch liệt co rút lại vào cơ thể hắn.

“Kim sư huynh, ngươi…” Đến lúc này, La Thiên Thành mới kịp phản ứng, tựa hồ như vẫn không tin những điều vừa diễn ra trước mắt.

“Ta đã tiến giai lên Thiên Tượng cảnh, pháp tắc của phế tích thượng giới rất nhanh chóng cưỡng ép đẩy ta ra ngoài, thời gian của ta không còn nhiều, còn mấy câu muốn nói với các ngươi.” Kim Thiên Tứ nhanh chóng nói.

khi hắn đang nói chuyện thì hư không trên đỉnh đầu bắt đầu vặn vẹo, chậm rãi hiện ra một vòng xoáy không gian đen kịt.

“Hiện tại trong phế tích này nguy hiểm trùng trùng, tuy thực lực của các ngươi cũng không tệ, nhưng nếu chỉ dựa vào mấy người các ngươi thì rất khó có thể sinh tồn. Ôn sư đệ, ta tạm giao chức thủ lĩnh cho ngươi, nhanh chóng hội họp với Cầu Long Tử sư đệ, chớ có hành động vội vàng …”

Lời còn chưa dứt thì vòng xoáy phía trên bộc phát ra một luồng ánh sáng, lóe lên rồi quấn lấy thân thể của Kim Thiên Tứ.

Hào quang lóe lên, Kim Thiên Tứ đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.

Một luồng lực lượng hùng hậu tràn tới, bọn người La Thiên Thành không hề có sức chống cự, bị luồng lực lượng này cuốn văng ra ngoài. Nhưng mà cũng may nó không bộc phát ra, nên mọi người cũng không bị thương tổn gì.

Mà khi mọi người vừa mới ổn định thân hình, nhìn về phía không trung thì vòng xoáy không gian đã sớm tiêu tán, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Năm người La Thiên Thành, Ôn Tăng thấy vậy thì nội tâm cũng hoảng sợ một hồi.

“Chư vị, như lời của Kim sư huynh vừa nói, hãy đi tụ họp với Cầu sư huynh thôi!” Sau một lúc lâu, vẫn là La Thiên Thành phá vỡ trầm mặc, mở miệng nói.

Ba người nam tử áo xanh nghe vậy thì gật đầu, nhưng mà Ôn Tăng thì sắc mặt có chút cổ quái.

Sau một lát, mấy đạo độn quang phá không mà đi, hướng về phương xa bay nhanh mà đi.



Vạn Linh Sơn Mạch, tại ngọn chủ phong của Thái Thanh Môn, trong một đại sảnh dưới mặt đất, Thiên Qua Chân Nhân và ba vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh khác, vẫn riêng phần mình ngồi trên một cột đá Bàn Long, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng đúng lúc này, chính giữa bốn cột đá, trong pháp trận khổng lồ, hào quang lục sắc lóe lên, một bóng người chậm rãi hiện ra, đúng là Kim Thiên Tứ.

“Kim Thiên Tứ, ngươi sao lại…”

Thiên Qua Chân Nhân thấy pháp trận sáng lên hào quang thì liền mở mắt ra, thấy thân ảnh của Kim Thiên Tứ thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lập tức, sắc mặt hắn khẽ biến thành ngưng trọng, đánh giá trên dưới Kim Thiên Tứ một chút, lắc đầu thở dài một tiếng nói:

“Xem ra đúng là ngươi đã phải giải khai phong ấn rồi.”

“Kim sư điệt, ngươi đã trở lại rồi.” Ba vị trưởng lão Thiên Tượng lúc này cũng đã mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía Kim Thiên Tứ.

“Chưởng môn, chư vị trưởng lão, Kim mỗ đã phụ sự nhờ vả của các vị, trong phế tích, ngoài ý muốn nên không thể áp chế được phong ấn trong cơ thể.” Kim Thiên Tứ hướng tứ phía chắp tay, ôm quyền nói.

“Chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt Thiên Qua Chân Nhân lóe lên, hỏi.

Kim Thiên Tứ cười khổ một tiếng, sau đó đem việc tao ngộ gặp Thiên Tượng Ma Nhân, sau đó bị Hổ Tàng đuổi giết, bất đắc dĩ mà phải cởi bỏ phong ấn tạm thời, cuối cùng lại gặp phải sự vây giết của Tinh Lân tộc, rốt cuộc không thể nào áp chế phong ấn trong cơ thể, đơn giản nói lại một lần.

Bọn người Thiên Qua Chân Nhân nghe vậy thì sắc mặt cũng có chút khác nhau.

“Những đệ tử khác thì bây giờ như thế nào?” Thiên Qua Chân Nhân suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng hỏi.

“Đang cùng chiến đấu với ma nhân của đại lục Vạn Ma, ngoài ra còn có những dị tộc khác, đã vẫn lạc vài đệ tử. Trong lúc bị Yêu tu hai tộc Ảnh Lang và Ngân Hổ của đại lục Man Hoang phục kích, Lạc U Phong Liễu sư đệ hạ lạc nơi nào cũng không rõ, không biết tình huống hiện tại như thế nào.” Kim Thiên Tứ đơn giản đem mọi tình huống trong phế tích nói ra một lần.

Thiên Qua Chân Nhân nghe vậy thì nhíu mày, lập tức lắc đầu, nhàn nhạt nói:

“Không thể ngờ trong phế tích thượng giới lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, nhưng đã đến nước này thì tiếc hận cũng vô dụng, ngươi vừa tiến giai Thiên Tượng, cảnh giới còn bất ổn, trở về củng cố cho tốt đi.”

Kim Thiên Tứ nhẹ gật đầu, chắp tay với bốn người rồi kim quang quanh thân lóe lên, biến mất tại chỗ.



Một tháng sau.

Gian thạch thất trong cung điện dưới mặt đất vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng cười lớn của Liễu Minh.

Chỉ thấy lúc này hắn đang đứng tại chính giữa thạch thất, trong tay nắm lấy một viên châu to bằng nắm đấm trẻ con, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

Trên mặt của viên châu có khắc từng đạo phù văn nhỏ vô cùng tinh xảo, tản mát ra một luồng linh khí kinh người.

Nhìn kỹ thì có thể thấy, phía trong viên châu có thể trông thấy rõ ràng một ngọn núi lớn màu vàng, quấn quanh là một dòng sông nước đen như mực, lộ ra vẻ thần diệu vô cùng.

Bỏ ra trọn vẹn một tháng, hắn rốt cuộc mới luyện chế hoàn thành viên Sơn Hà Châu này.

Lại nói tiếp, kiện bảo vật này hiện tại chỉ là bán thành phẩm, nhưng toàn bộ quá trình này lại dài và vô cùng gian nan, khiến cho hắn nghĩ lại mà vẫn thấy hoảng sợ không thôi.

Nếu không phải có Dục Linh Đỉnh hỗ trợ ổn định linh tính trong viên châu, bảo vật này từ lúc luyện chế chỉ sợ không biết đã tự bạo bao nhiêu lần rồi.

Mà một kiện pháp bảo bán thành phẩm đã tốn thời gian dài như vậy, cũng đã dài hơn thời gian Liễu Minh dự định không biết bao nhiêu lần, khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Bởi vì bảo vật này một khi bắt đầu luyện chế thì không thể ngưng lại một chút nào, cộng thêm đây là một bộ pháp bảo, nếu mà bị hủy một viên thì uy lực sau này của nó sẽ giảm mạnh, cũng chỉ có thể kiên trì luyện chế.

Dù cho bảo vật này đã luyện chế hoàn thành, nhưng Liễu Minh ngẫm lại tiêu phí mất một tháng thời gian, khiến cho hắn đau lòng không thôi.

Thời gian dài như vậy, nếu hắn ở bên ngoài phế tích thì không biết có thể tìm được bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa rồi.

Nếu mà Liễu Minh biết trước việc luyện chế sẽ xảy ra biến cố như vậy thì dù đánh chết hắn cũng không tùy tiện luyện chế viên Sơn Hà Châu này.

Vừa nãy hắn cười to lên, phân nửa là không phải tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian thêm nữa.

Sau khi tiếng cười trong mặt đất dừng lại, Liễu Minh cầm viên châu trong tay lên, cẩn thận đánh giá một hồi.

Tuy hắn còn chưa thử qua uy lực của viên Sơn Hà Châu này, nhưng trong đó đã ẩn chứa một luồng linh áp viễn siêu so với sự tưởng tượng của hắn.

Nhưng mà bởi vì Nhất Nguyên Trọng Thủy chỉ có hai giọt cho nên viên Sơn Hà Châu này mới chỉ mới cô đọng thành hình mà thôi, sau này nếu tìm thấy lượng lớn Trọng Thủy rồi quán chú vào đó thì mới có thể chân chính tiến giai lên pháp bảo.

“Chúc mừng chủ nhân luyện chế thành công!”

Hạt nhi và Phi nhi một lát sau đã bay đến, lóe lên rồi tiến đến, cùng chúc mừng.

Lại nói tiếp, trong một tháng này, có lẽ thủ đoạn bố trí của hai linh sủng này có hiệu quả, khiến cho nơi đây thật sự bị che giấu đi, nên cũng không có người nào phát hiện quấy rầy, lúc này mới khiến Liễu Minh thành công hoàn toàn tế luyện Sơn Hà Châu.

Mà cung điện này và không gian xung quanh sớm đã bị Hạt nhi và Phi nhi lật tung lên, đáng tiếc ngoại trừ Sơn Hà Châu thì không còn bảo vật nào nữa.

Về phần bộ thi hài kia thì hắn cũng không có đụng đến, chỉ cầm lấy khối lệnh bài màu xanh, ý định sau khi trở lại tông môn thì từ từ tìm hiểu lai lịch của nó.

Liễu Minh thoáng khen ngợi hai đầu linh sủng này vài câu, sau đó một tay khẽ vẫy, thu Phi nhi vào trong Dưỡng Hồn Đại, ngoài thân hắc quang hiện ra, cuốn lấy Hạt nhi rồi lóe lên, cùng bay ra khỏi cung điện.

Hắn tiện tay thu lại Phổ Độ đại trận, sau đó trên người Hạt nhi nổi lên một mảnh hoàng vân, bao vây thân thể của hai người rồi phi độn lên phía trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.