Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 49: Tổng tài bá đạo so kiếm •




Edit: susublue

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào đóa hoa bách hợp đặt ở đầu giường.

Dung Lạc híp mắt, nhìn đóa hoa đó một lúc lâu.

"Két", cửa mở ra.

Chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn thấy Cố Minh đang đi về phía giường bệnh.

"Thiếu gia, Chu tiểu thư đến thăm cậu."

Nhìn người nằm trên giường bệnh vốn đang mở to mắt lại lập tức nhắm lại, Cố Minh nhạy bén nói: "Nếu cậu vẫn không muốn gặp ai, tôi sẽ từ chối khéo dùm."

"Thiếu gia?" Đợi nửa ngày vẫn thấy Dung Lạc không để ý đến anh, Cố Minh nhẹ gọi một tiếng.

"Cho cô ta vào đi."

Dung Lạc vẫn nhắm hai mắt như trước, anh trả lời như đang nói mớ, làm Cố Minh suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

"Dạ."

Nghe tiếng cửa mở, Dung Lạc mở mắt ra, cố gắng xoay người, nhìn vào bức tường trắng, ngủ.

Trong phòng bệnh rất im lặng.

Chu Phinh Đình chậm rãi đi đến ngồi trước giường bệnh của Dung Lạc, nhưng phát hiện người trên giường đã đưa lưng về phía mình.

"Dung Lạc." Cô nhẹ giọng gọi anh.

Người trên giường vẫn như trước không hề có động tĩnh, giống như anh đã ngủ say rồi.

Cũng không biết vì sao, Chu Phinh Đình lại cảm thấy Dung Lạc vẫn còn thức.

"Dung Lạc, vết thương của anh đỡ hơn chưa?" Cô tiếp tục nhẹ giọng gọi anh, nhưng vẫn không ai trả lời.

Chu Phinh Đình cũng không dễ từ bỏ như vậy, cô tiếp tục ngồi bên giường anh tự nói chuyện, diễnnd@fnllequysdoon nhưng Dung Lạc vẫn như cũ không có phản ứng gì, anh đưa lưng về phía cô, giống như đã ngủ rất say.

"Anh Cố, sao anh lại đứng ở cửa mà không vào?" Cô kéo hết ống tay áo xuống, che miệng vết thương trên tay, Mộc Yên nhìn Cố Minh đứng ở cửa phòng bệnh nghi hoặc hỏi.

"Mộc tiểu thư."

"Sao vậy?"

"Chu tiểu thư đang ở trong." Cố Minh có chút ngập ngừng, nhưng vẫn nói ra.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên cửa phòng bệnh, Mộc Yên cũng khá cao, đủ để cô nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.

Cô gái ngồi ở trước giường bệnh, cúi đầu hình như đang nói gì đó, sườn mặt của cô nhờ ánh sáng chiếu vào mà có chút hiền dịu nhu hòa.

Từ lúc Dung Lạc tỉnh lại đến lúc vết thương ổn định cũng đã gần một tháng, mỗi ngày đều có không ít người nối đuôi nhau đến thăm, nhưng Dung Lạc đều để Cố Minh từ chối, diienndaffnllequy/dnn thậm chí Nhà họ Dung còn tự mình từ chối. Mọi người đều biết tính tình Dung Lạc lạnh nhạt, nên cũng không thấy không vui.

Như vậy tính ra, vị Chu tiểu thư đang ở bên trong là vị khách đầu tiên Dung Lạc chịu gặp.

"Mộc tiểu thư, cô muốn vào hay không?" Cố Minh quan sát biểu hiện trên mặt cô, lại tiếp tục nói "Sáng hôm nay, thật ra thiếu gia luôn chờ cô, nhưng vừa rồi Chu tiểu thư đột nhiên đến đây nên..."

"Tôi biết rồi, anh Cố nói với thiếu gia của anh, hôm nay tôi còn có việc, tối nay mới đến thăm anh ấy."

"Được." Nhìn cô xoay người đi trên hành lang bệnh viện, Cố Minh nghi hoặc, cửa lớn không phải ở hướng bên này sao?

Phòng trực ban tổ y tá.

"Tiểu Yên tìm vị trí huyệt Bách Hội và huyệt Tinh Minh trên người của bệnh nhân đi." Y tá trưởng vừa truyền dịch cho bệnh nhân, vừa thuận miệng dặn dò Mộc Yên đang đứng bên cạnh tìm huyệt vị, xem cô nắm giữ kiến thức như thế nào.

* Huyệt Tinh Minh: huyệt có tác dụng làm cho con ngươi mắt (tinh) sáng (minh).

* Huyệt Bách Hội là huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. 

Nhưng đã nửa ngày trôi qua cô vẫn không có phản ứng gì.

Mộc Yên nắm một cây bút hồng trong tay, trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng trong phòng bệnh.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào, sườn mặt cô tôi có chút mơ hồ, không thể ngăn cản được vẻ ôn nhu của cô, Chu Phinh Đình ngồi trước giường bệnh Dung Lạc, dienndannleequy//dôn giống như đang nức nở gì đó, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, làm cho lòng người ấm áp không thể rời  mắt.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lúc nhất thời cô có chút khó chịu, lại có cảm giác khó nói, loại cảm giác này cô chưa bao giờ có.

Cô vẫn rất nghi hoặc, vì sao lúc ấy mình không nhìn phản ứng của Dung Lạc? Khi mắt vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, cô liền vội vàng dời tầm mắt đi. Như vậy thật không giống cô chút nào.

"Tiểu Yên?"

"Tiểu Yên?"

Nhìn thấy cô không yên lòng, y tá trưởng gọi cô liên tục.

"Hả? Dạ."

Nhìn Mộc Yên hồi thần lại, y tá trưởng cũng không hỏi mà nói: "Tìm vị trí huyệt Bách Hội và huyệt Tinh Minh mà tôi đã chỉ cho cô thấy trên người mẫu đi."

"Được."

Vừa lòng nhìn tiểu nha đầu chỉ đúng vị trí huyệt vị, y tá trưởng tiếp tục nói, " Bên dưới là huyệt Phong Trì* và huyệt Nhân Nghênh*."

*Huyệt Phong Trì: chỗ hõm ở hai bên khối cơ nổi sau gáy.

* huyệt Nhân Nghênh: ở chỗ mạch đạp hai bên yết hầu.

Gạt bỏ đống suy nghĩ phức tạp trong đầu, Mộc Yên chuyên tâm vùi đầu học huyệt vị, phủi bay cảnh tượng buổi sáng đi.

Trong phòng bệnh.

Nhìn Dung Lạc nằm trên giường bệnh không có chút phản ứng, rốt cục, Chu Phinh Đình thở dài, cô đứng dậy đi đến trước cửa.

Đi được hai bước, cô dừng lại nói: "Dung Lạc, dưỡng thương thật tốt, lần sau em lại đến thăm anh."

Người trên giường bệnh nghe vậy nhẹ nhăm mày, nghe thấy tiếng đóng cửa, anh lập tức mở hai mắt.

Cảm giác được động tĩnh của Cố Minh, anh lên tiếng hỏi: " Có phải vừa rồi Mộc tiểu thư đã tới hay không?"

Cố Minh đứng bên cạnh giường kinh ngạc, anh không ngờ Dung Lạc lại biết, "Đúng vậy, Sau khi Chu tiểu thư vào trong được một lát Mộc tiểu thư đã tới, nhưng mà..." Tạm dừng một chút, anh lại tiếp tục nói, "Nhưng hình như Mộc tiểu thư sợ quấy rầy ngài và Chu tiểu thư nói chuyện nên không đi vào."

"Thật không?" Người trên giường nhẹ giọng thở dài.

"Đúng vậy, thiếu gia, Mộc tiểu thư nói sáng nay có chút chuyện, buổi tối mới đến."

" Tôi đã đợi cô ấy đến tận giữa trưa." Nhắm mắt lại, trên gương mặt tái nhợt hiện ra vài phần cô đơn.

"Muốn tôi gọi điện kêu cô ấy quay lại không?" Cố Minh nhẹ giọng hỏi.

"Không cần."

Nghĩ nghĩ, Cố Minh lại nói thêm một câu, " Lúc Mộc tiểu thư đi hình như cũng không mấy vui vẻ. Có nên tìm cô ấy..."

"Thật không? Cô ấy không vui?" Ngắt ngang Cố Minh, gương mặt tái nhợt của Dung Lạc hiện lên ý cười mê hoặc.

Cố Minh đứng ở bên cạnh không hiểu,diẽnndafn."leequydoon anh thật sự không hiểu thiếu gia có ý gì, sao nghe thấy Mộc tiểu thư không vui đột nhiên lại trở nên vui vẻ như vậy.

"Thiếu gia, không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài trước."

“Ừ."

Lúc Cố Minh đi tới cửa, từ giường bệnh vang lên giọng nói lạnh lùng.

"Lần sau nhớ rõ phải gọi là phu nhân."

Cố Minh sửng sốt, lập tức hiểu.

"Đã biết, thiếu gia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.