Kết Hôn Không Đơn Giản

Chương 3: Kiếp trước ác nhân kiếp này đền tội (thượng)




Tề Nhạc cũng không biết là, Luân Hồi quả không chỉ mang ảnh hưởng cực lớn cho hắn, đồng thời, Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng trở nên không giống trước kia. Năng lượng bản thân của các nàng không tăng nhiều, nhưng mà, bản thể thật sự dưới tác dụng của năng lượng thiên nhiên, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tu luyện sinh ra cải biến lớn.

Nhưng tất cả những biểu hiện này chưa hiện ra mà thôi.

Sau khi có được tin tưởng, tinh thần lực của Tề Nhạc căn bản không cần tự hành khống chế năng lượng thì năng lượng cũng bắt đầu hiệp trợ tăng vân lực lên. Có được năng lượng áp súc như vậy, hắn hiện tại cần làm, trong quá trình không ngừng tu luyện, tích lũy và áp súc năng lượng này càng ngày càng nhiều, tranh thủ sớm ngày trở lại thực lực Kỳ Lân bốn vân.

Sáng sớm, trong rừng rậm nguyên thủy bừng bừng sinh cơ, đáng tiếc, trong rừng rậm này, lại không có âm thanh côn trùng hay tiếng chim hót, đúng là có chút tiếc nuối. Bầu trời vẫn trong suốt như trước, mặt trời tươi đẹp chiếu sáng khắp nơi, trong thế giới hoàn toàn tự nhiên này, tầng ô-zôn còn chưa bị phá hư, cho nên tuy ánh mặt trời rất mạnh, nhưng so với thế giới của Tề Nhạc tầng ô - zôn bị phá hư nhiều chỗ còn tốt hơn nhiều.

Mở mắt đầu tiên chính là Tuyết Nữ, cảm thụ được khí tức chung quanh, nàng phát hiện, tâm tình của mình rất sung sướng, nhất là cảm thụ được sinh cơ bừng bừng từ những thực vật kia tản ra, cũng làm gương mặt lạnh như băng của nàng nở nụ cười xinh đẹp.

Ánh mắt lưu chuyển, rơi vào người của Tề Nhạc cùng Văn Đình, trong ánh mắt của nàng, vô ý thức xuất hiện hào quang phức tạp, đây không phải cừu hận, nhưng cũng không phải mờ mịt, nhìn qua Tề Nhạc cùng Văn Đình, ánh mắt của nàng nhu hòa hơn rất nhiều.

Thời điểm ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện ý tức thân thiết.

Hai tay đưa lên mặt của mình, lam sắc quang mang lưu chuyển nhàn nhạt, một đóa hoa sen chậm rãi ngưng tụ và xuất hiện, đó là thánh khiết tuyết liên hoa, mỗi một mảnh cách hoa rất tỉ mỉ, hoa sen nở rộ tản ra khí tức lạnh như băng, Tuyết Nữ nhìn chằm chằm vào nó, hào quang trong mắt xuất hiện bi thương.

Cảm nhận được năng lượng của Tuyết Nữ biến hóa, Tề Nhạc cùng Văn Đình cơ hồ đồng thời từ trong tĩnh tu tỉnh táo lại. Phương pháp tu luyện của Tề Nhạc không khác gì Văn Đình, tuy Văn Đình cũng không phải huyết mạch Kỳ Lân tinh khiết, nhưng là với tư cách Hỏa Lân Hồ. Thời điểm mẹ nàng mang thai nàng, cũng đã kết hợp với năng lực Hỏa Hồ nhất tộc cùng Kỳ Lân nhất tộc, nghiên cứu ra phương pháp tu luyện này.

Văn Đình cũng không có nhìn về phía Tuyết Nữ, ánh mắt của nàng có chút mờ mịt, ngẫu nhiên xuất hiện hào quang kích động, nhưng cũng có chút do dự, giống như không cách nào xác định.

Phát hiện Tề Nhạc cùng Văn Đình từ trong tu luyện tỉnh táo lại. Đóa tuyết liên hoa trong tay Tuyết Nữ lập tức biến mất, đứng dậy. Đi đến một bên, một mình nhìn ngắm cổ thụ che trời ở chung quanh.

Tề Nhạc cũng đứng lên, mỉm cười, đi đến vỗ cái đầu to của Thâm Hải Minh Xà ở bên cạnh, nói:

- Minh Xà đại ca, chúng ta có nên lên đường không?

Thâm Hải Minh Xà đung đưa cái đầu to và mở mắt ra, hào quang trong mắt của nó sáng hơn hôm qua. Tề Nhạc biết rõ, mặc dù chỉ tu luyện một đêm, nhưng có thu hoạch không chỉ mình hắn.

Nương tựa vào năng lượng tu luyện ngày hôm qua, Tề Nhạc nhẹ nhõm dẫn động Kỳ Lân Châu, từ đó xuất hiện nhiều trái cây trước mặt mọi người, hương vị những hoa quả này đúng là không tồi, mặc dù không thoải mái như ăn thịt cá, nhưng dinh dưỡng cũng đủ duy trì bọn họ sinh tồn. Dù sao. Đến cảnh giới như bọn họ, mỗi ngày chỉ cần có chút nước và đồ ăn là đủ rồi.

Mỉm cười, Tề Nhạc vừa ăn vừa nói:

- Tôi thông qua tinh thần lực cảm thụ cây cối chung quanh, đạt được những tin tức của thực vật nơi này, chỉ cần chúng ta đi theo phương hướng vốn có, dùng tốc độ ngày hôm qua. Đoán chừng chỉ hai ngày là rời khỏi phiến rừng rậm này.

Chín cái đầu to của Thâm Hải Minh Xà giơ lên, nói:

- Hiện tại tôi chỉ hi vọng không gặp phải Hỗn Độn là tốt rồi.

Tuyết Nữ thản nhiên nói:

- Đuổi theo thì thế nào. Chẳng lẽ lùi bước là biện pháp sao?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tuyết Nữ nói đúng, nếu hắn đuổi tới, cùng lắm là tôi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí lần nữa là được rồi. Hù chết hắn là được.

Giọng nói còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Văn Đình, vội vàng sửa lời nói:

- Đương nhiên, không dùng là tốt nhất.

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Tốt, chúng ta lên đường đi.

Ba cái đầu cúi xuống, cho ba người Tề Nhạc đi lên người của nó, thân hình mở ra. Nó nhanh chóng đi vào rừng rậm.

Tốc độ của Thâm Hải Minh Xà là phi thường kinh người. Tu luyện một ngày hôm qua, tốc độ của nó đã nhanh hơn một ít. Thực vật trong rừng rậm vô cùng rậm rạp. Đi về phía trước gặp lực cản không nhỏ, nhưng tinh thần lực của Thâm Hải Minh Xà đúng là thần kỳ, nó có thể đoán được xếp đặt của thực vật đi qua, nhanh chóng tránh né những đại thụ khổng lồ, rất nhanh vượt qua cây cối. Đồng thời, cảm giác phương hướng của nó rất mạnh, cho nên vẫn đi thẳng hướng cần đi.

Tề Nhạc có kinh nghiệm ngày hôm qua, hắn hiện giờ, tuyệt đối không muốn buông tha bất cứ thời điểm tu luyện nào, ngồi trên đầu to của Thâm Hải Minh Xà, tinh thần lực của hắn phân thành hai, chậm chạp tu luyện Thăng Lân Quyết. Mặc dù tu luyện không có tập trung tinh thần là không tốt lắm, nhưng cuối cùng có thể chậm chạp tăng vân lực trong người lên.

Có lẽ bởi vì hắn từng đột phá bốn vân, vừa tu luyện, Tề Nhạc phát hiện, có lẽ mình không gặp phải bình cảnh như trước kia nữa, chỉ cần không ngừng đề tăng tích lũy năng lượng là được, chỉ cần năng lượng đạt tới là thăng cấp.

Hai ngày qua đi, rốt cuộc bọn họ cũng vượt qua phiến rừng rậm nguyên thủy này, tiến vào một phiến sơn mạch. Rốt cuộc cũng cảm nhận được sinh cơ khổng lồ của phiến sơn mạch này so với rừng rậm, Tề Nhạc cũng nghe được tiếng chim hót líu lo trong hy vọng của hắn.

- Tốt, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.

Từ trên đầu của Thâm Hải Minh Xà nhảy xuống mặt đất, Tề Nhạc vươn thẳng người của mình lên, cốt cách rung động, gân mạch toàn thân như kéo căng lên. Trong mắt có hào quang lập loè, quan sát cảnh vật chung quanh.

Từ khi đi vào thời đại lạ lẫm này, tinh thần của hắn luôn ở trong trạng thái khẩn trương, tuy đã ra khỏi lãnh địa của Hỗn Độn Vương, nhưng cũng chưa chắc được an toàn. Dù sao, ở thời đại này, viễn cổ cự thú mới là bá chủ thật sự.

Văn Đình đi tới bên người Tề Nhạc, nói:

- Em cảm giác nơi này còn thoải mái hơn phiền rừng rậm kia.

Đúng thế, tuy thực vật vẫn có năng lượng sinh mệnh, nhưng mà vẫn có khác quá lớn với động vật, nhìn thấy trên bụi cây thỉnh thoảng có côn trùng bu lại, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.

Hai ngày này đến nay, vân lực của Tề Nhạc vào lúc này mạnh hơn lúc ban đầu rất nhiều. Tuy thời điểm tu luyện lúc hấp thu năng lượng đã bỏ qua rất nhiều bộ phận, nhưng mà, năng lượng ngưng tụ được là tinh thuần nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.