Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 41: Tại sao tôi lại là người biết cuối cùng?!




“Tiên đế” mới tạ thế không lâu nay cải tử hoàn sinh, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai thu lại binh quyền, đàn áp lời đồn, bắt giam loạn đảng. Chính quyền thay đổi đến là nhanh nhưng mà hết thảy mưu tính bên trong chỉ có bản thân Hoàng đế mới rõ. Sau khi Ngạn Khải ngồi vững trên đế vị, nội trong một ngày hạ ba đạo thánh chỉ.

Một là nhắm thẳng vào Vũ Văn Hoàng hậu mưu sát thiên tử, mưu toan xưng đế, lấy tội mưu nghịch bắt giữ. Lệnh thứ hai, cưỡng chế dọn dẹp hàng loạt bè lũ Cấm vệ quân, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Thứ ba, truyền Trữ Tướng quốc lập tức đến Chiêu Dương điện yết kiến.

Chuyện này vừa xảy ra, triều chính khiếp sợ.

Ở các triều đại trước, chuyện cướp ngôi soái vị có rất nhiều. Tình huống dã tràng xe cát biển đông xác thực cũng không thường thấy. Vũ Văn Hoàng hậu chỉ có dã tâm nhưng quyền mưu không đủ, không có sức chống trả phải lĩnh luôn tội danh đó, thật sự là phụ một đời danh hiệu Yêu Hậu của nàng.

Hơn nữa, chuyện thiên tử cải tử hoàn sinh đang ngày càng trở thành đề tài buôn chuyện nóng hổi ở các tửu lâu. Phần đông người đều biết rõ mọi chuyện, ấy vậy vẫn cứ thích thêm mắm thêm muối, nói cái gì mà không thể không có thần tiên hạ phàm ám trợ thiên tử. Nói cũng hợp lí lẽ, dân chúng cả đời sống yên bình, sao có thể không tự biết tìm lấy thú vui cho mình được?

Nếu như họ biết thần tiên từ miệng mình nói ra chính là tiểu nha đầu ngốc, chắc chắn sẽ tức đến thở không thông.

Lúc này, Trữ Khác đang ở phía dưới Chiêu Dương điện, một thân dài đứng một mình. Mặc dù đã biết trước chuyện sắp xảy ra nhưng sắc mặt không chút thay đổi, giống hệt những lần yết kiến ngày trước.

Ngạn Khải nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng phiền muộn nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn phân phó: “Ban ngồi.”

“Tạ ơn bệ hạ cất nhắc, tội thần không dám.”

“Tội thần? Ái khanh có tội gì?” Ngạn Khải biết rõ vẫn hỏi, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Dù biết rõ nội tình vẫn không dám xem thường.

“Thời gian bệ hạ gặp nạn, thần chưa tra rõ ngọn ngành đã phục tùng chủ mới, quả thật tội đáng muôn chết.” Khẩu khí Trữ Khác vẫn như không có con sóng lớn nào, tránh nặng tìm nhẹ, rất biết thừa dịp để nói.

Biết trong tay mình không có chứng cớ, hắn ta như vậy chính là quyết tâm muốn rũ sạch quan hệ, Ngạn Khải tối sầm mặt, im lặng nhìn hắn, trong lòng thầm mắng hắn ngàn vạn lần.

Thích cô nương hắn ta cưới, không nói tiếng nào giúp đỡ người khác đoạt giang sơn của hắn, thậm chí còn từng khiến hắn tình nghi bị cắm sừng. Thiên hạ này không có đàn ông nào có thể nhẫn những chuyện như vậy.

“Vậy sao? Thiên tử nào triều thần ấy, người thường cũng sẽ làm như vậy, trẫm không trách khanh.” Ngạn Khải nghiến răng nghiến lợi, “Có người truyền mật thư, mũi nhọn nhắm thẳng vào Trữ Tướng quốc rằng khanh tham gia mưu phản, cấu kết loạn đảng, còn chắc như đinh đóng cột. Khanh nói trẫm có cảm nghĩ gì đây?”

Mật thư gì chứ, đương nhiên là hắn tự bịa ra chỉ để nhìn phản ứng của hắn ta một chút, khả năng Tướng quốc thật sự không tham gia cũng khó nói. Khi bản thân tại vị trước đây, Trữ Khác là một tay giỏi xử lý chính vụ, tuổi trẻ tài cao, thưởng phạt thỏa đáng, thật là một vị lương thần hiếm có. Nếu thật sự muốn lật đổ một nhân tài như vậy, trong thời gian ngắn nói thật rất khó tìm người thay thế.

“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.”

(*) Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do (Hoặc) Nếu đã muốn vu oan giá họa, thì nói lời gì mà chẳng được. (WP: Vong Tình Chi Tuyền)

Thật ra trong lòng Trữ Khác cũng có do dự, lời đối phương nói là sự thật, bản thân không có cách chối cãi. Vậy nhưng nét mặt hắn vẫn cứ nhẹ như gió mây, không có chỗ sơ hở, giọng nói vẫn rất có khí phách, “Vi thần một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng dám, thiên địa chứng tỏ. Nếu bệ hạ hoài nghi thì trước có thể cho người thu thập chứng cứ, quang minh chính đại giao cho dinh Đại lý tra rõ. Hà tất một lời định tội, vu oan giá họa?”

Phóng mắt khắp thiên hạ, người dám cùng Hoàng đế bàn về tư pháp, sợ rằng có mỗi mình hắn.

Ngạn Khải vô lực biện bác, nhất thời quên mất nói gì. Hắn đích xác không có bằng chứng, chỉ là suy đoán và suy đoán mà thôi. Hắn ngồi trên đài mà trong lòng hận đến phát ngứa, thầm mắng mình chính là một thiên tử cao quý thậm chí đến ngay cả một thần tử cũng không trị được.

Dường như có một dự cảm không tốt, hắn ngẩng đầu lên, hai tay trong ống tay áo đột nhiên nắm chặt lại.

Ngạn Khải cẩn thận suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên đứng dậy, trong vô thức một tay đẩy một cái về phía trước. Không gian vốn đang yên tĩnh không một tiếng động, chợt ngọc tỷ trên bàn phát ra âm thanh ma sát.

“Nếu Tướng quốc đã trung thành như vậy, không bằng giúp trẫm làm một chuyện?”

Trữ Khác cúi đầu không đáp.

Ngạn Khải cười giả tạo: “Vũ Văn Viễn phạm tội mưu phản đáng chém cửu tộc. Nhưng vì nhìn chung cho mặt mũi Hoàng tộc, ban cho một ly rượu độc là xong. Rượu này, do Trữ Tướng quốc khanh tự mình mang đến, được chứ?”

Lời vừa dứt Trữ Khác bỗng nhiên loạn nhịp.

Cửu tộc? Nhắc đến đây, hắn cũng được coi như một vị trong cửu tộc của nàng. Ban rượu độc cho Hoàng hậu, nói thì đơn giản, so ra với tính mạng của hắn còn khó hơn. Hắn hoang mang, nhất thời không biết trả lời thế nào, nó không đơn thuần là xuất phát từ nguyên nhân này.

Trước khi cha nuôi mất từng bắt hắn thề độc, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo vệ muội muội. Nếu như trái lời, cha mẹ hắn trên trời cũng không yên lòng. Có lẽ vì lí do đó mà dù Vũ Văn Viễn có tội ác tày trời, hắn cũng không muốn làm trái với lời thề của chính mình.

Giờ hắn ý thức rất rõ, phải đáp ứng yêu cầu của Hoàng đế mới làm cho mình được tín nhiệm qua ải này.

Hắn từng dùng lời hứa để đổi lấy địa vị hiện tại, vậy mà giờ lại muốn vi phạm lời hứa đó. Hành động bỉ ổi như vậy hắn thật sự không làm được.

Trữ Khác nhắm chặt mắt, lông mi cong dài mệt mỏi rũ xuống, âm điệu có phần kỳ dị bi thương.

“Thứ lỗi thần…”

Lời hắn còn chưa nói hết Ngạn Khải đã hiểu rồi, sắc mặt bình thản ngồi lại xuống, mở miệng ngắt lời hắn: “Trước khanh cứ về phủ, sau sẽ có chỉ truyền vào.”

Không rõ là khiêu khích, hắn cảm thấy mình nói vậy đã đủ khách khí rồi. Trước giam lỏng, thận trọng suy nghĩ lại. Dù sao thì động vào vị Thừa tướng quyền hành nghiêng ngả thiên hạ, so với tiêu diệt một cung phi không có căn cơ gì sẽ rất vất vả.

Tới khi có người thích hợp kế tục hãng nói tiếp.

xxxx

Phong thủy luân phiên xoay chuyển, Tướng phủ gặp vận xui lớn.

Lại nói sau khi Tướng gia trở về từ Chiêu Dương điện, ngoài cửa phủ có thêm một loạt Cấm vệ quân. Ngoài miệng nói chịu trách nhiệm về an toàn của Tướng phủ, trên thực tế là giam lỏng tất cả trên dưới trong phủ, đến con ruồi còn không bay ra chứ đừng nói là hạ nhân.

Nha hoàn sai vặt trong phủ người nào người ấy than thở, thấp giọng câu có câu không đều là mắng thiên tử. Tuy rằng bị giam lỏng nhưng bổn phận của mình thì vẫn phải làm, nên đun nước vẫn đun, nên quét rác vẫn quét, trời có sập xuống cũng phải quét hết đống lá trong sân đã.

Đây là lần thứ ba Tống Trường Tuyết đạp cửa, mỗi lần lại bị mấy nha hoàn mang cơm bên cạnh kéo trở lại. Giờ thì nàng không thể không can thiệp được rồi, để hộp cơm xuống dưới đất, cũng không biết lấy sức từ đâu vung mấy người đang cản nàng ra, bực bội xông tới, liều mạng đập cửa thư phòng.

“Tướng gia, chàng ra đi mà! Có chuyện gì chàng cũng phải nói với thiếp chứ! Chàng không cho thiếp vào là vì xem thường thiếp sao?”

Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, không nhịn được mà tự mình suy đoán.

Tống Trường Tuyết vừa đập cửa vừa gọi, thiếu chút nữa là khóc nức nở, “Trữ Khác… Có phải chàng không cần thiếp nữa rồi?”

Đám nha hoàn không đành lòng nhìn, lại bước tới kéo nàng. Tống Trường Tuyết vốn sức yếu, đầu óc có phần chột dạ một chút nhưng vẫn bị lôi về. Hai mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn vào cánh cửa không có bất cứ hồi âm nào kia.

Hắn về liền tự nhốt mình trong thư phòng, một miếng cơm cũng chưa ăn, mặc cho ai gõ cửa cũng không quan tâm đến.

Tiểu Đào nhìn lướt qua cánh cửa kia, lại nhìn Tống Trường Tuyết có phần đáng thương ngồi dưới đất, nhịn không được thả lỏng tay, nhẹ giọng gọi một câu: “Tiểu thư…”

“Trên dưới trong phủ đều gạt người, ở ngoài kia có khi trời đã đổi…”

Phù Dung ở bên đột nhiên đưa tay che miệng Tiểu Đào lại, quát: “Đừng lằng nhằng, chớ nói lung tung! Chuyện vớ vẩn ngoài kia ngươi cũng tin được?”

Nghe được lời này, Tống Trường Tuyết nhất thời trợn tròn mắt, mang theo tiếng khóc nức nở có phần sốt sắng nói: “Tiểu Đào, ngươi nói thật cho ta.” Tim nàng đập tình thịch, có phần sợ hãi. Ai nấy đều gạt nàng, nàng mơ hồ có thể cảm nhận được chuyện chẳng lành.

Tiểu Đào bất chấp lấy tay Phù Dung ra, nói nhanh: “Bọn họ không nói cho người chính là ức hiếp người! Hoàng thượng trở lại, Tướng gia phạm tội mưu phản bị giam lỏng, không chừng còn sắp chết. Dựa vào cái gì các ngươi lại không cho ta nói cho người biết!”

Phù Dung nghe nàng thốt lên mà mắt cũng ảm đạm, không nói tiếp nữa.

Lời Tiểu Đào vừa dứt, đám nha hoàn xung quanh lập tức mặt tối sầm lại. Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng để nói ra lại là một chuyện khác. Mặc dù thời gian sống ở Tướng phủ không lâu nhưng cũng có cảm tình, các tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau, tiền công cũng cầm không ít. Nếu Tướng phủ thật sự xong đời, các nàng cũng không có nơi để đi. Giờ đây nghe nói vậy lại càng thêm tiếng oán hờn khắp nơi.

“Nếu như Tướng gia xảy ra chuyện, chúng ta cũng không có nơi để đi, cũng còn chưa biết có gặp phải vận xui không nữa.”

“Không phải chứ… A Lan ở nhà bếp vừa rồi còn than với ta, muốn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, còn chưa ra khỏi cửa đã bị đám người mặt lạnh như băng đuổi vào.”

Tống Trường Tuyết như không nghe được chữ nào, tự mình vặn lại: “Cái gì mà tội mưu phản… Tướng gia tốt như vậy sao có thể mưu phản được? Ngài Hoàng đế kia không có mắt sao?”

Nha hoàn xung quanh ngớ ra như ma quỷ nhìn nàng, cùng thở dài liên tục. Đúng là số khổ mà.

Tống Trường Tuyết cũng không thèm nhìn qua các nàng, đứng dậy hướng cửa lớn đi đến.

“Phu nhân, người định làm gì? Có phải ra ngoài không?” Phù Dung vội vàng nắm tay áo nàng, ngăn cản, “Chúng ta bị giam lỏng, ai cũng không ra được, người đừng phí sức nữa!”

Tống Trường Tuyết không thèm quan tâm nàng, mang theo tinh thần ngang ngược di chuyển đến cửa lớn, dọc đường cắn môi dưới, trong mắt giống như lại muốn chảy nước.

Tâm tư của nàng rất đơn giản, muốn hại Tướng gia đều không phải người tốt!

Bất kể là Hoàng thượng cũng chỉ là Hoàng hạ mà thôi!

Nàng rất muốn đi tìm cái đồ Hoàng đế kia đòi một lời giải thích!

Nàng một đường ra phía cửa, thở từng nhịp một như là cố ý muốn nhắc nhở ai cũng không được cho ý kiến. Trời sinh Tống Trường Tuyết là một cô nương thẳng thắn, không đụng phải tường không quay đầu lại. Nhấc váy chạy băng băng trên hành lang uốn khúc cổ xưa, cuối cùng cũng đến đích.

Quả nhiên ngoài cửa phủ có một loạt Cấm vệ quân, mỗi người đều mang mặt lạnh tanh, ngay cả góc người đứng cũng không nghiêng.

Lúc này Tống Trường Tuyết mới nhớ đến những câu nói bên tai khi nãy, Tướng phủ bị giam lỏng, ai cũng không ra được.

Nàng từ từ bước tới, vẻ mặt giống như có phần tuyệt vọng. Nàng thậm chí còn đang nghĩ có nên cầu xin bọn họ, cầu xin bọn họ rủ lòng từ bi cho nàng ra ngoài…

Nhưng một khắc kia khi Tống Trường Tuyết bước chân qua cửa lớn kia đã phát hiện có gì đó không đúng.

Hai lính đứng đầu đánh giá trên dưới nàng một cái liền thu mắt về, không nói lời nào.

Tim Tống Trường Tuyết đập thình thịch, không khỏi có phần hoài nghi bọn họ có nhìn thấy mình hay không. Nàng liền lau khóe mắt, thoắt cái nhón chân bước từng bước xuống dưới bậc tam cấp, giày thêu khéo léo bước trên đất ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

Một bước lại một bước, nàng bước xuống hết bậc, không dám tin ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Cấm vệ quân đang nhấc giáo dài, chặn Tiểu Đào ở bên trong.

Mình đứng ở bên ngoài, như cái người ngoài cuộc.

Tiểu Đào nhìn giáo dài mà sợ đến suýt khóc, một mực hướng Tống Trường Tuyết hét: “Tiểu thư! Sao người có thể ra ngoài thế! Nô tỳ muốn đi cùng người…” Hét xong lại lau nước mắt, hướng những tên lính kia quát, “Dựa vào cái gì mà thả phu nhân ra ngoài lại không cho ta ra!”

Tống Trường Tuyết cũng không biết trong toàn bộ Tướng phủ chỉ có mình có thể đi ra, chỉ ngoảnh đầu lại hiếu kỳ nghe đáp án.

Thị vệ lạnh như băng kia đáp: “Phu nhân có thể tự do đi lại là do bệ hạ đặc biệt cho phép, chúng ta cũng chỉ phụng chỉ làm việc, xin cô nương phối hợp.”

Bệ… Hạ?

Tống Trường Tuyết trợn tròn hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.