Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 15: Uống sprite sẽ không say




Lập tức mặt Tống Trường Tuyết hồng đến tận mang tai, biết rốt cuộc không thể giả câm giả điếc mà giấu nữa, dứt khoát phóng khoáng: “Đúng vậy, ta họ Tống.”

Trữ Khác không hề nhìn nàng, xoay người nói với lão nghệ nhân: “Tiền bối, nặn cái mặt người này thì hết bao nhiêu thời gian?”

Người nọ cười đến vui, vô cùng khoa trương: “Đừng xem thường lão nhân ta, trong khoảng vài ly trà nhỏ, đảm bảo sẽ nặn xong cho nhà ngươi.”

Nói xong, ánh mắt cát tường lại nhìn sang Trường Tuyết: “Nha đầu xuất giá cũng không báo ta một tiếng, không thể tận mắt nhìn nhà ngươi mặc giá y, thật là đáng tiếc… Thôi thì hôm nay cho phu thê các ngươi một đôi tò he, coi như là quà mừng tân hôn.”

Tống Trường Tuyết thầm xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn vui như trước: “Ngụy bá bá tốt nhất!”

Lão nhân cười chất phác, bắt đầu nắm lấy từ trong chậu một đống bột gạo nếp viên tròn, nặn, uốn, nối, xát, nhào, tung, quá trình tạo hình tưởng chừng rất dễ dàng và đơn giản, nhưng đó chính là thành quả của vài chục năm luyện tập.

Một khắc, hai que trúc nhanh chóng bị quấn lấy, một cái đầu nhỏ và thân cứ thế dần hiện ra. Thêm, trổ, đều là màu vẽ mật thạch, lơ đãng nhìn qua chỉ là chi tiết nhỏ, nhưng lại là những nơi quan trọng của tác phẩm nghệ thuật.

Quả thật thời gian chỉ mất vài ly trà nhỏ, trên tay đã có hai tò he sinh động như thật.

Tống Trường Tuyết vui vẻ nhận từ tay lão bá, tỉ mỉ ngắm một nam một nữ trong tay. Nam mày vẽ khí thái, tay áo tung bay như tiên. Mà tiểu cô nương lại hai tay chống nạnh, miệng mím lại, có vẻ đang không phục.

Người nào đó nũng nịu than: “Ngụy bá bá thật bất công! Trường Tuyết lớn lên đâu phải cái dạng này! Trường Tuyết nhìn buồn cười quá!”

Lão nghệ nhân chỉ cười không nói.

Trữ Khác nhận lấy tò he từ tay nàng, ngắm nửa ngày.

“Cái này… Có thể ăn sao?” Dứt lời, hắn sát lại gần, nhẹ nhàng liếm mất mắt của nàng.

“…”

Tống Trường Tuyết ngay lập tức phẫn nộ, nắm đấm nhỏ đánh vào ngực hắn, mắng to: “Ngươi ngươi ngươi lại dám ăn ta!! Đồ vô sỉ!!”

“Không lẽ không thể sao?” Trữ Khác cố ý đùa cợt nàng, “Nàng cũng có thể ăn lại đấy.”

Lão nhân dường như không chịu nổi hai cái đứa đang nở hoa ân ái trước mắt, cánh tay vươn ra tư thế đuổi ruồi: “Về nhà mà mèo mỡ, ta có tuổi rồi, nhìn không được…”

Tống Trường Tuyết lè lưỡi với bá bá: “Không nhìn được bá bá có thể về nhà ôm Hứa bà bà mà, con còn muốn ăn đậu hũ bà làm nữa!”

“Chúng con đi trước, cảm ơn lễ vật của Ngụy bá bá!”

“Đậu hũ? Hay quá nhỉ, đi đi đi.” Lão nhân trưng ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng vẻ mặt vẫn ấm áp như cũ, mãi đến khi hai người khuất tầm mắt, lão mới dần phai nhạt thần sắc.

Cẩn thận lấy ra bốn tiểu tò he từ hòm bên.

Đó chính là lão bà vừa mới mất của lão, vẻ mặt lúc bà cười, lúc bà buồn, bà ngoái đầu lại cười khi còn trẻ, bà chạy thì hai tay nắm chặt, an tường làm sao.

Thời gian đổi thay, không thay đổi chỉ có bàn trúc nhỏ luôn cùng lão vào nam ra bắc.

Ngụy lão dời tầm mắt, lại thấy phía trên bàn trúc, không biết khi nào có thêm một thỏi vàng.

Đầu tiên có hơi sững sờ, sau đó là thở dài.

***

“Ta muốn đi nhà xí.”

Trữ Khác rất thẳng thắn: “Nhịn về.”

Trường Tuyết tức giận trừng thẳng mắt, nhưng lại không biết phản bác thế nào, mặc dù kỹ xảo nhỏ vào nhà xí rồi chạy trốn là quá mức ngây thơ…

Nàng dứt khoát: “Không phải ngươi sợ ta chuồn mất đó chứ, chính ngươi cũng biết ta không phải Lương tiểu thư, tại sao không để ta đi?”

Thấy nàng cuối cùng cũng tự đâm mình, Trữ Khác lúc này mới nhìn nàng một cái, nói một loạt khiến nàng tin phục lí do: “Trong nàng có hai mâu thuẫn, trong triều cũng có hai thế lực đối đầu nhau. Bệ hạ hy vọng nhìn thấy, ta nhất định phải làm để ngài xem, cho nên dù phủ Quốc công có đưa đến chó hay mèo, cũng chỉ có thể bẻ răng ranh nuốt xuống bụng, may thay trước mắt lại là một tiểu nha đầu…”

“…” Tống Trường Tuyết hừ nói, “Ngươi có ý gì? Là ghét ta?”

“Sao lại nghĩ vậy?” Trữ Khác nhướng mày, “Nàng đừng ngày nào cũng chỉ nghĩ đến bỏ trốn. Lồng mất phạm nhân, chẳng những đến hôm lại mặt khiến ta mang danh dạy dỗ không tốt, cả khi bệ hạ cho yết kiến nàng, ta cũng không chắc đâu…”

(*) lại mặt: vợ chồng mới cưới, ngày thứ ba về bên nhà vợ thăm hỏi.

Sấm chớp ầm ầm!!!

Tống Trường Tuyết quả thật muốn đâm đầu chết luôn, cứ nghĩ đến chuyện bị vạch trần là xong đời, ai ngờ lại xui xẻo khiến cho Thừa tướng nghĩ rằng mình là nha hoàn Quốc công phủ đưa đến thế chỗ tiểu thư. Vốn định tạm thời cứ dối gạt như vậy… kết quả còn – phải – lại – mặt!

Còn – phải – yết – kiến !

Giờ mà không trốn chính là đồ ngốc!

Tống Trường Tuyết di chuyển tròng mắt thấy cách đó không xa có quán thuốc, sau khi suy xét, trưng ra ánh mắt chân thành tha thiết: “Đại nhân, ta hơi đau bụng, có thể cho ta đi mua thuốc không. Ngươi xem, quán thuốc ở ngay phía trước, ta không chạy thoát đâu.”

Tựa hồ đã sớm nhìn thấu trò bịp bợm của nàng, Trữ Khác chỉ khẽ gật đầu, rồi cho nàng ít ngân phiếu.

Tống Trường Tuyết đứt dây vọt nhanh vào quán thuốc, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người phi đến trước mặt chủ quán. Lén lút dòm qua tứ phía, tiến từ từ đến bên tai chủ quán, thấp giọng: “Chủ quán, có thuốc mê không?”

Đối phương cau mày nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, quán thuốc mở ra chỉ để cứu người, làm sao có mấy thứ hại người đó!”

Tống Trường Tuyết lơ mơ, sao lại có vẻ không đúng nhỉ…

Tự hỏi một lúc, Tống Trường Tuyết đập mạnh lên phía trước một đống ngân phiếu, không phục nói: “Ai nói là ta đi hại người! Tiểu Uông (chỉ con chó) nhà ta bị thương, đại phu nói bên trong còn mắc mẩu gỗ cần lấy ta, ta chỉ dùng nó để giảm đau thôi!”

Chủ quán kia vừa nhìn thấy ngân phiếu, ánh mắt không giống như trước, nịnh nọt: “Bà cô nhỏ à, thứ này nhỏ đâu cần nhiều tiền như vậy… Ta sẽ lấy cho ngươi thật nhiều ha.”

Nói rồi chủ quán bay nhanh đến hậu viện, không lâu sau kéo ra một bao vải to.

Tống Trường Tuyết đen mặt: “Không phải không phải, ta chỉ cần chút xíu thôi, một chút thôi, nhiều vậy có thể không đả thương người mất!”

Chủ quán cũng không so đo lời nói đã vạch trần nàng, chỉ lễ độ cung kính tiếp lời: “Đúng đúng đúng, bà cô đưa ta bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu.” Rồi lấy giấy gói ra, đổ một ít bột phấn vào, gói cẩn thận đưa cho nàng.

Tống Trường Tuyết nhìn cái thứ này, lập tức mở cờ trong bụng. Nhưng lại nhớ đến điều gì đó, liền đưa ngân phiếu cho lão khẽ dặn: “Còn nữa còn nữa, nếu có người đến hỏi ta mua gì ở đây, tuyệt đối không được nói cho người ta đó.”

“Vâng vâng vâng, ta đã nhớ lời dặn.”

Tống Trường Tuyết cẩn thận để gói giấy nhỏ vào trong túi, lúc chuẩn bị ra cửa lại vỗ trán một cái, quay lại.

“Phải rồi chủ quán!”

Người nọ bị nàng gọi lại mà giật bắn cả mình, vội vàng lễ phép hỏi: “Còn gì căn dặn chăng?”

Tống Trường Tuyết vừa định mở miệng, lại tự xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhưng là vì chung thân hạnh phúc của Thừa tướng đại nhân sau này, nàng đành phải cắn môi nhăn nhó: “Này lão ơi… có bán thuốc tráng dương không?”

Rồi lại giải thích: “Ta mua cho Tiểu Uông dùng…”

Chủ quán bị nàng hỏi như mơ, liên tục gật đầu: “Có có, đương nhiên có, đồ giúp người khỏe hơn.” Nói rồi lấy xuống một đống thuốc bổ gói gém cẩn thận, không hỏi nhiều giao luôn vào tay nàng.

Cái thứ này nhìn bề ngoài không rõ là thuốc gì, Tống Trường Tuyết hớn hở ôm vào ngực, như kẻ trộm ngang nhiên chui ra phố.

Trữ Khác thấy nàng trở ra, ho nhẹ một tiếng với người bên, ý là đã xong, bước lên hỏi: “Đau bụng, đừng có chạy bừa.”

Tống Trường Tuyết có tật giật mình, đỏ mặt đáp: “Không đau nữa rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Về nhà thôi.

Trữ Khác nao nao, bao lâu không nghe đến từ này rồi…

Song thân mất cũng được mười hai năm, tựa như một thời gian dài, không ai nói với hắn từ nhà này.

***

Tướng gia có việc ở thư phòng.

Có việc gì thì nàng cũng không biết, mới nãy nàng bước vào, chỉ thấy trước mặt Trữ Khác một đống sách gì đó.

Tống Trường Tuyết cái gì cũng không biết, nàng chỉ biết là qua tối nay không chạy thì chắc chắn đi nhà lao nhé… Nói không chừng còn bị chém đầu, càng nghĩ càng đáng sợ, nàng nhắm mắt mà vẫn lun lẩy bẩy, sau đó tiếp tục lải nhải viết thư.

“… Ngươi không thể không tin ta đâu đấy, thuốc này thật sự dất tốt cho cơ thể ngươi đó! Haizz, ta biết ngươi không thể xinh nhưng lại xĩ diện không giám nói cho người khác, vậy lên ta miễn cưỡng làm người tốt mua dúp ngươi! Hy vọng xau khi ta đi, ngươi có thể nấy một cô lương môn đăng hộ đối, sau đó thành công cùng làng xinh ra một tiểu tử béo tròn! Xau nữa… không cần nói cũng biết, ta giốt như vậy, nhất định ngươi không thích nghe ta lói chuyện… Tống gia Trường Tuyết kính viết.”

Đoạn thư có bảy tám dòng thì đủ loại lỗi chính tả, người thường đọc không hiểu nhưng Thừa tướng lại không phải người thường.

Nàng rón rén giấu thư xuống dưới gối mình, sau đó thở phì phò đi lấy vò rượu Phù Dung mới đem vào, đổ ào ào vào hai cái chén trên bàn.

Tống Trường Tuyết lén lút ngó lại tứ phía, lúc này mới lấy thuốc mê từ túi ra, thật cẩn thận đổ một ít vào cái chén bên trái, nhìn một lát thấy mình xuống tay hơi nhẹ chắc chắn không ngủ luôn được, nên cắn răng bỏ thêm một chút vào. Lát sau lại nhìn chằm chằm cái chén, cảm thấy vẫn là quá ít, vậy nên dứt khoát đổ cả gói nhỏ vào!

Cũng may thứ này không mùi không vị, cho nhiều cũng không nhận ra.

Để đề phòng lát nữa nhầm, Tống Trường Tuyết còn cố ý chấm một chấm lên chén, làm một ký hiệu nho nhỏ.

Sau đó nàng ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, ngoan ngoãn đặt hai bàn tay trên đùi, đợi phu quân trở về…

Tư thế này duy trì nửa canh giờ… Đến lúc nàng sắp mất kiên trì không ngủ, Trữ Khác đẩy cửa trở vào.

Tống Trường Tuyết bừng tỉnh, lập tức đứng dậy!

“Phu quân!”

Có lẽ là do lần đầu được đối đãi nhiệt tình như vậy, Trữ Khác sặc. Từ từ bước vào, bản mặt khó hiểu xen lẫn thích thú nhìn nàng.

“Chúng ta cùng uống rượu giao bôi đi!”

Thấy trên bàn có rượu, Trữ Khác hiểu ra: “Vì sao?”

“Bởi vì, bởi vì chúng ta đã uống nó đâu…” Tống Trường Tuyết lẩm bẩm, đưa ly rượu có thuốc đến trước mặt hắn, giải thích “Thực ra… Bởi ta rất muốn một lần được uống rượu giao bôi.”

Trữ Khác nhận rượu.

Tống Trường Tuyết phấn khởi theo dõi hắn, muốn tận mắt nhìn hắn uống hết nó.

“Không phải nàng nói rượu giao bôi sao?”

Nghe xong, Tống Trường Tuyết sửng sốt, vội vàng nhấc chén của mình lên, đan tay với hắn, che mặt nói: “Giao bôi… giao bôi…”

Trữ Khác cúi sát người, nhìn gần mặt nàng một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Mưu kế thực hiện được, Tống Trường Tuyết cố nhịn muốn vỗ tay tán thưởng! Đường đường là nhất phẩm Thừa tướng, thế mà lại bị một thứ dân thường như ta hạ thuốc, truyền ra ai cũng phải sặc cười!

Trữ Khác vẫn nhìn nàng như trước, “Sao nàng không uống?”

Tống Trường Tuyết vội vàng bắt đầu uống, quan trọng là ngay hớp đầu tiên đã bị sặc, muốn buông thả uống thêm hớp thứ hai thì bị Trữ Khác cản lại: “Không cần miễn cưỡng.”

“Hôm nay bận rộn trong triều, ta có hơi mệt, muốn nghỉ trước.” Trữ Khác vừa ngồi lên giường, ngón tay thon dài đang dừng nơi vạt áo, bỗng nhiên im hơi lặng tiếng ngã xuống.

Đầu tiên Tống Trường Tuyết là kinh ngạc, sau đó vui vẻ lập tức ùn ùn kéo về đến mừng như điên, hắn ngã hắn ngã hắn ngã rồi!!

Trữ Khác ngã nghiêng trên giường, sắc mặt không đổi, tựa như đã ngủ sâu rồi.

Người nào đó quay đầu chuẩn bị chạy, nhưng lại không yên tâm ngoái đầu lại nhìn. Nhìn hắn một lát, đáy lòng thở dài một hơi. Tống Trường Tuyết tiến lên phía trước bắt đầu lột y phục của hắn, sợ hắn nhờ vậy mà tỉnh lại, động tác vừa nhẹ lại khẽ, nhưng vẫn không tránh được chạm phải cơ thể hắn, bàn tay ấm nóng của nàng chỉ chạm một cái vào eo bụng rắn chắc của hắn khiến nàng đỏ mặt chỉ biết nhìn lên trời. Nàng cắn môi dưới cẩn thận đắp nốt chăn cho hắn.

Tiếp đó dè dặt khom lưng xuống, nhìn trộm hắn.

Đàn ông chưa thay trường quan, dưới mày kiếm là đôi mắt cong đẹp. Một đường lông mi ôn nhuận buông xuống, mũi cao như triền núi, môi mỏng mím lại như có lời muốn nói, khuôn mặt tuấn mĩ hiện ra không hề có chút tỳ vết, nói rằng đây là giấc mộng của biết bao tiểu thư khuê các cũng không quá.

Tống Trường Tuyết như con mèo nhỏ rình mồi, căng thẳng tiến gần hơn, chọc chọc cái mặt xinh đẹp.

Dường như cảm thấy chơi rất vui, người nào đó lén lút nhìn ngang ngó dọc, sau đó hôn chụt một tiếng lên cái miệng của hắn.

Trữ Khác như đang ngủ mơ, hoàn toàn không có phản ứng.

Có lẽ cảm thấy nếu không đi sẽ không kịp, người nào đó lúc này mới thôi chà đạp mà buông tha cho hắn, lấy lại sức đem thuốc tráng dương và thư tay để dưới gối ra, đặt bên cạnh hắn.

Hiện tại cái gì nàng cũng không mang theo, liền tóm lấy một tiểu tò he chạy ra ngoài. Gia đinh phủ Thừa tướng trực đêm đều có phần mệt mỏi, nên không thể nào tuần tra nghiêm ngặt được, nhờ vậy Tống Trường Tuyết chạy thẳng đến đoạn tường ở hậu viện.

Tạm biệt Tướng gia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.