Kẹo Sữa Nhỏ

Chương 9: Thật vô tình




Thành Đô, đại giáo trường.

Lý Định Quốc đang ở trên đài quan sát ba quân duyệt binh, Lưu Văn Tú bỗng nhiên đến bên cạnh nói:

- Nhị ca, có chuyện lớn không ổn rồi.

Lý Định Quốc quay đầu lại trầm giọng hỏi:

- Tam đệ, xảy ra chuyện gì vậy?

Lưu Văn Tú chán nản nói:

- Thám mã mới hồi báo, Trung Ương Quân đã công hãm Tây An.

- Trời.

Mặc dù đều nằm trong dự liệu của Lý Định Quốc nhưng đột nhiên nghe tin tức này y không khỏi thở dài một tiếng, lại nói:

- Đại Tây Quân đã bại, vậy phụ hoàng thế nào?

Lưu Văn Tú cúi đầu chán nản nói:

- Phụ hoàng, người....người cũng chết trận rồi.

- Phụt!

Lý Định Quốc há hốc mồm phun ra một ngụm máu rồi ngã nhào bất tỉnh, Lưu Văn Tú cùng mấy viên đại tướng đứng trên đài quan sát duyệt binh vội vàng đỡ lấy Lý Định Quốc, qua một lúc lâu Lý Định Quốc mới tỉnh dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Phụ hoàng, phụ hoàng ơi....

Lý Định Quốc là một cô nhi, chưa đầy ba tuổi đã cùng cha mẹ lưu lạc tha hương, trên đường gặp chiến loạn song thân lần lượt chết đi, nếu không được Trương Hiến Trung nuôi dưỡng y thì y đã sớm chết đói nơi hoang dã rồi, cho nên Lý Định Quốc rất yêu thương tôn kính Trương Hiến Trung, vừa rồi hộc máu chính xuất phát từ tấm chân tình này.

- Nhị ca.

Lưu Văn Tú buồn bã nói:

- Trận chiến ở Tây An chẳng những khiến phụ hoàng chết trận mà Đại ca, Tứ đệ cũng bỏ mình, lúc này chúng ta nên làm thế nào đây?

- Chao ôi.

Lý Định Quốc thở dài chán nản nói:

- Trước tiên mang linh cữu phụ hoàng về đã.

Tây An.

Khi đội quân Vương Phác đuổi tới cuộc đại chiến đã chấm dứt vài ngày, chiến trường cũng đã được thu dọn sạch sẽ rồi.

Kỳ thật cuộc chiến ở Tây An không phải là chiến dịch thật sự, tàn quân Đại Thuận cùng mấy vạn Đại Tây Quân do Trương Hiến Trung dẫn binh đến trong thành Tây An cũng không khiến cho Trung Ương Quân gặp nhiều phiền toái, dưới mấy đợt oanh tạc của Pháo doanh thay nhau bắn, tường thành Tây An và cửa thành nhanh chóng biến thành những mảnh vụn, ngay sau đó lại phát động súng kíp tấn công, không cần tốn quá nhiều công sức đã công phá vào thành Tây An rồi.

Lý Thành Đống bước nhanh đến trước ngựa Vương Phác, chào theo nghi thức quân đội:

- Vương gia.

Vương Phác cũng chào theo nghi thức quân đội rồi ngẩng đầu nhìn lên khói đặc cuồn cuộn trong thành liền hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Lý Thành Đống nói:

- Khi thành bị phá, Lý Tự Thành trong vương cung cũng phóng hỏa tự thiêu, khi chúng tôi công thành xong thì hỏa lan không thể khống chế được, trận đại hỏa này gần như thiêu rụi nửa thành Tây An.

- Lý Tự Thành phóng hỏa tự thiêu ư? Chiến lợi phẩm chúng ta cũng mất rồi.

Vương Phác thở dài một cái lại hỏi:

- Những người khác đâu?

Lý Thành Đống nói:

- Có người bị Lý Tự Thành giết, có người bị bắt chôn, có người chạy mất.

- Chạy?

Vương Phác cau mày nói:

- Ai chạy? Chạy đi đâu?

- Lưu Tông Mẫn và Điền Kiến Tú.

Lý Thành Đống nhỏ giọng nói:

- Hai người dẫn theo mấy ngàn tàn binh bại tướng chạy đến Cáp Mật rồi.

- Đuổi theo.

Vương Phác lạnh lùng nói:

- Lập tức phái kỵ binh truy kích, không để hai tên giặc cỏ này chạy trốn, cho dù có đuổi đến Cáp Mật cũng phải bắt bọn họ trở về.

- Lý Thành Đống vang giọng đáp:

- Vâng.

Vương Phác lại hỏi:

- Trương Hiến Trung và Đại Tây Quân của lão đâu rồi?

Lý Thành Đống trả lời:

- Khi Đại Tây Quân vừa đến Xuyên đã hoàn toàn bị tiêu diệt, Trương Hiến Trung và hai nghĩa tử của lão đều chết trong chiến loạn.

Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu, xúc động nói:

- So với Lý Tự Thành kết cục của Trương Hiến Trung còn tốt hơn nhiều, vậy đi, phái người mang thi thể của Trương Hiến Trung đi hậu tán, dù sao lão cũng là một nhân vật chính nhân, hãy xây mộ cho lão.

Lý Thành Đống cung kính đáp:

- Dạ.

Vương Phác trầm ngâm một lát quay đầu lại nói với Lã Lục:

- Lập tức phái người mời Liễu Tham mưu trưởng cùng tổng binh các doanh đến hành viên bổn vương để nghị sự việc tiến Xuyên.

- Dạ.

Lã Lục gật đầu nhanh chóng giục ngựa quay đi.

Thành Đô, Đại Tây vương cung.

Tin tức Trương Hiến Trung chết trận nhanh chóng lan truyền đi, Lưu Văn Tú cầm đầu đại tướng ủng hộ Lý Định Quốc kế vị, tả thừa tướng Uông Triệu Lân vốn bất hòa với Lý Định Quốc cũng tỏ thái độ ủng hộ Lý Định Quốc xưng đế. Tuy nhiên, việc ngoài dự đoán của mọi người chính Lý Định Quốc lại kiên quyết chối từ quyết định này, đám người Lưu Văn Tú đau khổ cầu xin nhưng không lay động được quyết định của Lý Định Quốc.

Trong nháy mắt bảy ngày đã trôi qua, Uông Triệu Lân, Lưu Văn Tú cùng các quan văn võ tụ tập ở Thanh Dương cung, trước linh đường của Trương Hiến Trung.

Trên người Lý Định Quốc mặc đồ tang trắng, y quỳ gối bên linh vị của Trương Hiến Trung giữ đạo hiếu, được quan Ti lễ chỉ dẫn đám người Uông Triệu Lân ba quỳ chín khấu trước linh vị, sau đó mới đến trước mặt Lý Định Quốc, Uông Triệu Lân nói trước:

- Câu cửa miệng nói ba quân không thể một ngày không có chủ soái, nước không thể một ngày không vua, điện hạ sao không sớm đăng cơ?

- Nhị ca.

Lưu Văn Tú cũng phụ họa nói:

- Người đã nói thay phụ hoàng đảm nhiệm mọi việc trong cung, nhưng lúc này Trung Ương Quân đã tiến đến Xuyên rồi, nếu huynh không đăng cơ Đại Tây Quốc sẽ đại loạn mất.

Lý Định Quốc thở dài một cái hỏi Lưu Văn Tú:

- Tam đệ, bên Thiểm Tây có tin tức gì mới không?

- Có.

Lưu Văn Tú không cần nghĩ ngợi liền đáp:

- Theo thám tử hồi báo Vương Phác không lăng nhục phụ hoàng, còn xây mộ lớn cho lão nhân gia nữa.

Lý Định Quốc lại nói:

- Còn gì nữa không?

- Còn nữa.....

Lưu Văn Tú định nói bèn quay đầu đưa mắt nhìn Uông Triệu Lân, thấy Uông Triệu Lân lắc lắc đầu, Lưu Văn Tú không tiện nói ra:

- Chưa, không có gì....

Lý Định Quốc lạnh nhạt nói:

- Thật không có sao?

- Thì....

Lưu Văn Tú do dự một chút rồi nghiến răng nói:

- Vương Phác phái người đến nói muốn gặp Nhị ca.

- Đúng vậy sao?

Lý Định Quốc nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Đi, hồi cung.

Tây An, hành viên Vương Phác.

Bên trong thành đại hỏa đã sớm được dập tắt, tàn binh Lưu Tông Mẫn và Điền Kiến Tú đã bị kỵ binh Hồng Nương Tử đuổi tiêu diệt không còn một tên. Mới đó mà Trung Ương Quân đã tiến vào chiếm giữ Tây An hơn nửa tháng, ngay cả khói lửa chiến tranh ở Thiêm Tây lúc này cũng tiêu tan không còn như trước.

Trần Lam mới nhận chức Tổng đốc Thiểm Tây đã trên đường đến Thiểm Tây, Lý Thành Đống cũng được Vương Phác bổ nhiệm làm Đề đốc Thiểm Tây.

Điều khiến Vương Phác đau đớn chính là Lý Tự Thành đã phá hủy một phần Thiểm Tây, khiến tỉnh Thiểm Tây thiệt hại so với Sơn Tây còn nghiêm trọng hơn nhiều nhất là lượng nhân khẩu bỏ chạy, khiến đất vườn hoang vu, sức sản xuất không đủ. Có thể đoán được trong thời gian ngắn tỉnh Thiểm Tây không thể nào khôi phục như trước.

Tình hình của Sơn Tây, Thiểm Tây khiến Vương Phác ý thực được vấn đề khá nghiêm trọng, đó chính là nhân khẩu quá ít hoặc cũng có thể nói sức lao động thật sự không đủ.

Khi Sát hồ lệnh được đưa ra, một lượng lớn lưu dân các tỉnh phía Nam đến nhanh chóng tiến đến Bắc Trực, “Cao bồi” vũ trang thuộc Sơn Tây, Thiểm Tây trở thành bán dân bán quân. Kể từ đó các tỉnh phương Bắc được bổ sung sức lao động nhưng các tỉnh phía Nam lực lượng lao động bị giảm khá nhiều.

Vùng Giang Nam bị giảm bớt lượng lao động tất sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển công thương nghiệp, dù sao lúc đầu công thương nghiệp phát triển cũng cần một lượng lao động lớn, giá rẻ, đó chính là chướng ngại đối với việc phát triển công thương nghiệp của Đại Minh, vấn đề này nếu không giải quyết, làm trì trệ nghiêm trọng đến quốc sách bồi dưỡng công thương của Vương Phác.

Tuy nhiên hiện tại vấn đề này cũng không trong phạm vi suy xét của Vương Phác, hiện tại Vương Phác quan tâm nhất chính là vấn đề Tứ Xuyên, làm thế nào không đánh mà có thể thu phục được Tứ Xuyên, đó mới là việc cấp bách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.