Kẹo Sữa Nhỏ

Chương 47: Bạch Cốt Tinh




“Di? Ngươi cũng là tiểu thư Sở gia?” Ngay vào lúc Sở Khuynh Nguyệt suy tính chuyện không liên quan đến mình, một bên, truyền đến một giọng nói non nớt.

Đó là một tiểu cô nương khoảng sáu bảy tuổi, giờ phút này, đôi mắt nàng ta vụt sáng, nghi hoặc nhìn về phía Sở Lưu Ly.

Sở Lưu Ly ngẩng ra, rồi sau đó gật đầu.

Đứa nhỏ kia nhướng mày, chợt, lộ ra một chút tươi cười hồn nhiên:”Ta còn tưởng rằng ngươi là bà điên từ đâu đến a.”

“Ngươi nói cái gì??” Giờ khắc này, tiếng nói của Sở Lưu Ly, cao thêm vài phần.

Tất cả tức giận đè nén dưới đáy lòng, vào thời khắc này, tất cả đều bạo phát ra rồi.

Tiểu cô nương mặc hoa phục kia căn bản không ngờ tới Sở Lưu Ly sẽ có phản ứng lớn như vậy, nháy mắt kinh sợ thối lui về phía sau hai bước.

Trong đại điện, Hoàng Đế chưa xuất hiện, mọi người lúc đầu đều thân thiết nói chuyện với nhau, cũng bị giọng nữ bén nhọn này phá đám.

Nhìn lại, chỉ thấy nữ tữ đầu tóc hỗn độn gò má sưng phù đứng ở một bên, hai tay chống nạnh, hung tợn nhìn tiểu hài tử kia:”Ngươi nói lại lần nữa cho ta!”

“Oa…” Tiểu cô nương bĩu bĩu môi, cuối cùng, hé miệng, nhất thời khóc lớn thành tiếng…

“Ôi, Sở đại tiểu thư này thật sự là rất kỳ quái, ngay cả một tiểu hài tử cũng làm khó làm dễ… Một chút cũng không thể so vị ở bên cạnh nàng.”

“Còn không phải sao? Nàng như vậy, thái tử làm sao có thể không muốn ruồng bỏ?”

Xung quanh bàn tán, một trận nối tiếp một trận.

Lúc này, tất cả mọi người đem Sở Lưu Ly cho là Sở gia đại tiểu thư, ánh mắt nhìn về phía Sở Lưu Ly, toàn là khinh bỉ.

“Đã có chuyện gì?” Rốt cục, ở phía sau đại điện, một giọng nói trầm thấp truyền ra.

Nhìn đến, một đám người vây quanh, Lạc Đế đi ra.

Sở Lưu Ly ban đầu còn nghĩ, chờ sau khi Lạc Đế xuất hiện, sẽ cầu Hoàng Đế chủ trì công đạo.

Nhưng mà, ngay sau khi Lạc Đế xuất hiện, tiểu cô nương kia liền bước đi lên trước, đi về phía thượng vị, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng Lạc Đế:”Ô ô… Phụ hoàng, bà bà kia rất doạ người… Ô ô ô… Khả Nhi không nên nhìn đến nàng…”

Công chúa!

Nàng ấy lại là công chúa!!

Sở Lưu Ly nhìn thấy tình cảnh này liền triệt để đứng hình.

Trên trán Sở Dịch, sớm đã thấm một tầng mồ hôi lạnh.

Chưa từng có giây phút nào, hắn khẩn thiết hy vọng từ giữa đám người có thể thoát đi như vậy!

Chưa từng có giây phút nào, hắn hy vọng có thể bóp chết nữ nhi này như vậy!

“Khả Nhi, là ai doạ con?” Hoàng Hậu sau khi nghe thấy Khả Nhi lên án, ánh mắt nổi lên lãnh ý.

Khả Nhi công chúa, là đứa con gái lúc về già đế hậu mới có được, tất nhiên sẽ cực kỳ sủng ái.

Khả Nhi nâng ánh mắt đỏ rực lên, tay nhỏ bé ở trong đám người xẹt qua, cuối cùng dừng ở trên người Sở Lưu Ly.

“Ô ô… Chính là bà bà kia, nàng ta rất doạ người, còn hù doạ Khả Nhi, Khả Nhi hơi sợ…”

“Làm càn!!” Lạc Đế tức giận, đập mạnh một chưởng xuống ghế tựa.

Sở Lưu Ly run sợ, cả kinh quỳ rạp xuống đất:”Hoàng Thượng, không phải là như vậy…”

Nàng liên tục dập đầu, chu sai trên đầu vốn đã méo mó ngã nghiêng, lúc này nhanh chóng phân tán.

“Ngươi là thiên kim nhà ai?”

“Dân nữ… Dân nữ là Sở…”

“Giỏi lắm Sở gia đại tiểu thư!” Hoàng Hậu còn chưa nghe xong, đáy lòng liền có phán đoán.

Từ trước sớm đã nghe nói Sở gia đại tiểu thư là loại bại hoại phong đức, lúc này vừa thấy, quả nhiên đúng như vậy!

“Dân… Dân nữ…” Sở Lưu Ly còn muốn nói tiếp, chỉ thấy tầm mắt Hoàng Đế đảo qua một người ở phía sau:”Dạ Tuyệt, về sau, nàng ta nên giao cho ngươi từ từ dạy dỗ.”

“Hoàng Thượng, không phải là đem Sở gia đại tiểu thư tứ hôn cho ta sao? Bây giờ… Làm sao để cho ta tới chiếu cố nàng ta?”

“Nàng không phải là Sở đại tiểu thư?” Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu đều nghi hoặc hỏi cùng một lúc.

Đến lúc này, Sở Lưu Ly mới có cơ hội mở miệng---

“Dân… Dân nữ là Sở Lưu Ly…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.