Kẹo Sữa Nhỏ

Chương 46: Là ai




Xa xa nhìn lại, Sở Lưu Ly lúc này, chính là một bà điên ngoài chợ.

“Ôi, hai vị tiểu thư, các ngươi đây là đang làm cái gì?” Cửa cung, một tiếng nói truyền đến.

Nhìn lại, chỉ thấy Lưu công công đứng ở cửa cung, giật mình nhìn cảnh tượng này.

Sắc mặt Sở Lưu Ly lập tức trắng xanh.

Vừa rồi kích động quá mức, nàng hoàn toàn quên mắt tình cảnh!

Ngẩng đầu, đôi mắt phẫn hận nhìn về phía An Tuyết Cầm.

Sở Lưu Ly thầm nghĩ, An Tuyết Cầm, nàng ta nhất định là cố ý!

“Được rồi được rồi, các vị tiểu thư, mau mau đi theo nô gia, các vị đại thần, cũng đã chờ lâu rồi…”

--- ------ ----

Giờ này khắc này, trong đại điện, văn võ bá quan đều đã tề tụ đông đủ.

Sở Dịch ngồi ở bên trong đám người, đượ mọi người kính rượu.

“Ha ha, Sở tướng quân quả thật rất có phúc a, sinh ra được nữ nhi vĩ đại như vây, Sở nhị tiểu thư, không những là tài mạo song toàn, lại còn là thiên tài võ học a!”

“Thật không hổ là nữ nhi của nhà võ tướng!”

Người xung quanh ào ào phụ hoạ.

Sở Dịch ở bên trong mọi người, nghe tứ phía ca ngợi, tren mặt nở rộ ra một đoá hoa cúc*(ý chỉ cười nhăn nhúm cả mặt)…

Các đại thần sớm đã đối với vị Sở gia nhị tiểu thư trong một tháng nay tạo ra huyên náo ồn ào tò mò không thôi. Trong đám người, có người nhanh mắt, nhìn thấy vài bón dáng chậm rãi xuất hiện ở ngoài cửa, thấp giọng kêu ra tiến:”Đến đây, đến đây, tiểu thư Sở gia đến.”

Theo phụ hoạ của mọi người, ba bóng dáng, chậm rãi xuất hiện ở trong điện.

Sở Dịch quay đầu cười, nhìn về phía nữ nhi làm cho hắn nở mày nở mặt.

Nhưng trong một khắc, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi!

Chỉ thấy nữ tử đứng đại điện, tóc tai bù xù, nửa bên mặt đã bị thũng một mảng lớn, nhìn như vậy, làm cho người ta sợ hãi.

Nhưng Sở Khuynh Nguyệt đứng ở bên trái, xiêm y màu vàng, mạng che nửa bên mặt, lộ ra một đôi mắt lộng lẫy tinh mỹ…

Ba người, mỗi người đều có vị trí của riêng mình.

Sở Khuynh Nguyệt cùng Sở Lưu Ly ngồi ở phía sau Sở Dịch, An Tuyết Cầm cũng ngồi ở phía sau An thừa tướng.

Mọi người thấy hai nữ tữ kia chậm rãi đi qua, tầm mắt, ào ào dừng ở trên người hoàng y nữ tử.

“Qủa nhiên là thái tử phi tương lai, thật biết tị hiềm, dùng mạng che mặt lại… Sở tướng quân, vị đi bên cạnh này, chắc là đại tiểu thư nhà ngài đi…”

Tay Sở Dịch, mãnh liệt lay động, cho đến khi tất cả rượu bên trong ly rượu đều đổ ra ngoài.

Phía sau, Sở Lưu Ly nghe được lời nói này, kinh ngạc trừng lớn mắt.

Nàng làm sao có thể là đứa xấu xí kia?

Đang muốn mở miệng, lại thấy Sở Dịch cho nàng một ánh mắt…

Chợt, Sở Dịch cười gật đầu:”Đúng vậy… Đúng là tiểu nữ.”

Người vừa nói lúc nãy, ánh mắt nhìn Sở Lưu Ly, cũng không mấy thiện cảm.

Hắn ta kề sát Sở Dịch, ghé vào tai Sở Dịch bàn luận:”Sở tướng quân a, đừng trách ta nhiều lời, đại nữ nhi này của ngài, ngài nên quản giáo cho tốt vào a, đừng để cho nàng ta ảnh hưởng đến tiền đồ của nhị tiểu thư nhà ngài, nếu vậy thì phải làm sao đây? Ngài nhìn nàng như vậy, y phục không chỉnh tề, còn ra thể thống gì…”

Lời tuy không lớn, nhưng cũng làm cho Sở Lưu Ly cùng Sở Khuynh Nguyệt ở sau lưng Sở Dịch đều nghe rất rõ ràng.

Sở Lưu Ly tức giận đến nỗi sắc mặt đều đỏ bừng.

Nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà, ánh mắt lúc nãy của phụ thân khi nhìn qua nàng, rõ ràng là muốn nàng không cần nhiều lời.

Không còn cách nào, Sở Lưu Ly chỉ ó thể oán hận nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt.

Ánh mắt như dao nhỏ kia, hình như muốn đem Sở Khuynh Nguyệt lăng trì xử tử…

Sở Khuynh Nguyệt không chút để ý bưng ly rượu trên bàn lên, vén mạng che mặt sang một bên, từ từ thưởng thức rượu ngon.

Đã nhận ra ánh mắt bên cạnh truyền đến, nàng vô tội nhún vai.

Xin nhờ… Chuyện hôm nay, nàng có liên quan gì sao?

Rõ ràng, nàng cũng bị trúng đạn a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.