Kẹo Sữa Nhỏ

Chương 44: Muốn kề cận




Tịch Giản Cận cảm thấy đáy lòng buồn buồn đau xót, lời Tiểu Hoa nói, còn vờn quanh bên tai của anh.

Anh biết, cô cùng Vương Kim Quý ầm ĩ, khẳng định không phải là cô gây chuyện trước, bởi vì Sủng Nhi dù ngang ngạnh, kiêu ngạo, nhưng cô gái dạng như Vương Kim Quý, còn không vào trong mắt của cô được, làm cho cô gây lộn, lúc ấy là nóng lòng dùng xe nhà Vương Kim Quý, không thể đắc tội Vương Kim Quý, nhưng là trăm triệu không nghĩ tới, cô là bởi vì anh...

Tịch Giản Cận cảm thấy đáy lòng giống như là có thêm một đoàn lửa, càng ngày thiêu đốt càng nhanh, mang theo tràn đầy buồn nản!

Những lời của Tiểu Hoa, giống như là những cây kim, đâm vào trong lòng của anh, để cho anh máu tươi lâm ly, từ chỗ sâu trong xương tủy, dần dần lan tràn, cực hạn đau đớn!

Ngày đó, anh không nên đi lên trấn mua đồ, hẳn là phải đuổi theo cô trước, dỗ dành cô, hoặc là nói cho cô biết, anh muốn đi làm cái gì.

Ngày đó, thật ra thì anh trở về phòng, chính là vì muốn nói cho cô biết, anh đi mua cho cô vài món đồ.

Cô kiêu ngạo như vậy, coi như là bị oan uổng, cũng chưa bao giờ giải thích!

Tịch Giản Cận không nhịn được nắm chặt tay quyền!

Thời gian càng ngày càng muộn, anh nhất định phải sớm tìm được cô!

Nghĩ tới đây, Tịch Giản Cận liền đi ra ngoài, thôn trưởng vội vàng gọi anh: "Chàng trai, cậu đi đâu vậy?"

"Tìm người!"

"Cậu đi đâu tìm a!"

Tịch Giản Cận mờ mịt mở trừng hai mắt, lần đầu tiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đúng, nơi này vài trăm dặm đều là núi, anh đi nơi nào tìm?

Nhưng coi như là không biết đi nơi nào tìm, anh cũng không có thể lưu ở chỗ này chờ.

Anh phải làm một việc.

Phải làm!

Nếu không anh sẽ điên mất!

"Không biết. " Tịch Giản Cận đáp về ba chữ, nhưng ngay sau đó, trong lúc bất chợt xoay người, thanh âm của anh có chút nghẹn: "Tôi chỉ biết là, hiện tại tôi phải tìm được cô ấy!"

Tịch Giản Cận nói xong câu đó, đáy mắt là mang theo vài phần vô tội.

Là vô tội.

Anh làm gì, đều là vì cô suy nghĩ, anh chỉ sơ sẩy một lúc, liền để mất cô rồi.

Người không phải là anh đánh mất, nhưng đáy lòng của anh, lại khó chịu như vậy!

Thật rất vô tội!

"Tìm người là phải tìm, chúng tôi giúp cậu tìm, dù sao cô bé ấy đi mất là trách nhiệm của thôn chúng tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.