Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 30




Editor: Mèo (meoancamam

Cố Ân Ân nhấn chuông gọi phục vụ, nhân viên phục vụ mang menu đồ tinh xảo đi tới, trong quán trà, âm nhạc lại vang lên, vẫn là bài hát của Tân Hiếu Kỳ như cũ, đó là bài mà người người đều biết “Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân“.

Cố Ân Ân ngồi cực kỳ đoan trang, cười yếu ớt lật xem thực đơn, nghiêng đầu nói với người phục vụ, sáng vẻ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng gọi một ly cà phê Moka, sau đó vẻ mặt ấm áp vươn tay đưa thực đơn cho Cố Lan San: “San San, em uống gì?”

Cố Lan San vươn tay nhận lấy, nhìn cũng không nhìn, chỉ đưa thực đơn cho người phục vụ mà có lễ nói: “Em cũng giống chị.”

“Hai ly cà phê Moka, xin hỏi hai người còn cần gì khác không?”

Cố Lan San cười yếu ớt: “Không cần đâu, cám ơn.”

“Vậy xin hai vị đợi một chút.”

Sau khi người phục vị rời đi, Cố Lan San liền cười nhẹ nhàng nhìn Cố Ân Ân, giọng nói uyển chuyển lanh lợi: “Chị, tại sao chị lại bỗng nhớ tới việc hứa đưa em đi uống cà phê rồi vậy?”

Cố Ân Ân cười trả lời: “Nhớ em đấy.”

Nhất thời mặt mày Cố Lan San tươi cười hẳn lên, dáng vẻ vô cùng vui vẻ nói: “Chị, em cũng nhớ chị.”

Cố Ân Ân cười cười, nhìn nụ cười xinh đẹp của Cố Lan San mà không nói gì.

Trong nhà hàng, bài hát 《Phụ nữ sao lại làm khổ phụ nữ 》 lại bắt đầu vang lên lần nữa.

Giọng hát của Tân Hiểu Kỳ trầm ấm mà dịu dàng, giống như thuốc độc mà hát lên những từ ngữ kinh điển như vậy như thể rất đau khổ “Vốn dĩ nhiều người yêu như vậy, vì sao lại phải muốn tôi cơ chứ, say đắm không có thể so ra, tình thâm không thể phủ nhận hay tình cảm sâu đậm của tôi...”

Cố Ân Ân nghe những ca từ quen thuộc như vậy mà đáy lòng nhịn không được cười thầm, là trùng hợp, hay là ý trời?

Cố Ân Ân nhìn ánh mắt Cố Lan San, trở nên có chút sáng ngời, giờ phút này cô giống như trong nháy mắt hiểu được, vì sao Vương Giai Di lại đối chọi gay gắt với Cố Lan San như vậy, Cố Lan San có một gương mặt có thể làm cho toàn bộ cô gái trên thế giới này điên cuồng ghen tỵ, vô luận cô ấy như thế nào thì cũng không tìm được chút khuyết điểm nào, trước kia cô vì dáng vẻ xinh đẹp của Cố Lan San mà vô cùng cao hứng, cũng tự hào, khi cô ra ngoài gặp người khác, cũng đều vang lên câu nói giới thiệu với mọi người, đây là em gái tôi, Cố Lan San.

Nhưng mà hiện tại, cô lại cảm thấy được, khuôn mặt có thể làm cho tất cả những người đàn ông thấy qua mà kinh diễm mất hồn này lại khiến cho cô không hiểu vì sao mà hoảng sợ.

Không biết, có phải Hàn Thành Trì cũng bị khuôn mặt này làm cho chết mê chết mệt?

Trong đầu Cố Ân Ân lại hiện lên câu nói “Quà sinh nhật của cô Cố”, cô bỗng rất muốn nhìn Cố Lan San, gọn gàng dứt khoát hỏi một câu, trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tại sao em lại muốn yêu người của chị? Trên đời có quá nhiều người làm tổn thương nhau rồi, vì sao em lại nhẫn tâm cho chị thêm một vết thương?

Cố Lan San thấy Cố Ân Ân chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, tay phải nâng cằm, nghiêng đầu, lông mi thật dài chớp chớp nói: “Chị, chúng ta đã thật lâu rồi không ngồi chỉ hai người ở một chỗ uống cà phê rồi.”

Cố Ân Ân hoàn hồn, mím môi nở nụ cười, vẻ mặt khôi phục lại sự dịu dàng như trước: “San San, sinh nhật Nhị Thập hôm qua, sao em lại không tới?”

Cố Lan San nói: “Bệnh viện gọi điện nói em trai em đã tỉnh, em đi thắm nó nên không cẩn thận bỏ lỡ xinh nhật anh ấy.”

“Em cũng không biết hôm qua Nhị Thập đã phát tiết như thế nào đâu! Qua sinh nhật Nhị Thập thì liền là sinh nhật Thành Trì rồi.” Cố Ân Ân dừng một chút,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.