Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 1




Trở lại trong nhà, Diệp Linh Nhi cùng Nhu Gia quận chúa cũng đã về. Phạm Nhàn trở lại trong phòng, bảo Tứ Kỳ đi châm trà, đợi vị đại nha hoàn cùng Tư Tư trong mùa thu nhưng vẫn đối với mình phát ra xuân oán này rời đi, thừa dịp trong phòng chỉ có mình cùng thê tử, nhẹ giọng hỏi: "Gần nhất trong cung phong thanh gì không?"

Lâm Uyển Nhi đang ngồi bên cửa sổ, đón ánh sáng bên ngoài mà thêu gì đo, nghe câu hỏi của hắn, có chút kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc đã gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời vào cửa sổ tỏa thành một mảnh ánh sáng không trong trẻo. Phạm Nhàn nhìn Uyển nhi chau mày, đau lòng đi ra phía trước, xoa xoa mi tâm cho nàng, nói: "Ánh sáng này không tốt, thêu cái gì chứ?"

Uyển nhi sắc mặt hơi tái, có lẽ đêm qua ngủ không ngon, cúi đầu ha ha cười một tiếng, cầm thứ trong tay đang thêu dấu ra phía sau, nói: "Thêu xong mới cho ngươi xem."

Phạm Nhàn nhìn gương mặt nàng nhợt nhạt, lông mi thật dài, trong lòng không nhịn được có một tia áy náy. Từ đầu xuân rời khỏi kinh đô, quan tâm chăm sóc đối với thê tử đã trở nên ít hơn năm ngoái. Đây cũng không phải nói hắn là người có mới nới cũ—— dù sao đường đường tiểu Phạm đại nhân hôm nay ngay cả thiếp cũng không có —— chẳng qua là có quá nhiều chuyện ràng buộc tâm tư của hắn, làm cho hắn rất ít để ý chuyện nhà.

Lâm Uyển Nhi nghĩ đến câu hỏi của hắn lúc trước, một chút trầm tư suy nghĩ rồi nói: "Trong cung gần đây vẫn an tĩnh , không có điểm gì đặc biệt cả, sao lại hỏi chuyện này?"

Phạm Nhàn cười khổ nói: "Vị cậu vô tình của ngươi để cho ta đi quản Nhất Xử, còn không biết đắc tội với bao nhiêu quan viên. Mà chủ nhân đám quan viên này đều ở trong cung, ta tự nhiên muốn quan tâm nhiều hơn một chút."

Lâm Uyển Nhi thân phận đặc thù, được hoàng tổ mẫu ân sủng, còn có Bệ Hạ coi trọng đối đãi, địa vị trong cung hẳn là so với Phạm Nhàn ban đầu tưởng tượng còn cao hơn. Bệ Hạ không có nữ nhi, hôm nay thanh quả cũng không có công chúa chính quy, Uyển nhi bây giờ cùng một vị công chúa không kém bao nhiêu.

Nàng suy nghĩ một chút cười nói: "Yên tâm đi, cũng biết Bệ Hạ sủng ngươi, đám nương nương này ngay trước mặt chỉ nói lời khen ngợi mà thôi."

Phạm Nhàn cười nói: "Ta gặp ngài cũng chỉ mấy lần, cũng không biết chữ sủng này từ đâu mà đến. Nếu như nói Bệ Hạ sủng ngươi còn có thể, đối với ta ư... Bất quá là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi."

Trong con ngươi Lâm Uyển Nhi hiện lên một tia ái mộ, nhẹ nói: "Tướng công luôn là như vậy..." Nàng nói tiếp: "Thục quý phi những ngày qua không ngớt lời khen ngươi, Nghi quý phi nha, ngươi cũng biết, cùng nhà chúng ta là thân thích, kiểu gì cũng muốn nói tốt cho ngươi, chẳng qua là Hoàng Hậu vẫn như ngày thường thanh thanh đạm đạm, về phần những phi tử khác, ở trong cung ngay cả cơ hội nói còn không có, ta cũng sẽ không ghi nhớ làm gì."

Phạm Nhàn rất tin tưởng phán đoán của thê tử, cho dù hắn tương lai chấp chưởng toàn bộ Giám Sát Viện, hoàng cung cũng là chỗ ở sâm nghiêm ngón tay của hắn không cách nào chạm đến, mà Uyển nhi chính là tai mắt cùng mật thám hắn tin tưởng nhất. Mà Thục quý phi nói tốt cho mình, không có gì hơn là mình bán nàng một cái ân tình, mấy câu nói cũng không cần tốn bạc.

"Ninh tài nhân bên kia có nói gì không?" Phạm Nhàn tò mò hỏi: "Chuyện ta với đại hoàng huynh ngươi tranh đường, hẳn là đã sớm truyền đến trong cung."

Lâm Uyển Nhi che miệng cười nói: "Ninh di cũng không nói gì ngươi, nàng xưa nay hiểu rõ ta nhất, nói ngươi cùng Đại điện hạ là hai con thỏ nhỏ nghịch ngợm, tương lai nàng muốn đánh mỗi bên năm mươi gậy."

Phạm Nhàn ra vẻ kinh hoảng: "Nương tử a! Gậy trong cung không dễ chịu chút nào, ngươi nên nói tốt vài câu giúp vi phu mới được."

Lâm Uyển Nhi lại lười hùa theo hắn, gắt một cái rồi nói: "Bản thân ngươi thích đắc tội với người ta, còn muốn ta thay ngươi giải quyết hậu quả à." Nàng từ phía sau lấy ra đồ thêu, hi hi cười nói: "Đề ty đại nhân không còn gì nữa? Vậy thì mời lui ra đi, đừng làm ta chậm trễ công việc."

Phạm Nhàn thu hồi cánh tay đang định nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, buồn bực nói: "Cũng không biết là chuyện gì mà quan trọng thế." Đang chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghĩ ra chính mình lúc trước quên lãng vị đại nhân vật nào rồi, hơi chút do dự hỏi: "Gặp Thái hậu sao?"

Lâm Uyển Nhi hơi dừng tay, một lát sau ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có chút khó hiểu cùng ảm nhiên, gật gật đầu nói: "Thấy rồi, nãi nãi không nói gì cả."

Thái hậu vẫn ở sâu trong thâm cung, trên thực tế mới là người cầm quyền cả tòa cung đình. Rất kỳ quái chính là, Phạm Nhàn vào cung mấy lần, cũng rất không đúng dịp không có cơ hội để bái kiến, ngay cả lần trước hai vợ chồng vào cung, Thái hậu cũng cáo ốm không gặp. Mà Uyển nhi một mình vào cung, vị Thái hậu lão nhân gia kia lại thích thú tiếp đón, đem nàng ôm vào trong ngực như bảo bối. Thái hậu đối với Phạm Nhàn rõ ràng có ý bất hòa, để cho Uyển nhi có chút bất an cùng không giải thích được.

Phạm Nhàn ở trong lòng cười lạnh một tiếng, cho rằng vị lão nhân gia kia cuối cùng đã đoán được thứ gì, bất quá hắn cũng không sợ.

Lâm Uyển Nhi nhìn vào mắt của hắn, thở dài một hơi nói: "Lần trước chuyện Linh Nhi vào cung, nàng hôm nay đã nói cho ta nghe ... Tướng công a, ta biết hôm nay ngươi công vụ có chút khó xử, nhưng kỳ thật ngươi còn không biết bản thân ngươi là hạng người gì, nhìn như đang lợi dụng nàng, chỉ sợ lại là cho mình một cái cớ để nhớ ân tình của nàng. Chuyện đêm qua ngươi nói cho ta, trong mắt của ta rất đáng sợ, nhị ca... Nhị điện hạ trước mắt mặc dù nhìn mềm mại hiền hoà, nhưng kỳ thật tính tình rất bướng bỉnh, nếu ngươi bất đắc dĩ đi thăm dò hắn, sẽ giống như hôm nay cố kỵ quá nhiều, sợ là không ổn."

Phạm Nhàn nhìn mặt thê tử lo lắng, mỉm cười gật đầu nói: "Ta cũng không ngờ tới, ngươi khi còn bé lại gọi Nhị điện hạ là tảng đá."

"Hắn nhìn như hiền hoà, nhưng chuyện đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi." Lâm Uyển Nhi lo lắng nói.

Phạm Nhàn thủy chung thờ phụng đạo vợ chồng, nếu như sống lại một lần, đối với người bên gối còn vẫn phải đề phòng, cuộc sống như vậy không khỏi thê thảm quá, cho nên hắn cũng không có đem chuyện chính mình tra Nhị hoàng tử dối gạt thê tử. Nghe Uyển nhi lo lắng, hắn an ủi: "Thật ra ta cũng chỉ muốn tốt cho Nhị điện hạ, đám triều thần tựa như đều mờ mắt kia, nhìn không rõ quyết tâm bảo vệ Thái tử của Bệ Hạ. Nếu như hiện tại không có ai nhắc nhở Nhị điện hạ, chờ hắn chân chính bò tới ngọn cây, còn muốn xuống sẽ không dễ dàng gì."

Lâm Uyển Nhi cười ngọt ngào, không nói tiếp chuyện này, ngược lại nói: "Cũng không biết tâm ý này của ngươi làm sao mà có, hẳn là so với người bên cạnh nhiều thêm mấy khiếu, đầu óc cong cong quải quải."

Tâm so Tỷ Can nhiều một khiếu ư? Phạm Nhàn hơi kém cái nữa thì bật thốt lên, nhưng hắn biết rõ chính mình chỉ là một diễn viên mà thôi, duy nhất có thể dựa vào chính là lãnh huyết vô tình còn có ngoài mặt ôn nhu của mình. Hắn hướng về phía thê tử vái thật sâu, cười nói: "Nào dám đánh đồng với Lâm đại mưu sĩ, ngài là tiên tử trong cung thuở nhỏ vì thế gian lục đục mà trốn xuống trần mà."

Lâm Uyển Nhi phì hắn một cái, cười mắng: "Ở trong cung thật khó chịu như như vậy ư?"

Phạm Nhàn cười nói: "Các bậc tiền bối từng nói, cõi đời này chỉ có kỹ viện cùng hoàng cung tràn đầy hắc ám, thật sự không phải là nơi của người ở."

Lâm Uyển Nhi nghe vậy ngẩn ra, trong lòng có chút không vui, cúi đầu. Phạm Nhàn lúc này mới nghĩ đến vợ mình tới từ trong cung, chính mình nói như thế, đúng là có chút không có bận tâm đến cảm thụ của nàng, cười nói tiếng xin lỗi, hai người hồi phục như lúc ban đầu. Im lặng một hồi, Lâm Uyển Nhi tinh tế cảm nhận, trong lòng ngược lại có chút cảm động. Mặc dù mẹ đẻ mình chính là đương triều trưởng công chúa, nhưng nữ tử trên thế gian này có bao nhiêu người có thể được gả ra ngoài, có thể có được trượng phu tôn trọng đối đãi như thế? Càng chưa nghe nói trượng phu nói lời xin lỗi với thê tử bao giờ.

Lâm Uyển Nhi nhẹ nói: "Trong cung quả thật không phải giống như ngươi nghĩ, Hoàng Đế là một minh chủ không tham nữ sắc, trong cung mấy vị chủ tử cũng không đấu đá lẫn nhau. Ngươi trong ngày thường nhắc đến thủ đoạn trong tiểu thuyết, cũng không ai dám dùng, ánh mắt của Thái hậu vẫn luôn dõi khắp nơi, nếu ai dám phá hoại huyết mạch của Thiên Tử, vị lão tổ tông kia chắc chắn không để yên."

Phạm Nhàn nghe thế, giật mình, càng cảm thấy trong lòng đại định.

Lâm Uyển Nhi cười nói: "Bệ Hạ ngự nội cực nghiêm lệ, tranh thủ tình cảm ư? Vốn không có sủng, làm sao đi tranh giành? Hoàng Hậu không thế nào quản sự, cho nên đám nương nương này a... Không thể làm gì khác đành đem tâm tư cũng đặt ở trên bàn bài, tranh giành miệng lưỡi cũng là tốt, thật ra cùng trong nhà vương công bình thường không có gì khác biệt."

Phạm Nhàn sửng sốt, vẫn thật không nghĩ tới trong hoàng cung lại hội là như vậy nhất phái cảnh tượng ôn hòa, đây chẳng phải là bản thân ở tiền thế đọc chút u oán thâm cung không có tác dụng ư? Có chút tự giễu gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói: "Khó trách Uyển nhi ngươi đánh mạt chược tốt thế, ngay cả tiểu quái vật Phạm Tư Triệt kia đều chỉ có thể cùng ngươi đánh ngang tay."

Vừa nghe đến đánh bài, trên mặt Lâm Uyển Nhi nhất thời tỏa ra một loại quang thải khác thường, hù dọa Phạm Nhàn nhảy dựng lên . Đi ra phía trước tinh tế quan sát, mới phát hiện quang thải này như hoa nở rỗj, lại liễm bên trong, một mảnh oánh ngọc, rực sáng tên là: ánh sáng của cao thủ phản phác quy chân.

...

...

Lâm Uyển Nhi sóng mắt lưu chuyển, đẩy tướng công không đứng đắn một cái, nói: "Chẳng qua là ngứa tay thôi, gả cho tướng công, tướng công ngày ngày bận rộn không gặp được, bất quá vận khí không tệ, cuối cùng có cậu em chồng cũng là thiên tài trên bàn bài."

Nàng nghiến răng nghiến lợi, bóp cổ tay cởi tay áo, xoa xoa tay nói: "Những ngày qua Phạm Tư Triệt cũng không biết chết nơi nào rồi, ngày ngày ở trên bàn bài cũng không thấy mặt, theo mẹ của hắn đánh bài đều là chịu tội, nhìn bộ dáng cung kính khách khí của nàng, cứ như ta là bà bà của nàng vậy."

Phạm Nhàn nhéo nhéo cái mũi nàng, cười mắng: "Nào như ngươi nói?" Hắn dừng một chút rồi nói: "Liễu thị tự nhiên không phải bà bà của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá mức với nàng ."

Lâm Uyển Nhi tràn đầy u oán nói: "Ta có làm gì đâu?" Sau đó chuyển đề tài nói: "Qua vài ngày nữa sẽ đi thưởng cúc rồi, theo quy củ năm trước, quý nhân trong cung sẽ đi Tây Sơn, bất quá không biết năm nay sẽ an bài chúng ta như thế nào. Đi là nhất định phải đi , chẳng qua là xem làm sao đi, xem chừng qua mấy ngày nữa sẽ có công công tới đây truyền dụ, ngươi đừng quên chuyện này."

"Thưởng cúc?" Phạm Nhàn chân mày vừa động, biết cuối thu khí trời mát mẻ, mọi người trong kinh đô thích đi trong viên thưởng cúc, không nghĩ tới hoàng tộc cũng có sở thích này, Lý thị một lần đại tụ hội, chính mình tự nhiên là muốn đi . Chẳng qua là liên tưởng đến gần đây mình làm những việc đó ở kinh đô, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có thể đám hồ ly trong cung kia, lúc này tựa như thưởng hoa cúc chú ý nhất cử nhất động của mình hay không?

Không chú ý tới tướng công bỗng nhiên trầm mặc, Lâm Uyển Nhi thật tình nói: "Gần nhất không bài đánh, hoa cúc cũng không nở, thật là nhàm chán, trước hôn nhân ngươi hứa viết sách cho ta... Lúc nào viết ra cho ta xem?"

Phạm Nhàn bù đầu vì công việc, nơi nào còn có tinh thần chép Hồng Lâu Mộng, cười khổ cầu xin tha thứ nói: "Ta xin nãi nãi, ngài tạm tha cho tiểu nhân đi." Vừa thấy thần sắc Lâm Uyển Nhi chết sống không thuận theo thúc dục bản thảo, hắn không dám ở trong phòng nữa, đẩy cửa chạy ra ngoài.

======================================

Phạm Nhàn chạy trối chết giống như gặp quỷ, ở trong trạch viện rộng rãi xuyên qua, cho đến gặp gỡ vài nhóm nha hoàn che mặt mà cười, hắn mới cảm thấy có chút không ổn. Ho hai tiếng, giống như biểu hiện ra phong phạm nhất đại danh nhân, nhất đại danh thần cần có, nhưng thân thể thẳng không tới một khắc, rồi lại lập tức chậm lại. Hắn cắn răng nghĩ tới, nếu muốn kiếp này sống thật thoải mái, cần gì đi quản ánh mắt của người khác làm gì. Hắn hừ một tiếng, cười cười, quẹo vào thư phòng của mình.

Cùng thê tử nói chuyện với nhau mặc dù là việc nhà, nhưng chiếm được vài tin tức hữu dụng, chẳng qua là động tĩnh của Phạm Tư Triệt những ngày qua quả thật có chút kỳ quái. Phạm Nhàn cau mày, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Tiếp theo nghĩ đến vấn đề Thạch Đầu Ký, mới nghĩ đến Bắc Tề Hoàng Đế đem tin tức phong tỏa , chính mình nên nhận ân tình của hắn, xem ra cũng cần sao chép một chương gửi qua cho phải, chỉ là chuyện mình là tác giả Thạch Đầu Ký cuối cùng dấu diếm không được bao lâu, hắn quyết định không cần dùng đường gửi mật thư của Giám Sát Viện làm gì.

Ngồi chốc lát, bên ngoài phòng ánh sáng còn chưa toàn bộ lờ mờ, Ngôn Băng Vân đã đúng hẹn tới. Phạm Nhàn nhìn hắn đưa tới hồ sơ vụ án, không nhịn được vuốt vuốt huyệt thái dương, hắn hôm nay đầu tiên là xem Mộc Thiết đưa tới hồ sơ, cùng Sử Xiển Lập định ra nhạc dạo, tiếp theo đi "nhà cũ" làm việc, trở lại nói chuyện với lão bà, lúc này lại muốn cùng tiểu Ngôn công tử nói chuyện —— ngắn ngủn một ngày, làm nhiều chuyện như vậy, xem ra nếu nói "con đường quyền thần" quả nhiên là một đường sống rất cực khổ.

"Người ngươi muốn ta bắt ta cũng đã bắt rồi, không biết đối với công việc của ngươi có trợ giúp gì không." Phạm Nhàn không có nhìn hồ sơ vụ án, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi. Mấy lần "đánh chuột" vừa rồi nhìn như không có chạm đến quan trường kinh đô, nhưng trên thực tế cũng dùng rất nhiều vụ án che chở cẩn thận nhích tới gần thế lực âm thầm của Nhị hoàng tử, cũng thử dò xét hai vị quan viên. Bởi vì Ngôn Băng Vân cho là hai vị quan viên này phẩm cấp tuy thấp, lại là nhân vật trọng yếu kiểm chứng xem Nhị hoàng tử cùng trưởng công chúa đến tột cùng có quan hệ hay không.

Ngôn Băng Vân ngồi trên ghế, sắc mặt tĩnh táo, chỉ hồ sơ vụ án trước mặt hắn: "Đã được rồi ."

Phạm Nhàn kinh hãi, nói: "Nhanh như vậy ư?" Hắn cũng lười nhìn án tông, trực tiếp hỏi: "Kết luận?"

Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói: "Tín Dương hàng năm buôn lậu số lượng rất lớn sang Bắc Tề cùng Đông Di thành, ngoài mặt thiệt thòi không phải do Đông Cung Thái tử bên kia tạo thành, nhưng trên thực tế một khoản số lượng lớn nhất, cũng là đi qua Minh gia giao cho Nhị hoàng tử, dùng để thu mua quan viên trong triều, kết giao các lộ đại tướng biên cương, cho nên đại nhân phán đoán không sai, sau lưng của Nhị điện hạ chính là trưởng công chúa."

Phạm Nhàn cau mày nói: "Minh gia? Minh gia mà Thôi thị có quan hệ thông gia ư?"

"Đúng thế."

"Một khoản lớn đến như thế, thế nào từ trong kho điều động đến trong tay Nhị điện hạ chứ?" Phạm Nhàn thỉnh giáo nói.

"Dĩ nhiên không thể đi con đường ở kinh đô, là từ Giang Nam bên kia vòng qua, ở giữa do mấy nhà hoàng thương qua tay phân tán, từ dưới mà lên, sau đó Nhị điện hạ thống nhất chi phối." Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, "Quá trình rất phức tạp, viết ở trong án tông, đại nhân có chỗ gì không rõ, trực tiếp xem là được, nói ra tương đối phức tạp."

Phạm Nhàn không để ý đến sự hoài nghi đối với năng lực của mình trong giọng nói của hắn, chẳng qua là lâm vào trong trầm tư —— phán đoán của mình là chính xác , sau khi hắn hít sâu một hơi nói: "Ta muốn tiến cung gặp hoàng đế, ngươi có muốn đi với ta hay không."

Ngôn Băng Vân nghe vậy ngây ra, rất trực tiếp phản ứng nói: "Hạ quan không đi, hơn nữa... chuyện này... thật cần vạch trần sao?"

Phạm Nhàn hỏi ngược lại: "Trưởng công chúa cùng Nhị hoàng tử bí ẩn như thế, nhưng chúng ta lại dễ dàng tra ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng trong cung không biết ư? Trần viện trưởng của chúng ta có thể không biết ư?"

"Trong cung cho dù có cảnh giác, nhưng nhất định trên tay cũng không có chứng cứ xác thực." Ngôn Băng Vân chậm rãi hạ xuống mi mắt, "Đại nhân chớ quên, đầu mục Nhất Xử đã chết Chu Cách, cũng là người của trưởng công chúa . Cái án này, nếu như không phải là đại nhân hôm nay tự mình nắm giữ Nhất Xử, cùng các ngành còn lại toàn lực phối hợp, căn bản không thể nào điều tra ra... Cho nên tình huống hôm nay, nếu quả thật đại nhân đem án này vạch trần... Kinh đô chắc chắn đại loạn."

Hắn nói rất tỉnh táo, nhưng Phạm Nhàn từ trong lời nói nghe ra một tia lãnh khốc —— có thể điều tra ra nhanh như vậy, trừ Giám Sát Viện có tư nguyên khủng bố ra, có trình độ rất lớn lệ thuộc vào năng lực siêu tuyệt của Ngôn Băng Vân —— mà rất rõ ràng, Ngôn Băng Vân cũng không nguyện ý cái án mình tra để cho Khánh quốc triều đình luôn luôn mặt ngoài thái bình vì vậy mà đại loạn.

Cuối cùng, Ngôn Băng Vân cũng không phải là trung với Phạm Nhàn, mà là trung với Bệ Hạ, trung với Khánh quốc, trung với Giám Sát Viện.

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi biết giấu diếm chuyện này, ý vị như thế nào sao?"

Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Ta chỉ biết nếu như chuyện này bị vạch trần, phu nhân của ngài nhất định là người khổ nhất."

Thật ra tuyệt đại đa số nhân vật thượng tầng, cũng biết thê tử của Phạm Nhàn chính là nữ nhi của trưởng công chúa, chỉ bất quá không ai nói mà thôi. Nếu như Phạm Nhàn cố ý muốn phơi bày chuyện này, không nghi ngờ chút nào, bất luận từ phương diện nào mà nói, Hoàng Đế Bệ Hạ trong cung cũng muốn làm ra phản ứng dị thường cường hãn, mà tình cảnh của Lâm Uyển Nhi không khỏi sẽ lúng túng.

Phạm Nhàn sau khi hồi kinh làm mọi chuyện, thật ra chỉ là thất sách muốn đền bù ban đầu dùng ngôn chỉ ép đi trưởng công chúa, hóa giải mâu thuẫn bên trong hoàng cung. Hắn muốn đạt được kết quả, chính là buộc vị Hoàng Đế Bệ Hạ có lẽ có ý định khác, trong thời gian ngắn nhất, tước đoạt quyền lực trong tay trưởng công chúa.

"Ta tôn trọng thê tử của ta." Phạm Nhàn mang theo lạnh lẽo quan sát Ngôn Băng Vân, "Nhưng mà, ta sẽ không vì nàng khó xử, mà làm chậm dần cước bộ của mình."

Ngôn Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt tựa như cũng có chút nghi ngờ: "Đây chính là điểm hạ quan không rõ, đại nhân, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Hai nguyên nhân." Phạm Nhàn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ thư phòng, nhìn trời chiều chậm rãi trầm xuống. Một góc đình viện, một vị phụ nhân đang xử lý cành lá của cây cảnh."Thứ nhất rất đơn giản, triều đình hiện tại đang cần bạc. Đại Giang phía nam quanh năm không tu sửa, năm nay đê sụp, vài chục vạn người chết đuối. Dù chưa đích thân nhìn thấy, nhưng nghĩ đến... quả thật rất thảm a, người anh em."

"Đi nơi nào kiếm bạc giúp nạn thiên tai chứ? Gia phụ những ngày qua đang buồn vì vấn đề này. Triều đại tài chính cùng lịch sử các triều đại đổi thay cũng không giống, quanh năm dụng binh hao phí đại lượng tiền tài, không nói đến, nơi phát ra cũng thật quái dị, một năm quốc khố thu về, thậm chí có số định mức thật lớn phải là từ bên nội khố phân phối mà đến. Nội khố, là khố phòng của Bệ Hạ... Trên thực tế ta và ngươi cũng rõ ràng, đây là di trạch năm đó của nữ chủ nhân Diệp gia, cũng chính là bằng vào những sản nghiệp này sinh ra bạc liên tục không ngừng, mới có thể chống đỡ cho Khánh quốc."

Phạm Nhàn quay đầu híp mắt nhìn Ngôn Băng Vân: "Mà trưởng công chúa là một người mê lộng quyền mưu, những năm gần đây, bạc trong nội khố từ từ tứ tán đến trong tay các quan viên, vì nàng và hắn đổi lấy thần phục cùng quyền lực. Lời nói không dễ nghe , đây là đang dùng bạc của Bệ Hạ, mua thần tử của Bệ Hạ . Bạc cũng tốn hao trên người máy móc cùng quan viên, địa phương trong thiên hạ này cần bạc, vừa đi nơi nào cầu bạc?"

"Bạc chẳng qua là bạc, nhưng dùng như thế nào quả thật là vấn đề lớn, cùng với đặt mốc meo ở trong nhà các quan viên, không bằng chúng ta bắt nó bức ra, lấp đến trong sông đi hù dọa quỷ nước."

"Cho nên, ta vội vã tra Thôi gia cùng Nhị Điện hạ, tránh cho trưởng công chúa điện hạ cùng vị Nhị Điện hạ tựa hồ chỉ thích đọc sách kia của chúng ta ... Đem bạc Khánh quốc chúng ta cũng khẳng khái tiêu cạn sạch." Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, tựa như có chút cảm khái, cười khổ nói: "Dĩ nhiên, bóc trần chuyện này, Bệ Hạ đại khái sẽ không nghiêm trị thân muội muội của mình, nhưng mà như lần trước đưa nàng xuất cung, Bệ Hạ sẽ ngại nghị luận, hảo hảo tra một chút nội khố, cũng sẽ cảnh tỉnh Nhị hoàng tử một cái... Bất quá ta... Đại khái Bệ Hạ thịnh nộ, sẽ chê ta xen vào việc của người khác, đem ta một cước từ Giám Sát Viện đá đi, đày đến rất xa."

Hắn duỗi lưng một cái, trên mặt treo nụ cười thuần lương ngây thơ: "Không có biện pháp... Hi vọng Bệ Hạ có thể để cho ta về Đạm Châu là tốt."

Ngôn Băng Vân khẽ quay đầu, sắc mặt cứng ngắc, giống như chưa bao giờ biết vị đề ty đại nhân trước mặt, lẩm bẩm nói: "Nhưng đại nhân ngài sang năm sẽ tiếp nhận nội kho, đến lúc đó tra, chẳng phải là danh chánh ngôn thuận ư?"

Phạm Nhàn cười cười, như nói chuyện của người khác: "Ta Khánh quốc cũng không có lương tâm a! Có thể sớm một ngày ngăn ngừa bạc nội khố chảy ra ngoài, dân chúng phía nam bị tai họa có thể nhiều mấy chén cháo uống. Chuyện khác có thể đợi, nhưng cơm lại không thể ngừng ăn ."

Ngôn Băng Vân gắt gao theo dõi hắn, tựa hồ muốn nhìn rõ vị này đến tột cùng là chính mình ban đầu cho là âm hiểm quyền thần, vẫn là vị đại thánh nhân đại từ đại bi, không tiếc bản thân, không sợ miệng lưỡi thiên hạ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.