Kẹo Bạc Hà

Chương 8: Luận võ kén rể




“Leng keng, leng keng”.

Tiếng nước rơi trên đá vang vọng bên tai ta, ta mở mắt ra đã thấy một cột đá bén nhọn chỉa vào ta, giống như ngay lập tức sẽ rơi xuống dưới đâm ta vỡ nát. Ta bị cảnh tượng này làm hoảng sợ đến mức trong lòng phát lạnh lập tức thanh tỉnh.

Ta xoay người ngồi dậy, trí nhớ trước khi hôn mê kéo về, rơi xuống nước, lột đồ, thổi khí, chưa kịp thẹn thùng vì Sơ Không kia giúp ta thổi khí, ta lại nhớ đến việc hắn cởi bỏ áo giáp đầy vàng của ta mà hận trong lòng. Đây là việc sống còn, sau này không có tiền biết sống thế nào a! Sơ Không kia chắc chắn không biết sự quẫn bách khi không có tiền a.

Nhưng mà có hận cũng vô dụng, sự thật đã thế này ta chỉ có thể chấp nhận.

Ta xoa cái đầu, quay người nhìn xung quanh. Nơi này có vẻ là một cái động âm u rộng rãi, khắp nơi đều là thạch nhũ. Ta thấy thật kỳ quái, nhớ rõ là trước đó bị dây xích sắt kéo xuống đáy sông, vì sao bây giờ lại ở nơi thế này? Hơn nữa…Sơ Không đâu?

Ta chống vào bức tường đá ướt át muốn đứng lên, chợt thấy hạ thân đau đớn một trận, tựa như kim đâm. Ta cố gắng chịu đựng một lát, nhưng đau đớn càng nghiêm trọng, ta đau đến mức cuộn người thành đống, cắn chặt hàm răng nhưng vẫn không thể kìm chế được mà rên rỉ.

Đây là… Ai hạ độc ta sao…

“Tiểu Tường Tử.” Có người vỗ mặt ta: “Uy, ngươi cố gắng một chút.” Người tới túm lấy bở vai của ta.

Ta cố gắng trợn mắt trong đau đớn mà nhìn hắn, ánh sáng bên trong động rất yếu, ta miễn cưỡng chỉ nhìn thấy thân hình cường tráng của hắn, khi ta đang ngây dại chưa kịp kinh hô thì hạ thân lại đau đớn thêm lần nữa. Ta cố gắng muốn tránh xa khỏi người kia nhưng không có chút sức lực nào, ta suy yếu nói: “Quỷ…Quỷ đại gia đến…”

Ta lại thấy người nọ có khuôn mặt của “Sở Thanh Huy”.

“Sở Thanh Huy” nhíu mày, rất là bất mãn nói: “Ngươi mới là đại gia, ta là Sơ Không.”

Ta bất ngờ hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi thế nào… Sao dáng vẻ hiện tại lại cùng ta…Giống nhau?” Lời vừa ra khỏi miệng, ta lại giật nảy mình, miệng ta sao lại phun ra âm thanh yếu ớt này, dạo gần đây giọng ta là giọng nam nhân thô to, đột nhiên lại nói giọng nữ nhân ta thật không quen.

Sơ Không ghét bỏ bĩu môi nói: “Ai giống với ngươi, ngươi cẩn thận mà nhìn lại mình đi.” Nói xong hắn nắm lấy tay của ta đến trước mắt ta. Ta tập trung nhìn, bàn tay trắng nõn mềm mại không xương này…Đúng là tay của nữ nhân. Ta có chút không tin mà giật giật ngón tay, phát hiện đây quả thật là tay của mình, trong lòng ta kinh hãi, hạ thân lại đau đớn, ta bừng bỉnh nhận ra: “Chúng ta…Chúng ta đổi thân thể sao?”

Sơ Không gật đầu: “Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại chúng ta đã đổi thân thể.”

Ta giận tím mặt: “Trò đùa! Hồ nháo! Thật sự hoang đường!” Mắng xong ba câu này ta ôm bụng nhịn một lát mới có khí lực mà phẫn nộ mắng tiếp: “Linh hồn trong thân thể là trật tự của luân hồi, đây là do đất trời quyết định, chỉ có khi luân hồi mới được chuyển đổi, cho dù là thẩn tiên cũng không thể tự tiện thay đổi linh hồn. Ai lại lớn mật như vậy chuyển đổi chúng ta! Làm rối loạn trật tự của trời đất! Đáng chết!”

Sơ Không liếc mắt nhìn ta: “Ngươi chỉ là không hài lòng với thân mình công chúa bây giờ mà thôi.”

Ta ôm bụng, nghiến răng hận: “Ai, con mẹ nó, đột nhiên phải chịu đựng cái tội này!” Đau bụng cũng không sao, điều khiến ta lo lắng thật sự là với thân mình này của công chúa, sợ là không có ai hại nàng thì nàng cũng không sống qua được hai mươi năm a! Lúc trước thấy Sơ Không đau đớn ta cũng có chút mềm lòng nhưng cũng không biết cảm giác đau thế nào.

Thì ra… Cái đau của quỳ thủy, đau như trứng bị đá vậy…

Bụng ấm áp, là Sơ Không ở phía sau vươn tay ra giúp ta ôm lấy bụng dưới. Thân mình của ta cứng đờ, nghe Sơ Không nói: “Ta biết hiện tại ngươi rất đau, nhưng đây không phải là do ta. Nơi này là chỗ nào, chúng ta vì sao đến đây ta cũng không biết. Nhưng ta nghĩ nơi này chắc chắc rất kỳ quái nên mới có thể khiến linh hồn chúng ta trao đổi, nếu tìm ra nguyên do…” Sắc mặt Sơ Không nhăn nhó: “Nếu tìm ra nguyên nhân, chúng ta đổi trở lại là được.”

Trong lòng ta xẹt qua một cảm giác không biết nói thế nào, ta nghiêng đầu, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong động mà nhìn mặt Sơ Không.

Hắn lắc đầu không biết nhìn về nơi nào, chắc là ánh mắt của ta nóng rực nên mặt hắn hơi đỏ, hắn chớp mắt, liếc nhanh ta một cái rồi lại nhìn về nơi khác: “Hừ…Hừ! Ngươi cũng đừng hiểu lầm! Ta chỉ là cảm thấy đã đầu thai như vậy, làm thần tiên thì phải theo ý trời, cần phải…” Hắn đang cố suy nghĩ tìm ra lời nói kế tiếp, ánh mắt ta vẫn sáng quắc nhìn hắn như trước, Sơ Không nhịn một lát đột nhiên lại tức giận mà đứng lên: “Tóm lại, đổi trở lại là được! Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm nữa!” Hắn quay đầu hung tợn trừng ta.

Ta di chuyển ánh mắt, ngoan ngoãn không nhìn hắn nữa, ánh mắt ta lại dừng trên bàn tay to của hắn đang che bụng ta. Hai bàn tay này như châm lên một ngọn lửa, theo máu đi khắp nơi, khiến ta cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt.

Ta nắm lấy tay Sơ Không, kích động nói: “Ngươi phải nhớ cho kỹ! Chúng ta đã nói như vậy! Ngươi nói a!”

Sơ Không cứng đờ, ánh mắt tà tà dừng trên mặt ta, hắn nhìn ta sau một lúc lâu, hơi hơi cắn răng: “Đúng vậy, ta nói … ta đã nói!”

Hạ thân lại đau lên một trận, ta nhẫn nhịn chịu đựng, cười nói: “Vậy chúng ta hãy đi nhìn xung quanh một phen xem, cứ ngốc ở chỗ này cũng không phải là biện pháp.” Ta kéo tay Sơ Không ra, đứng dậy: “Hiện tại cũng không đau nữa, chúng ta mau chóng đi xem chỗ này đi.”

Sơ Không trừng ta vài lần, dẫn đầu đi ở phía trước: “Hừ, đây chính là ngươi nói, chốc nữa cũng đừng than mệt với ta.”

Vừa đi vừa xem, phát hiện động này thật kỳ quái, rõ ràng bốn phía đều là thạch bích, rõ ràng là không có nơi nào thông với bên ngoài nhưng ở nơi này vẫn có thể nhìn rõ được. Thạch nhũ ở trên đầu thật giống như ám khí, khi người xâm nhập vào đây đạp phải cơ quan thù ngay lập tức rơi xuống. Càng đi vào sâu, sát ý của những tảng đá bén nhọn trên đầu càng rõ ràng.

“Uy.” Ta nhịn không được Sơ Không ở phía trước: “Nơi này giống như có chút không thích hợp.”

“Hư, yên tĩnh.” Sơ Không bỗng nhiên dừng lại bước chân. Ta vội vội vàng vàng chạy đến phía sau hắn, dính sát vào hắn, có chút kích động đánh giá chung quanh: “Cái gì? Phát sinh tình huống gì?”

Giọng nói của ta vẫn còn vang vọng bên tai thì đã nghe “hưu” một tiếng trong động, đá trên đầu rơi thẳng xuống, xoẹt qua bên tai ta, rơi thẳng xuống đất. Ta ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, túm chặt lấy quần áo Sơ Không: “Này…Cái này hỏng bét a.”

Như là xác minh suy suy đoán của ta, một tảng đá lại từ trên đầu rơi xuống, Sơ Không nắm thắt lưng của ta, trong bụng ta lại quặn đau, nhất thời nhịn không được mà rì rầm một tiếng, Sơ Không nói: “Chịu đựng chịu đựng.”

Thân mình của tướng quân khi đổi qua cho Sơ Không thì dùng tốt hơn rất nhiều, hắn ôm ta tránh trái tránh phải, khi triển khinh công võ nghệ cao cường mà không tốn chút sức nào, mũi tên đầy trời nhưng hắn lại né được hết. Đứng vững thân mình, Sơ Không vừa lòng nhìn cánh tay hắn, mang theo sự đắc ý mà nói: “Thân thể này rèn luyện thật tốt, Tiểu Tường Tử, trước đây để ngươi sử dụng thật là uất ức cho hắn.”

Ta ôm thắt lưng Sơ Không run rẩy nửa ngày, một câu cũng không phun ra lưỡi được.

Thân thể của công chúa này trước kia đẻ non, sau này Sơ Không lại không hiểu biết những việc kiêng kỵ của nữ nhân, không biết đã dùng thân thể này làm cái gì, mới nãy rơi xuống nước lạnh, đau đến mức sống không bằng chết. So với nét mặt đắc ý dạt dào kia của Sơ Không, hiện tại ta thật giống một phế nhân chỉ nửa bước chân là vào quan tài a.

Sơ Không như là nhớ tới sự đau đớn của ta, nhất thời không trêu ghẹo ta nữa.

Sau một lúc im lặng, Sơ Không bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Thật sự là…” Ta chợt thấy thân mình thật nhẹ, là Sơ Không mang ta bế ngang lên, ta phát hoảng ôm lấy cổ hắn. Sơ Không nhíu mày, có chút bất mãn, liếc mắt nhìn ta: “Thật sự là phiền toái.”

Ta trừng mắt, ta hiện tại rốt cuộc là đang chịu khổ thay ai a!

Nhưng nghĩ lại cũng thấy may mắn khi hai ta đã đổi thân thể, bằng không một trận tên đá kia chắc chắc cũng mất mạng a. Cân nhắc lợi hại một chút, ta bĩu môi, không so đo với hắn nữa.

Sơ Không bước chân vững vàng đi về phía trước, tốc độ nhanh hơn khi nãy hai ta cùng đi. Không bao lâu sau, ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, qua một khúc rẽ thì bừng sáng: “Đây là bên ngoài sao?” Ta hí mắt thích ứng với ánh sáng, lên lên xuống xuống mà đánh giá nơi này, ta thấy kỳ quái hỏi: “Không hiểu sao ta cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.”

Đây là một căn phòng hình vuông bằng đá, cái bàn đơn sơ, góc phòng có cái giường đá. Ta nỗ lực tìm kiếm trong trí nhớ những hình ảnh liên quan tới căn phòng này, chợt nghe Sơ Không lạnh lùng cười: “Đương nhiên là quen thuộc, Tiểu Tường Tử thật là mau quên, lúc ở kiếp thứ hai, ngươi gả cho tướng công kia không phải là ở trong phòng này sao.”

“A!” Trong đầu ta nhảy ra một thân ảnh màu tím: “Tử Huy!” Ta gọi ra tên này, không hiểu sao mặt Sơ Không lại đen đi mấy phần. Ta nghĩ, chắc là vì một kiếp kia Sơ Không bị tảng đá yêu tính kế quá độc ác, đến giờ vẫn không cam lòng đi.

Ta bày tỏ an ủi vỗ vai Sơ Không, cũng bảo hắn buông ta xuống.

“Nếu là Tử Huy ở nơi này thì bảo hắn đưa chúng ta ra ngoài là được rồi. Tốt xấu gì coi như hắn cũng nợ ngươi đại ân phải không?”

“Hừ, ai cần hắn hỗ trợ.” Lời của Sơ Không còn chưa dứt, mặt đất bỗng nhiên chấn động. Vẻ mặt Sơ Không trở nên nghiêm túc quát: “Ai ở đây giả thần giả quỳ, mau lăn ra đây cho ta.”

Bên trong phòng đá im lặng một lát, bỗng có một ngọn gió âm u thổi lên, di chuyển bên tai ta, chợt nghe một giọng nói của nữ tử: “Các ngươi, biết Tử Huy sao?”

Ta há miệng thở dốc còn chưa có trả lời, Sơ Không liền nói: “Không quen.” Giống như là hắn phủ nhận như vậy thì có thể lau đi mọi ký ức. Ta âm thầm co rút khóe miệng, tính khí tiểu hài tử này của hắn rốt cuộc hình thành thế nào a.

“Các ngươi biết Tử Huy sao?” Giọng nữ kia lại hỏi, suy nghĩ của nàng hình như có chút hỗn loạn, đang chờ đợi người ta xác nhận đáp án. Ta nói: “Biết biết.”

Trong phòng đá lại nổi gió, có một chút ánh sáng phát ra từ mặt đất, ta theo bản năng chạy ra sau lưng Sơ Không, thò cái đầu ra nhìn. Chỉ thấy một nữ tử áo xanh bỗng nhiên từ mặt đất nhảy lên, nàng lung lay đứng ở nơi kia, ánh mắt mê ly nhìn ta và Sơ Không.

“Các ngươi biết Tử Huy.”

Ngô, ta nghĩ, nếu ta đoán không sai thì nữ tử này là quỷ hồn đi, là ba hồn bảy vía không trọn vẹn, nên phải phiêu đãng trên nhân gian. Đổi lại là bình thường, ta cũng không lo sợ quỷ hồn như vậy có thể làm gì ta, hiện tại ta mang thân thể vô dụng này, đành phải tránh sau lưng Sơ Không, nắm chặt quần áo của hắn hỏi: “Biết thì biết, nhưng mà không quá thân quen.”

Sơ Không nghe xong lời này, quay đầu liếc nhìn ta một cái, lại quay đầu nhìn nàng kia: “Ngươi là ai?”

“Ta?” Nàng kia lảo đảo nhẹ nhàng một lát: “Ta đã quên, ta chỉ nhớ rõ, ta là thê tử của Tử Huy, ta ở chỗ này chờ hắn.”

Ta ngẩn ngơ, nhớ được kiếp thứ hai kia, Tử Huy giả bộ làm nam tử thâm tình, lừa bịp trái tim thiếu nữ hồn nhiên ngây ngốc là ta, không nghĩ tới hắn là người có gia thất! Sơ Không lại quay đầu liếc nhìn ta một cái, lần này mang theo ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa. Ta tức giận nhéo thắt lưng của hắn, Sơ Không lại trở tay bắt được móng vuốt của ta, quay đầu hỏi nàng kia: “Người mang chúng ta đến nơi này là ngươi sao?”

“Đúng…”

“Vì sao?”

“Các ngươi… Ta cảm thấy các ngươi rất nguy hiểm.” Nàng xoa đầu đầu: “Có nguy hiểm thật lớn… Ta muốn giết các ngươi. Kết quả không cẩn thận, đem ngươi tha đến nơi này.”

Sơ Không lại hỏi: “Hiện tại vì sao lại không giết chúng ta?”

Nàng kia mê mang ngẩng đầu nhìn đôi ta, gõ gõ đầu: “Đột nhiên đã quên. Hiện tại, lại cảm thấy các ngươi không nguy hiểm.”

Ta co rút khóe miệng, vị cô nương này chắc là quá ngu ngốc nên mới bị Tử Huy vứt bỏ. Không hiểu sao nàng cứ đi quanh cái bàn đá vài vòng, miệng thì thào nói gì đó, sau đó ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm: “Ngươi nói, ngươi biết Tử Huy sao?”

Ta nấp cả thân mình sau lưng Sơ Không, chỉ lộ ra ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, đề phòng gật đầu. Cô nương kia bỗng tươi cười như hoa nở mùa xuân: “Vậy ngươi có thể giúp ta mang Tử Huy đến đây không? Ta muốn gặp hắn.”

Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, ta có chút mềm lòng. Nàng bây giờ đã mất thân thể, hồn phách đổ nát, chậm trễ thời gian luân hồi đã lâu, nàng chưa vào địa phủ thì không có thể xác, thấy Tử Huy thì phải làm thế nào đây.

Sinh tử chia cắt, duyên phận của bọn họ sớm đã tan nát.

Ta không trả lời, Sơ Không lại nói: “Giúp ngươi mang hắn đến thì có tốt gì? Nói thật với ngươi, cái người ngu xuẩn sau lưng ta trong lòng không có so đo lợi hại gì, nhưng ta thì ngược lại, cái phu quân Tử Huy kia của ngươi thiếu nợ bọn ta rất nhiều, ta còn đang tính toán đi gặp hắn đòi nợ nha. Tại sao bây giờ phải giúp hắn a?”

Ta chọt chọt Sơ Không, nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể đừng bỏ đá xuống giếng hay không, chơi đùa như tiểu như vậy có gì vui vẻ? Cô nương người ta đã đáng thương như vậy, nhưng vẫn có thể mở miệng mà xảo trá như thế!”

Sơ Không liếc mắt nhìn ta: “Vì sao không thể.”

Cô nương kia nghe xong lời của Sơ Không thì ngây người một lát, vẻ mạt bối rối: “Ta…Ta không biết Tử Huy thiếu nợ các ngươi cái gì, nhưng mà ta ở đây cũng không có cái gì để giúp hắn trả nợ…Nếu không…Ta lấy thân báo đáp thế nào?”

Chưa đợi Sơ Không mở miệng, ta nhảy dựng lên, từ sau lưng Sơ Không nhảy tới chắn trước mặt hắn: “Không được!!!”

Thanh âm thật lớn, ngay cả bản thân ta cũng giật mình—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.